Tiếng chuông báo thức reo lên, Hạ Như Yên tỉnh giấc bước vào nhà vệ sinh đứng bên cạnh bồn rửa để đánh răng. Cô dựa lưng vào tường, hai mắt vẫn nhắm tít lại, tay thì cầm bàn chải đánh đều đều. Đêm qua cô phải làm việc đến khuya nên có vẻ rất mệt mỏi.
Châu Gia Việt cũng vươn vai bước ra khỏi dường. Như thường lệ anh đi thẳng vào nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn. Và hình như không nhận ra Hạ Như Yên cũng đang ở trong.
Sau khi cả hai nhận ra sự tồn tại của đối phương, giật mình quay người lại nhìn nhau rồi hét lớn:
“A…a…a.”- Hạ Như Yên che mắt lại rồi chạy ra khỏi.
Châu Gia Việt hồng hộc xông ra nói lớn: “Cô làm gì vậy?”
Hạ Như Yên khá lúng túng: “Tôi đang đánh răng.”
Châu Gia Việt mặt lạnh lùng, giọng đầy trách móc: “Sao không đóng cửa?”
Hạ Như Yên chìa môi dưới mím chặt môi trên trong chốc lát, mắc liếc nhìn: “Tại anh vào không để ý còn trách tôi.”
Châu Gia Việt phán thêm câu đầy lạnh lùng: “Lần sau ở trong nhà vệ sinh làm gì cũng phải đóng cửa lại, đã biết chưa?”
Hạ Như Yên cũng không muốn gây thêm chuyện nên đành gật đầu nhẹ nhàng: “Ò, tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Cả hai người đều bối rối, ngượng ngùng, liếc nhìn nhau, tỏ vẻ không ưa đối phương. Hạ Như Yên trở vào nhà vệ sinh đóng cửa lại tiếp tục việc còn dang dở. Còn Châu Gia Việt bước ra ngoài đóng mạnh cánh cửa phòng làm Như Yên giật mình.
“Là anh ta vào sau không để ý lại quay qua trách mình, đúng là đồ đáng ghét. Ai mà thèm nhìn chứ.”- Hạ Như Yên lẩm bẩm.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hạ Như Yên vội vã chạy tới nhấc máy:
“Alo, bố ạ”
“Con gái thế nào rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ?”
“Dạ ổn ạ. Bố vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Bố khoẻ, con không cần lo cho bố. Gia Việt nó đối xử tốt với con không?”
Như Yên vừa nói vừa rưng rưng nước mắt. Cô cảm thấy nhớ bố muốn quay trở về nhà. Đã mấy tháng trôi qua từ khi được gả đi chưa được về thăm nhà lần nào. Cô cố nén cảm xúc nhẹ nhàng đáp lại: “tốt ạ.”
Tiếng nói yếu ớt từ đầu dây bên kia tiếp ngay sau đó: “Vậy thì được, con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, nếu phải chịu bất kì ấm ức gì thì phải nói ngay với bố đừng có một mình giữ trong lòng biết chưa?”
Tiếng nấc nhẹ cũng đủ làm cô nghẹn ngào: con…cúp máy nhé! Bố nhớ giữ sức khoẻ.”
Cô vội vàng tắt máy rồi ngồi xuống ghế sofa. Tự nhiên nước mắt lại rơi xuống, cô nhớ bố đến lạ. Trên đời này chỉ có hai người đàn ông tốt với cô đó chính là bố và ông nội vì thế cô cũng không muốn họ phải lo lắng thêm nữa. Rồi dần dần cô oà lên, tiếng nấc nghẹn ngào, tim cô như thắt lại trong căn phòng lạnh lẽo, cô đơn của chính mình. Cô nhớ về những ngày trước khi bố còn là lính cứu hoả vẫn luôn nói với cô rằng:
“Con người ta nếu đã quyết làm việc gì cũng phải kiên trì cho đến cùng không được bỏ giữa chừng như thế sau này có thể rất hối tiếc. Và nếu đã lựa chọn từ bỏ thì đó là lúc không còn cố gắng thêm được nữa tuyệt đối không được ép bản thân mình. Con biết chưa?”
“Mình vẫn phải tiếp tục kiên trì cố gắng không thể thua cuộc mà bỏ ra khỏi nhà họ Châu như này được. Nhất định mình sẽ làm được, chỉ hai năm thôi mà.”- Hạ Như Yên đăm chiêu suy nghĩ.
