Ra khỏi khu chợ sầm uất, chiếc xe chạy lao vun vút đi về phía ngoại ô thành phố. Họ bỏ xa thành phố ồn ào, tấp nập để tìm về một vùng núi hẻo lảnh. Con đường nhựa lên vùng núi cao ngoằn ngoèo, khúc khuỷu. Hai bên đường ngập cây xanh. Không khí trong lành, yên tĩnh.
Chiếc Audi rẽ vào một căn nhà gỗ nhỏ ngay trong khu rừng, xung quanh có trồng rất nhiều những loại hoa. Tuy diện tích nhỏ nhưng căn nhà ấy trang hoàng lộng lẫy, phối hợp màu sắc bắt mắt.
Đường lối dẫn vào căn nhà lát những mảnh đá trong suốt cách nhau chừng một bước chân, đều tăm tắp. Giữa những mảnh gạch ấy những chùm cỏ dại mọc xanh mơn mởn.
Mùa xuân sắc hoa nơi đây rực rỡ, cây cối đâm chồi nảy lộc màu tươi mới. Cảnh vật đẹp như một bức tranh.
Ôn Gia Long liếc nhìn xung quanh thốt lên: “này…sao cậu lại biết nơi đây thế?”
Châu Gia Việt bước qua từng mảnh đá, lòng rưng rưng miền cảm xúc: “đây là nơi năm xưa tôi được bố Như Yên cứu sống.”
Thực ra, sau vụ cháy kinh hoàng năm xưa tất cả mọi thứ đều đã bị thiêu rụi trong biển lửa. Nhưng vì để tỏ lòng biết ơn với người đã cứu sống Châu Gia Việt năm xưa, nhà Họ Châu đã cho cải tạo, xây dựng nơi này, lập bàn thờ cúng người ân nhân không rõ tên tuổi ấy.
Châu Gia Việt rung rung mở cánh cửa, khoé mi anh nhoè mờ ướt cay. Lòng nao nao với bao xúc động, trong kí ức mơ hồ anh nhớ về những ngày xưa cũ. Sau này vụ cháy kinh hoàng ấy anh vẫn luôn bị ám ảnh. Đây là lần duy nhất trong suốt gần hai mươi năm qua anh mới có đủ can đảm để quay lại nơi này thêm lần nữa.
Ôn Gia Long vỗ nhẹ lên vai Châu Gia Việt: “bây giờ cũng là thời điểm mà cậu nên trút bỏ gánh nặng của thời gian qua. Dù sao cậu cũng đã đặt món nợ ân tình lên mình quá lâu rồi. Việc Như Yên là con gái người cứu cậu năm xưa tuy dễ bề gây ra hiểu nhầm nhưng mà dù sao thì đó xem như là việc tốt đối với cậu. Sau này cậu cứ dồn hết lòng mà chăm sóc cho cô ấy thật tốt, hoàn thành nghĩa vụ của người chồng, người cha tôi tin bố vợ cậu bên thế giới kia cũng an lòng.”
Châu Gia Việt trước nay chưa từng rơi giọt nước mắt nào trước mặt người khác nhưng hôm nay anh đã không kìm chế được. Hình ảnh của bố vợ bất lực chìm trong biển lửa cho đến lúc gục xuống khiến anh cứ ám ảnh mãi.
Chuỗi những kí ức xưa cũ đang dần tạm thời quên đi, khi cả hai đang bắt tay công việc chính cần làm. Họ bơm những cái bóng bay trái tim căng phồng đủ màu sắc trang trí bên lề đường, xung quanh căn nhà nhỏ. Hoa tươi đặt cạnh những vị trí quan trọng để làm ám hiệu.
Tất cả được chuẩn bị chỉn chu thì trời dần tối, ánh sáng lờ mờ hẳn đi.
Ôn Gia Long nhắn ngay cho Đoàn Mẫn Nhi một dòng tin: “công cuộc làm lành xoá bỏ hiểu nhầm chính thức khởi công xây dựng. Bên anh đã xong bây giờ chỉ chờ em đưa Như Yên tới nữa là ổn…”
Đoàn Mẫn Nhi nhắn lại sau đó: “ok khoảng 30 phút sau sẽ có mặt.”
Đoàn Mẫn Nhi gõ cửa phòng Hạ Như Yên, cô nói: “Như Yên à…lâu lắm rồi hai chúng ta chưa cùng nhau ra ngoài chơi. Hay là tối nay đi làm gì đó đi. Cứ ở nhà riết như này thì tẻ nhạt lắm!”
