“Vân Nhã, làm gì phải tức giận với những người không ra gì.” Giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng khó hiểu phát ra.
Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi tới, tóc xoăn duyên dáng, trang nghiêm, không có một chút làm bộ làm tịch.
Chỉ là ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ này nhìn về phía bọn họ đây khinh thường cùng ngạo mạn, như muốn nói: Các người cũng xứng đứng cùng tôi sao.
“Chị Mộc Y!” Đặng Vân Nhã bước tới, nắm lấy cánh tay của Mộc Y như tìm được người chống lưng, hất cằm lên: “Để xem chị Mộc Y của tôi làm thế nào để trừng trị các người.”
“Vân Nhã, đừng nói nhảm!” Đặng Liên đi ra khỏi phòng thay đồ: “Em không nhìn lại thân phận của Mộc Y sao, làm sao có thể động thủ loại chó mèo chứ?”
Nói xong, bà ta liếc nhìn Trân Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa một cách khiêu khích.
“Người ta nói răng những quý cô giàu đều hiền lành, nhân hậu. Hôm nay thực sự được mở mang tâm mắt. Nhìn họ không khác gì mấy người đàn bà đánh đá ở nông thôn.” Đỗ Thanh Hoa mỉa mai nói. “Cậu nói xem, nếu những điều này được chụp và đưa lên Internet, chẳng phải là ngồi chờ đợi thu tiên sao!”
“Cô dám!” Đặng Liên đột nhiên bị chọc tức, nhìn chằm chằm cảnh cáo.
“Cô nên chống nạnh, giống như vậy!” Đỗ Thanh Hoa làm dáng vẻ người đàn bà đanh đá chửi bóng chửi gió và sau đó cười lớn.
“Cô thật là ghê tởm, cứ như vậy cô còn muốn giật anh họ từ tay chị Mộc Y của tôi sao?”
Đặng Vân Nhã vô cùng đắc ý!
Đỗ Thanh Hoa và Trân Nam Phương phải kiểm tra lại ‘chị Mộc Y” trong miệng cô ta có thích Trịnh Hoàng Bách hay không?
Nếu quả thật là như vậy, không thể không nói Đỗ Thanh Hoa đã gặp một đối thủ mạnh.
“Thế nào? Sợ rồi sao?” Đặng Vân Nhã hất cằm đây kiêu ngạo: “Nói cho mấy người biết, chị Mộc Y là hòn ngọc quý trên tay của ngài ấy! Để mấy người xách đồ cho chị ấy cũng không xứng!”
“Cô xứng lắm, cô nhắc đến nó mà!
Như vậy tôi và Nam Phương có thể mở †o mắt mà nhìn.”
“Ngược lại là cô!” Đặng Vân Nhã tức giận: “Ai cho các người vào cửa hàng cao cấp này, các người mua nổi sao? Đi nhanh đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt chị Mộc Y.”
Trân Nam Phương vẫn im lặng, cô rõ ràng thấy được sự chán ghét trong ánh mắt của Mộc Y, chắc là đối với Đặng Vân Nhã.
Ấy mà, từ nấy đến giờ không biết xấu hổ chính là hai người nhà họ Đặng!
“Nhân viên, hai người họ mua không nổi đâu, mau mau đuổi họ ra ngoài!”
Đặng Vân Nhã gọi nhân viên: “Bọn họ đều là người bị chồng ruồng bỏ của nhà họ Hà, vậy mà còn la liếm mặt ở đây, không phải là muốn chị Mộc Y giúp mấy người cầu xin chứ?”
“Cô đừng tưởng bở. Anh Minh Viễn sẽ không bao giờ ăn cỏ đâu!” Đặng Vân Nhã hùa theo: “Tôi nghe nói bà Diêu đã bắt đầu lựa chọn vợ mới cho anh Minh Viễn.”
Trần Nam Phương cau mày, cô không tin những lời này, nhưng thật sự thấy khó chịu ở trong lòng.
“Cô Nhã nên học hỏi thêm từ những người xung quanh để trở nên thanh lịch tao nhã, nếu không tôi rất tiếc cho cái tên của cô.”
“Ha ha.” Đỗ Thanh Hoa lập tức cười khi nghe những lời này của bạn thân.