Một lúc sau Hạ Như Yên khoác chiếc áo gió mỏng rồi bước ra khỏi nhà, dừng lại một lát trước cửa hít thở một hơi thật sâu. Cô bước đi trên phố tấp nập, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Những đứa trẻ nhõng nhẽo đòi bố cõng lên lưng, rồi có đứa thì đòi kẹo, cũng có bạn nhỏ làm nũng không chịu đi học. Một nụ cười hé trên môi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chăm chăm, chắc là cô lại nhớ về hồi những ngày bé.
Buổi sáng mai có chút hơi lành lạnh nhưng người người vẫn nối tiếp nhau đông đúc đi về hai hướng ngược chiều ở giữa luôn có một làn phân cách. Hai dòng người như đi song song, có thể sẽ gặp một lát nhưng điểm đến của họ khác nhau thì cuối cùng vẫn phải quay lưng lại với nhau mà thôi.
Cũng giống như cô và Gia Việt - hai người của hai thế giới nên chỉ có thể đi song song ngược chiều và ở giữa sẽ luôn tồn tại dải phân cách -đó chính là khoảng cách giữa hai người họ vì thế rất khó để gỡ bỏ. Ngay từ đầu mục đích của họ đã khác nhau vì thế cô cũng không thể oán trách anh dù có bị đối xử tệ hơn nữa.
Hạ Như Yên đi đến ngã tư dừng lại chờ đèn xanh, cô ngoái nhìn tất cả mọi người, dường như ai ai cũng đang vội vã để nhanh chóng đi sang bên kia đường. Rồi đèn báo hiệu cho người đi bộ cũng chuyển xanh nhưng tất cả mọi người không một ai chen chúc, họ xếp thành hàng dài cùng nhau đi qua. Hạ Như Yên mỉm cười và đi theo dòng người bước vội.
Thì ra trên đời mọi cuộc gặp gỡ đều là tình cờ dù đi song song hay đi cùng nhau nó sẽ có lí do để ở lại, chỉ là thời gian có đủ lâu hay không còn phụ thuộc vào mỗi người.
Hạ Như Yên bước vào quán cà phê quen thuộc gọi một ly nước cam, rồi đi đến chỗ Đoàn Mẫn Nhi đang ngồi. Cô vui vẻ, vỗ tay nhẹ lên vai Mẫn Nhi: “Tớ đến rồi đây.”
Đoàn mẫn Nhi quay người, mỉm cười một cái: “Sao hôm nay tới muộn thế?”
Hạ Như Yên vừa kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống vừa nói: “Trên đường có chút việc. Sao cậu vẽ xong chưa?”
Đoàn Mẫn Nhi lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng: “Đang có chút xíu bế tắc, chưa nghĩ ra phần kết của chương sẽ vẽ như nào để khán giả vừa thích thú lại vừa hứng thú chờ đợi chương tiếp theo.”
Hạ Như Yên liền an ủi: “Không sao cứ từ từ nghĩ, chúng ta không vội.”
Đoàn Mẫn Nhi tò mò hỏi: “Được, mà dạo này cậu với Châu Gia Việt sao rồi.”
“Tớ cảm thấy càng ngày càng tệ, anh ta ngày càng trở nên ghét tớ.”- Hạ Như Yên cúi xịu mặt xuống buông một tiếng thở dài.
“Làm sao vậy?”- Đoàn Mẫn Nhi hỏi tiếp.
Hạ Như Yên ủ rũ, giọng nói buồn buồn có chút lo lắng: “Thì hồi sáng mình đứng đánh răng anh ta đột nhiên xông vào đi vệ sinh mà không chú ý sau đó còn quay sang quở trách. Rồi còn bị mẹ chồng và ông nội chồng mắng một trận vì không quan tâm tới mình nên thấy anh ta có vẻ rất tức giận. Đúng là ngày càng thảm hoạ.”
Đoàn Mẫn Nhi đầy phẫn nộ nói lớn: “Đúng là tên vô lương tâm, mấy điều này sao có thể trách cậu được chứ.”
Hạ Như Yên sắc mặt không đổi vẫn u sầu, bễu môi, mặt đầy ưu phiền đáp lại: “Phải rồi, nhưng anh ta vốn là ác quỷ mà.”
“Tớ có cách.”- Đoàn Mẫn Nhi ghé vào tai Hạ Như Yên nói nhỏ.-“Tớ thấy mấy tên nhà giàu thường bị dị ứng với côn trùng, hay là cậu bắt một con gián bỏ trên buồng tắm nhất định làm anh ta một phen hú hồn.”
Hạ Như Yên có chút ngập ngừng: “Làm vậy liệu có ổn không?”
Đoàn Mẫn Nhi tỏ ra chắc chắn: “Tin tớ đi, tớ đã nghiên cứu rất kĩ rồi.”