Hạ Như Yên lắc đầu: “tớ chẳng muốn đi một chút nào hết cả.”
Đoàn Mẫn Nhi trừng nhẹ đôi mắt: “không được cậu mà cứ nhốt mình trong phòng như này cháu tớ sinh ra sẽ suốt ngày nhăn nhó mất. Như thế thì xấu xí lắm!”- cô ngồi nhẹ bên giường vuốt ve vùng bụng Như Yên: “cục cưng thấy gì nói có đúng không hả?”
Hạ Như Yên hỏi lại: “cậu muốn đi đâu?”
Đoàn Mẫn Nhi mỉm cười nhẹ: “tớ đưa cậu đến nơi này đảm bảo cậu và cục cưng của tớ cực kì thích.”
Như Yên còn chưa kịp phản ứng gì đã bị kéo tay dậy khỏi giường: “đi thôi!
Như Yên hỏi lại: “đi đâu?”
Đoàn Mẫn Nhi quay lại, nở nụ cười nhẹ nhàng: “đến nơi rồi cậu sẽ biết.”
Họ cùng bước lên chiếc taxi rời khỏi thành phố, đi dần về hướng ngoại ô tĩnh mịch. Hạ Như Yên liếc mắt nhìn quanh: “Đoàn Mẫn Nhi trời tối vậy rồi cậu còn muốn đi đâu thế này?”
Đoàn Mẫn Nhi hiểu nỗi lo sợ của Như Yên nên xoa dịu: “cậu không cần lo lắng. Chúng ta sẽ rất an toàn.”
Chiếc xe dừng trước một con đường túi mịt, đèn đường thưa thớt cách nhau cả nửa cây số, ánh sáng lờ mờ nhìn chẳng rõ. Hai bên phủ đầy cây xanh, không gian một màu đen, bên tai văng vẳng rõ tiếng cô trùng vo ve.
Hạ Như Yên cũng giống bao phụ nữ đang mang thai khác, cô nhạy cảm đến độ nghe thấy tiếng vi vu của gió rừng cũng giật bắn người hoảng loạn. Tay chân sởn da gà, thi thoảng run lên cầm cập.
Đoàn Mẫn Nhi nắm lấy tay Hạ Như Yên vỗ về: “không sao đâu! Cậu đừng sợ…”
Ánh mắt Mẫn Nhi vừa liếc thấy kí hiệu dừng lại thì cô quay sang nói: “Như Yên à…tớ mắc đi vệ sinh quá đi mất. Hay là cậu đi lên trên đó trước đi.”
Hạ Như Yên run rẩy, giọng lắp bắp: “nhưng mà… tớ… tớ sợ lắm!”
Mẫn Nhi lắc đầu nói: “trên đó sẽ có người, cậu đừng sợ cứ đi thẳng lên trên là được… á…á… tớ sắp không xong rồi phải đi đây.”- cô ôm lấy bụng mình chạy vội vã vào trong bóng tối mịt.
Ôn Gia Long vẫy tay, giọng khẽ nhỏ nhẹ nhất có thể: “Mẫn Nhi…bên này…”
Đoàn Mẫn Nhi chậm rãi bược, mỗi bước chân đều cẩn thận vì sợ phát thành tiếng, cô ngồi xuống cạnh Ôn Gia Long mắt nhìn xa xa vẻ háo hức trông chờ.
Ôn Gia Long thì thầm: “ban nãy em diễn rất đại. Chắc có lẽ em đã chọn nhầm nghề rồi. Nếu em làm diễn viên thì chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở, xán lạn. Lời nói dối nhưng mắt em lại không hề chớp lấy một cái nào cả.”
Đoàn Mẫn Nhi vỗ nhẹ một cái lên vai Ôn Gia Long: “ý anh là sao hả? Là đang khen em hay chê vậy hả?”
Ôn Gia Long cười nhạt: “à thì đương nhiên là anh đang khen em rồi…em thấy anh giống đang chê lắm sao?”
Đoàn Mẫn Nhi đánh tới tấp vào người Ôn Gia Long: “vậy mà khen sao? Anh nói vậy khác nào nói em là kẻ lừa bịp chứ!…”
Ôn Gia Long sợ phát hiện nên đưa ngón tay lên môi chạm khẽ: “suỵt…nhỏ chút đi.”