Căn biệt thự rộng nhưng lại khiến người ta cảm giác lạnh lẽo, rùng mình kinh hãi. Nội thất bên trong đáng giá lên đến mấy trăm tỉ. Cũng phải Trạch Đông Vũ xếp hạnh ông trùm bao phủ toàn thế giới kia mà.
Bên trong bộ bàn ghế sofa giữa phòng khách, một người đàn cao to, sắc mặt thần thái lạnh lùng, hẳn là ai đứng cạnh cũng phải run cầm cập.
Hắn ta mới chỉ liếc mắt đã khiến Tô Như Nguyệt muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực. Ả sợ sệt, hai chân cứng đờ, nói không chừng hắn mà nhìn lâu thêm lát nữa ả ta tè ra quần luôn mất.
Hắn ta nở một nụ cười nham hiểm hoà vang cả không gian, hắn nói: “Như Nguyệt…em ẩn mình hơi kĩ rồi đó…”
Tô Như Nguyệt theo vô thức cứ run rẩy, lắc đầu lia lịa: “không có…sao em lại trốn anh chứ!”
Hắn ta đứng dậy tiến đến gần ả, mỗi bước chân chắc nịch của hắn khiến ả toát mồ hôi từng dòng. Hắn bóp lấy cổ ả, siết mạnh: “không trốn sao? Không trốn mà bao năm qua em mất tính không sèm gọi lấy cho tôi một cuộc gọi. Em nhẫn tâm dẫm đạp lên tình cảm mà tôi dành cho em sao?”
Tô Như Nguyệt ho sục sũ, ả không tài nào thở nổi, đầu lắc liên tục: “em…em…không có.”
Sắc mặt ả ta tái mét như thể không có giọt máu nào chảy qua vậy. Ả đứng im bất động không dám phản kháng bởi ả biết rõ tính khí nóng nảy, không đủ kiên nhẫn của hắn. Tim ả đập loạn nhịp, tay chân dần chuyển lạnh ngắt.
Phải đến lúc hơi thở ả dần yếu ớt hắn ta mới chịu buông cánh tay mình ra. Ả lịm đi mà ngã quỵ xuống đất, hơi thở dồn dập gấp gáp.
Trạch Đông Vũ trừng mắt nhìn ả, ánh mắt lạnh đến đáng sợ: “em nghĩ mình có thể trốn thoát được khỏi tay tôi hay sao?”
Ánh mắt thù hận ả nhìn theo hắn ta. Lần này cuộc đời ả xem như một lần nữa rơi vào chuỗi ngày bi kịch.
Hắn quay sang nói với mấy đứa người ở: “các cô đưa cô ấy xuống tắm rửa thay đồ đi rồi đưa lên phòng tôi.”
Trước khi rời đi hắn còn túm lấy cổ áo Tô Như Nguyệt mà đay nghiến: “em đừng nghĩ đến chuyện trốn chạy. Đừng để tôi phải nổi điên thì đến tính mạng em cũng giữ chẳng nổi nữa đâu! Tốt nhất nên biết điều mà ngoan ngoãn.”
Những lời đe doạ như tiếng sét đánh bên tai Tô Như Nguyệt, hắn ta thả tay ả thất thần ngồi cứng đờ trên mặt sàn. Cả thế giới như sụp đổ trên người ả, khiến lưng ả nặng trĩu.
Sau khi được trau chuốt trang điểm Tô Như Nguyệt được dẫn lên căn phòng trên lầu hai, ả vừa bị đẩy vào thì cảnh cửa đóng sập lại. Xem ra không còn lối thoát nữa rồi. Khuôn mặt xanh lét, tay chân run rẩy, ánh mắt sợ hãi ả ngước nhìn.
Hắn nhìn thấy ả thì thốt lên: “không ngờ sau bao năm em vẫn còn ngon nghẻ như thế kia cơ à…”
Nếu Tô Như Nguyệt xảo trá, ngang ngược thứ hai thì Trạch Đông Vũ lại xếp vào hạng nhất. Đến sau cùng thì họ cũng xứng đôi vừa lứa. Tâm cơ thâm độc, quỷ kế tham lam.