Gương mặt Hạ Như Yên đầy phấn kích nhưng cũng không thể che đi sự lo lắng: “Nếu anh ta biết thì coi như tớ xong đời.”
Đoàn Mẫn Nhi nắm tay, nháy mắt, cười nhẹ mấy cái, khẽ thì thầm: “Cậu cứ bỏ vào lúc anh ta chưa về phòng, canh lúc anh ta gần đi tắm như thế chắc chắn sẽ không phát hiện ra đâu.”
Cả hai nở nụ cười to và sảng khoái đầy đắc ý cho đến lúc nhận ra mọi người xung quanh đều nhìn thì họ mới bớt phấn khích lại một chút.
Tại chi nhánh thứ 13 của tập đoàn Châu Thành, Châu Gia Minh cùng con trai Châu Gia Kiệt và các bộ phận của chi nhánh đi tham quan khảo sát tình hình kinh doanh tại đây. Sau khi đi quanh một vòng đoàn kiểm tra đứng lại trước một cửa hàng mĩ phẩm, một người phụ nữ đang mắng cô nhân viên bán hàng. Châu Gia Kiệt thấy vậy bèn tiến tới, cúi chào:
“Chào cô, cháu có thể giúp được gì không ạ?”
Giám đốc chi nhánh định đến để can thiệp nhưng chủ tịch đã ngăn cản lại. Tất cả mọi người trong đoàn đưa mắt nhìn vào cửa hàng mỹ phẩm đó.
Vị khách nữ chỉ vào cô nhân viên nói đầy giọng khinh thường rẻ mạt:
“Cái cô nhân viên này chỉ toàn giới thiệu sản những sản phẩm rẻ tiền cho tôi xem. Cô ta nghĩ tôi không có tiền sao?”
Châu Gia Kiệt quay lại nhìn cô nhân viên hỏi: “Có chuyện này sao?”
Cô nhân viên lo lắng, liên tục lắc đầu: “Em có giới thiệu sản phẩm tốt cho cô ấy nhưng cô lại chê mắc. Vì thế mới chọn mấy sản phẩm rẻ như này.”
Một cái liếc mắt, mặt đầy khó chịu của bà khách: Ý cô nói do tôi khó tính sao?”
“Không không ý tôi không phải vậy.”- Cô nhân viên khá lúng túng.
Vị khách nữ trông tầm ngoài năm mươi, ăn mặc đơn giản chiếc áo bà ba lụa, đi đôi dày sục màu đen. Chắc là cô nhân viên kia nói gì khiến bà ta phật lòng nên mới cố tình làm khó đây mà. Thật ra thì khách hàng càng lớn tuổi lại càng khó tính và khó chiều.
Cửa hàng mĩ phẩm ngập tràn hàng hoá từ sản phẩm chăm sóc da, trang điểm đến dầu thơm, lăn khử mùi bà khách đều đã đi qua ngắm kĩ. Mắt bà liếc nhìn bộ sản phẩm mới ra đằng xa, có vẻ hứng thú nhưng còn lững lự.
Châu Gia Kiệt đoán ra được ý bà, nở một nụ cười rồi nói với vị khách: “Nếu cô không chê có thể để con giới thiệu giúp cô được không ạ?”
Bà khách đó tiện mồm hỏi lại: “Cậu là ai?”
Châu Gia Kiệt ra vẻ lễ phép đáp trả: “con là phó giám đốc của trung tâm mua sắm này.”
Vị khách nữ đưa mắt lên nhìn anh ta rồi gật đầu nhẹ: “Vậy được cậu giới thiệu đi.”
Châu Gia Kiệt cúi đầu, tay mời gọi lại gần bộ mĩ phẩm cao cấp vừa ra của công ty:
“Mời cô đi theo con qua bên này. Đây là bộ chăm sóc da cao cấp mới nhất bên con, có chứa thành phần ceramides, dimethicone, vitamin c, vừa có công dụng dưỡng ẩm, dưỡng trắng da vừa có thể làm căng da mặt tăng tính đàn hồi làm giảm nếp nhăn. Đảm bảo sau khi dùng cô sẽ trẻ ra vài tuổi.”
Vị khách có vẻ ưng ý, khuôn mặt rạng rỡ lên hẳn:
“Nói vậy bộ này rất thích hợp với tôi, mấy năm nay da tôi ngày càng nhiều nếp nhăn thêm.”
Châu Gia Luân thấy thế liền tiến đến dòng son bên cạnh mời gọi:
“Dạ phải, dòng này còn có thêm son, các loại trang điểm khác nữa cô có thể tham khảo.”
