“Chỉ cần chỉ cho em mấy động tác đơn giản là được, em sẽ học ké một chút cũng được.”
Trân Nam Phương thấy hai người bọn họ đã bắt đầu bàn luận, lập tức nháy mắt cho Trịnh Hoàng Bách, hai người một trước một sau đi vào phòng bếp.
“Phiên bác sĩ Bách nói cho tôi biết tình trạng bệnh của Dạ Hành, nếu như anh ấy đến Canada thì sẽ được trị liệu như thế nào? Chấn thương đầu hay là độc ở trong cơ thể?”
“Anh Viên đã nói cho chị biết rồi sao?”
“Bác sĩ Bách sẽ càng chuyên nghiệp hơn.” Ý trong câu này của cô là không muốn nghe Hà Minh Viên nói: ‘Những thứ khác không nhắc tới cũng được.”
Trịnh Hoàng Bách sờ sờ mũi, lời này làm cho Hà Minh Viễn đang đứng ở cửa phòng bếp làm sao có thể chịu nổi được: ‘Lúc trước anh Hành bị đánh vào đầu tương đối nặng, cho nên các dây thần kinh đã bị tổn thương. Sau đó bên phải lại mọc ra một khối u, làm cho bộ phận thần kinh đó càng bị đè ép hơn, cho nên không nhớ được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.”
“Khối u sao?” Trần Nam Phương lo lắng nhíu mày: “Có thể cắt bỏ khối u đó đi được không?”
“Đây vốn là một ca phẫu thuật không lớn, nhưng do một năm trước anh ấy lại trúng độc, độc tố rất mạnh, không có cách nào có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố ra khỏi cơ thể. Cho nên trong tình huống này, nếu lựa chọn phâu thuật, sợ rằng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, gây ra biến chứng.”
Mặc dù cô không hiểu cụ thể mọi thứ sẽ xảy ra như thế nào, nhưng hiểu được bệnh của Hà Minh Vũ quả thật rất nghiêm trọng, Độc và khối u đều không có biện pháp nào có thể tốt cho cả hai đường. Cái này tiếp tục phát triển cũng không thể xem nhẹ cái kia được.
“Vậy đi đến Canada để làm gì? Ở đó thì trình độ y học có mạnh hơn không?”
“Nghe nói có một người có thể giải độc một cách thần bí, ít nhất đã truyên qua mười đời rồi.” Trịnh Hoàng Bách giải thích: “Hiện tại đối với anh Hành thì chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta đều phải nắm bắt.”
“Độc này thật sự là do người của nhà họ Tạ đầu độc sao?” Trân Nam Phương nhớ rõ trước đây Hà Minh Viễn đã nói không phải, nhưng như vậy sẽ là ai được chứ?
“Nhà họ Tạ không có khả năng như vậy.” Trong lòng Trịnh Hoàng Bách khó tránh khỏi có chút khinh thường: “Anh Hành bị tính kế trong một lần thực hiện nhiệm vụ quốc tế.”
Nhiệm vụ quốc tế ư?
À đúng rồi! Anh ta từng là bộ đội đặc nhiệm.
Trần Nam Phương như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, vậy chuẩn bị khi nào để anh ấy đi Canada, đã liên lạc được với người giải độc thần bí đó chưa?”
“Chắc là bên ngoài chắc đang chờ sốt ruột rồi, để tôi bưng một đĩa ra ngoài trước, chị lại cắt tiếp đi.” Trịnh Hoàng Bách không trả lời, trực tiếp bưng một đĩa thanh long đi ra ngoài.
Cô cũng không có nghĩ nhiều, tiếp tục cắt kiwi và dưa hami. Đợi đến khi nghe thấy có tiếng bước chân, cô cũng không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỏi: “Lần này có thể trả lời rồi đúng không? Không phải Hà Minh Viễn còn chưa tìm được người đấy chứ?”
“Đúng là vẫn chưa tìm được.”
“AI” Trân Nam Phương nghe được giọng nói của người nào đó, thiếu chút nữa cắt vào tay.
“Không sao chứ?” Hà Minh Viễn cũng hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay cô kiểm tra: “May mà không chảy máu. “
Cô đang muốn thu tay lại nhưng lại không rút tay được, chỉ có thể căng mặt ra nói: ‘Buông tay ra.”
Tuy rằng anh không nỡ nhưng vẫn làm theo, sau đó một lần nữa tiếp tục nói về câu chuyện lúc nấy: “Tuy rằng còn chưa tìm được người giải độc, nhưng có một số phương hướng và giải pháp.”