Trần Nam Phương trợn to hai mắt kinh ngạc!
Một lúc sau, mới hỏi: “Anh đưa Trịnh Hoàng Phong đi đâu? Anh ta có đồng ý không?”
Hà Minh Viễn hừ hừ: “Nước Hàn Quốc, anh ta đồng ý đi, dù sao anh ta cũng không có mặt mũi gặp em.”
“Nào có?” Trần Nam Phương vẫn không cho rằng Trịnh Hoàng Phong cố ý, ngược lại nên coi anh ta là một trong những nạn nhân, hơn nữa cũng không có chuyện gì xảy ra với bọn họ, vậy tại sao lại không thể gặp mặt.
“Anh đã nói có là cóI”
“Anh ta đồng ý là được” Cô lựa chọn tin tưởng Hà Minh Viễn: “Tạm thời xử lý bằng cách rời đi có lẽ là chuyện tốt, như vậy sẽ giúp cho anh ta hiểu ra được.”
Anh choàng tay qua ôm cô, không nói nữa, đi ăn tối trước khi ra ngoài, khi về sẽ đưa cho Trân Nam Phương một tấm thẻ đen.
“Để làm gì đấy?”
“Không phải muốn cùng Đỗ Thanh Hoa đi mua sắm sao? Cứ mua đi, tốt nhất là tiêu xài hết.”
Cô mỉm cười, hiếm khi nói đùa: “Anh cẩn thận đi, em sẽ khiến cho tập đoàn Kim Địa phá sản.”
“Vậy thì thật tốt quá!” Hà Minh Viên không ngờ lại lộ ra vẻ mặt khao khát: “Nếu thực sự phá sản anh sẽ dựa vào em, để Nam Phương nuôi tôi cả đời.”
“Anh tưởng bở à.”
“Vợ không quan tâm đến chồng sao? Hả?” Anh đè lên người cô, cô ngứa ngáy, khiến cô phải liên tiếp cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, đã quá muộn, lửa gân rơm lâu ngày cũng cháy, thậm chí còn cháy rất lớn!
Ngày hôm sau Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa đến trung tâm mua sắm, người sau cười trêu ghẹo: “Nam Phương, thần sắc của cậu gần đây rất tốt.”
Cô đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn rồi nhanh chóng đổi chủ đề: “Hôm nay, sau khi thỏa mãn dục vọng muốn mua sắm, thì phải trở về Kim Thành rồi sao?”
“Tớ không muốn trở về, cuối cùng tớ với cậu mới có khoảng thời gian riêng tư, cậu nói đi từ khi tốt nghiệp, chúng ta làm sao có thời gian này?”
“Vậy cậu đã nguyện ý bỏ bác sĩ Bash thật à?”
“Có gì mà không bỏ được? Cậu chưa nghe qua tiểu biệt thắng tân hoan sao” Đỗ Thanh Hoa thờ ơ nói, kéo Trần Nam Phương vào một cửa hàng quần áo nữ.
Mọi thứ diễn ra trong gang tấc.
Sau khi bước vào, họ đụng độ một người mà họ không muốn gặp, Đặng Vân Nhãt “Này, đây không phải là người vợ vừa mới ly hôn với cậu ba sao?” Đặng Vân Nhã giọng điệu kỳ quái nói: “Đột nhiên có tâm trạng muốn đi mua sắm sao? Không sợ người ta cười chết mất à.
“Không sợ, cô cười chết đi tôi xem một chút.” Đỗ Thanh Hoa hừ lạnh.
“Đừng nói nhiều nữa! Cô nghĩ đi cạnh anh họ tôi là có thể gả vào gia đình nhà họ Trịnh sao? Đừng tưởng bởi” Đặng Văn Nhã liếc mắt khinh thường: “Cô còn không thể qua mặt được dượng tôi! Đừng nói…’ “Tôi có kết hôn hay không, không cần cô lo lắng, dù sao tôi biết cả đời cô cũng không thể bước vào nhà họ Hà.”
“Cô!” Đặng Vân Nhã tức giận đến mức trợn to con ngươi, vừa định nói đã bị chặn lại.