Tất nhiên khi đã bị lôi cuốn và hoàn toàn ưng ý thì vị khách nữ lấy ngay
Châu Gia Minh đứng chứng kiến toàn bộ liên tục gật đầu, ông nói với con trai:
“Con trai làm tốt lắm!”
…
Buổi tối tại biệt thự nhà họ Châu, sau khi Châu Gia Việt quay quay trở về phòng, Hạ Như Yên cũng đi theo sau. Châu Gia Việt ngạc nhiên hỏi:
“Cô theo tôi làm gì?”
“Sao tôi phải theo anh. Tôi đi về phòng mình mà.”- Hạ Như Yên lắc đầu trả lời.
Như thường lệ sau khi đi làm trở về Châu Gia Việt thích ngâm mình trong bồn tắm giúp thoải mái tinh thần. Sau khi cởi áo định bước chân vào bồn Châu Gia Việt nhìn thấy một con gián đang bò ngay dưới chân mình. Anh hốt hoảng kêu lớn:
“Gián, gián, có gián.”
Rồi anh sợ hãi nhảy lên trên bồn tắm run bần bật. Ánh mắt vẫn không rời khỏi con gián, vừa chỉ tay vừa nói:
“Mày ở yên đó không được qua đây. Mày mà qua đây tao giết.”
Hạ Như Yên ghé tai ngoài cửa nghe thấy bèn nhảy cuỗng lên rồi bưng miệng lại cười. Một lúc sau cô mới mở cửa vào: “Sao thế?”
“Có gián kìa, cô mau bắt nó đi đi.”
Hạ Như Yên ngước lên nhìn thấy Châu Gia Việt không mặc áo, chỉ mặc duy nhất chiếc quần đùi cô hét lên:
“A…a…a. Anh mau mặc áo vào đi.”
“Cô lại đằng kia lấy giúp tôi đi. Tôi không xuống đó đâu?”
Như Yên chạy lại lấy áo treo trên móc, sau đó cô đi lùi lại phía Gia Việt, dơ tay đưa áo, đầu không không dám quay lại.
“Tôi mặc xong rồi cô quay lại đi. Mau bắt nó đi.”
“Được rồi.”
Như Yên lấy chân dẫm lên con gián, rồi lấy một miếng giấy đưa lên, từ từ đi lại gần phía Gia Việt: “Chỉ là con gián thôi mà, sao phải sợ tới vậy?”
Châu Gia Việt mặt đầy hoảng hốt: “Đứng lại, cô không được qua đây.”
Hạ Như Yên liếc thấy vậy bèn được đà lấn tới: “Cũng được, nhưng mà… tôi đã bắt gián giúp anh thì cũng có chút công lao có phải anh nên báo đáp gì đó không?”
Châu Gia Việt mắt nhìn chằm chằm sợ hãi hỏi tiếp: “Cô muốn gì?”
Hạ Như Yên nhếch môi nhẹ, liếc mắt xuống nhìn con gián trên tay: “Trừ hết tất cả số tiền phạm lỗi trước giờ của tôi.”
“Không được.”
“Vậy tôi sẽ đặt nó lên trên chỗ anh ngồi.”- Hạ Như Yên đưa từ từ con gián gần tớ chỗ Châu Gia Việt.
“Được rồi xoá thì xoá, cô mau đưa nó đi đi.”
Hạ Như Yên vui vẻ, mở sọt rác rồi vứt con gián vào trong định rời đi thì Châu Gia Việt hỏi: “Chờ đã, có phải cô giở trò không?”
Hạ Như Yên giả vẻ thờ ơ, liếc nhìn anh lắc đầu: “Tôi sao, tôi đã giúp giải quyết nó rồi, vậy mà anh còn nói tôi giở trò.”
Châu Gia Việt tiếp tục truy hỏi thêm: “Nếu không sao trong phòng lại có gián, không có đồ ăn ăn vặt, cũng không bao giờ mang thức ăn vào phòng sao có thể tới được chứ. Với lại phòng tôi trước giờ chưa bao giờ có gián vào.”
Hạ Như Yên ngập ngừng nói thêm, lòng thầm mỉm cười: “À… thì… có thể hôm nay nó đi lạc, hoặc có thể nó biết anh sợ nên tìm tới gặp anh. Nói tóm lại không phải tôi.”
Hạ Như Yên nhanh chóng rời đi rồi đóng sập cửa lại. Cô cười khúc khích, rồi lấy ngay điện thoại nhắn tin cho Đoàn Mẫn Nhi:
“Kế hoạch thành công mĩ mãn.”