Thấy Tô Như Nguyệt cứ đứng mãi bên ngoài cửa, hắn tỏ ra gần gũi mà gọi: “ơ kìa…sao em cứ đứng ngoài đó mãi thế? Mau vào đây đi…”
Tô Như Nguyệt vẫn đứng yên, chân tay ả như có sợi xích thắt chặt không di chuyển nổi. Điều đó khiến hắn ta tức giận, hắn đứng dậy khỏi giường bước dần tới. Một cú kéo tay của hắn cũng đủ để vật lăn Tô Như Nguyệt nằm trên giường.
Trạch Đông Vũ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, trên người hắn chỉ mặc duy nhất một chiếc quần nhỏ mỏng dính. Hắn điên cuồng lao tới, hôn hít từ trên cổ dần xuống dưới. Cơn khát thịt của hắn lên đến đỉnh điểm, hắn bắt đầu cởi bỏ đi từng lớp quần áo ả.
Điệu bộ của hắn hung bạo dường như khiến ả ê ẩm. Hắn chỉ thoả mãn dục vọng của chính mình mà không hề để ý đến cảm xúc của ả.
Sau khi thoả mãn xong hắn lăn ra ngủ, tiếng gáy khò khò khiến Tô Như Nguyệt thêm phần phẫn nộ. Ả trần truồng nằm dài trên chiếc giường tủi hờn, khóc lóc. Những ngày tháng tăm tối một lần nữa lại mở ra trong ngưỡng cửa cuộc đời ả ta.
Suốt cả đêm hôm đó, cứ hễ hắn thức dậy là cứ hành hạ ả. Ả như thể nô lệ để hắn thoả mãn chứ hắn không để ý thêm điều gì nữa. Không thể kêu cứu, không dám cựa quậy ả cứ nằm im lìm như một xác chết có cảm xúc. Thi thoảng đau lại nhăn mặt, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Bây giờ ả mới thực sự thấm: “gieo nhân nào gặt quả ấy.” Cả đời ả đã chọn đi con đường của tội lỗi, xấu xa, trái với lương tâm thì nay ả phải tự mình nhận lấy hậu quả.
Lòng ả thắt lại quặn đau, ả không dám nhìn mặt hắn chỉ có thể nắm chặt hai tay mà chịu đựng.
Sau ba trận liên tục hắn ta nằm xuống cạnh ả vuốt ve khuôn mặt, xuống thân hình chữ S nóng bỏng. Dần dần trên người ả chỗ nào hắn cũng chạm đến.
Giọng run run, ả nghẹn ngào: “những gì anh cần tôi đều đã trao hết. Bây giờ anh có thể thả tôi đi được chưa?”
Hắn ta nở nụ cười tàn nhẫn, tay vuốt ve bờ má ả, hắn cố hạ giọng: “em thừa biết câu trả lời của tôi sẽ như nào rồi kia mà.”
Tô Như Nguyệt trừng mắt, ánh mắt đau khổ: “rốt cuộc anh còn muốn gì ở tôi nữa? Anh hành hạ tôi như thế chưa đủ hay sao?”
Hắn ta cười nhạt, nụ cười lạnh lẽo: “em đừng nhìn anh với ánh mắt đó…”
Tô Như Nguyệt nghiến chặt răng, cố kìm thật chặt dòng cảm xúc, ả rưng rưng lệ: “em xin anh hãy tha cho em đi. Cho em quay về với cuộc sống tự do đi mà.”
Trạch Đông Vũ nhếch môi cười đểu, hắn lấy bàn tay gạt nhẹ đi những giọt nước mắt trên khoé mi ả: “em biết anh yêu em như nào kia mà. Đừng dời xa anh…”
Cho dù Tô Như Nguyệt có khóc lóc thảm thiết, giọng khàn đặc tiếng thì hắn ta vẫn chẳng chịu buông tha. Ả càng cố phản kháng thì hắn càng điên cuồng xấn đến gần ả. Có thể là hắn yêu thật lòng ả chỉ là cách khác đi mà thôi.
Nếu như những cặp đôi bình thường kề cạnh nhau ngọt ngào đầy lãng mạn thì hắn lại cho rằng hành hạ ả chính là tình yêu. Hắn ta như con dã thú điên cuồng, một kẻ bệnh hoạn thực sự.