Giữa lúc không khí đang lúc căng thẳng thì một chiếc xe hạng sang đang chạy gần tới rồi dừng lại hẳn trong ánh mặt thoáng vẻ ngạc nhiên của những người kia. Nhìn bề ngoài thôi cũng đã đoán ra được chủ nhân của chiếc xe không phải dạng vừa. Nếu không phải là chủ tịch của một tập đoàn lớn thì cũng là một thế lực đáng gờm.
Một người đàn ông sang trọng có phần lịch lãm nhưng vẻ mặt thoáng hiện sự hung tợn. Ngay sau đó ông ta kéo theo một người phụ nữ xuống khỏi xe.
Hứa Hạo Nguyên tiến đến, tay bắt mặt mừng chào hỏi: “Trạch đại ca…anh đến rồi sao?”
Tất cả mọi ánh mắt dần đổ dồn về phía cô gái, Lưu Phiên Như thốt lên: “Tô Như Nguyệt…thì ra là cô…”
Ánh mắt ả cầu cứu, đầu liên tục lắc: “không…không phải tôi…”
Thế nhưng cổ tay ả đã bị người đàn ông bóp chặt, khiến ả đau đớn mà im bặt.
Trạch Đông Vũ liếc nhìn qua rồi hắn đi về phía Châu Gia Việt, hắn nở mấy tiếng cười cợt, chế giễu: “Châu Gia Việt…mày cũng có ngày này sao?”
Ánh mắt đờ đẫn Châu Gia Việt ngước lên nhìn, anh hỏi: “tôi và ông chưa từng gặp mặt tại sao ông phải làm vậy?”
Trạch Đông Vũ nhìn sâu vào đôi mắt Châu Gia Việt, hắn vén mái tóc mình lên, trên vầng trán có mệt vết sẹo dài đáng sợ: “mày không nhớ tao nhưng tao thì không bao giờ quên mày.”
Kí ức ngày xưa cũ lại hiện về, trong trí nhớ còn lờ mờ một chút ít, lúc nhớ lúc quên. Năm đó Châu Gia Việt 11 tuổi, sau vụ cháy kinh hoàng một năm tính tình của anh khác thường, gặp ai trêu chọc thẳng tay đánh.
Trạch Đông Vũ cùng mấy đứa trẻ nữa từ xa chạy đến mà trêu chọc: “cái thằng tự kỉ…lêu lêu… cái thằng không biết nói.”
Vốn dĩ Châu Gia Việt đã định né tránh đi nhưng chúng vẫn cứ bám đuôi trêu chọc mãi không thôi. Cơn thịnh nộ vùng dậy Châu Gia Việt đã lấy ngay chiếc nĩa trong cặp sách ra, nhắm mắt khua tay chỉ có ý định đuổi chúng đi. Nhưng chúng không chịu đi mà còn cố nén lại tiếp. Trạch Đông Vũ cố ý ghé sát tai Châu Gia Việt cố nói lớn: “đồ không biết nói.”
Không làm chủ được bản thân mà Châu Gia Việt đã đâm thẳng một nhát vào vầng trán anh ta. Tay chân run rẩy, lúc anh mở mắt thì mọi chuyện nó đã xảy ra rồi.
Theo vô thức Trạch Đông Vũ lấy tay bịt vết thương lại, máu tươi dần chảy qua kẽ ngón tay, róc rách nhỏ xuống.
Châu Gia Việt vì quá sợ hãi mà ngất lịm đi. Ngay sau đó người qua đường đã gọi xe cấp cứu đưa cả hai vào bệnh viện. Cũng từ đó trở về sau họ không gặp nhau nữa. Thật không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như này.
Trạch Đông Vũ trừng mắt: “mày có biết bao năm qua vì vết sẹo này mà có tao đi xin việc không có một công ty nào dám nhận hay không hả?”
Châu Gia Việt liếc mắt, ánh mắt đầy mệt mỏi: “mày muốn gì cứ nhắm vào tao. Mau thả bọn họ ra hết đi.”
Hắn cười, nụ cười xảo trá: “ha…ha…ha…cuối cùng tao cũng làm được lời thề năm xưa: cướp hết tất cả mọi thứ của mày về tay tao. Bây giờ hai người phụ nữ của mày đều nằm trong tay tao: một người từng yêu rất sâu đậm, còn một người là vợ chung chăn gối.”
Châu Gia Việt cố dùng hết sức lực mà thét lên: “rốt cuộc mày muốn làm gì?”- tiếng ho rục rũ.
Trạch Đông Vũ giễu cợt: “mày xem đi, một người đến đứng còn không vững thì có thể làm gì được chứ!”- hắn nắm lấy cổ áo Gia Việt cười nhạt: “hứ…hứ… điều tao muốn rất đơn giản. Mày chỉ cần giao vợ mày cho tao là đủ. Thì tao sẽ tốt bụng giữ lại mạng sống cho mày.”
Châu Gia Việt vùng lên: “mày làm gì tao cũng được. Nhưng mày mà động đến một sợi tóc cô ấy thì đừng trách.”
Trạch Đông Vũ tỏ ra rất bình tĩnh, anh ta tiến đến gần Hạ Như Yên kéo cô đi gần đến bên mép bờ biển. Cũng may Diệp Bạch Dung nhanh ý đánh một cú mạnh vào cùi trỏ ông ta khiến Như Yên văng ra. Thế nhưng Bạch Dung lại trở thành người thế thân, sắc mặt u ám Trạch Đông Vũ có vẻ rất tức giận.
Hắn kéo lê Bạch Dung đến bên mép đá, rồi đẩy cô đứng chông chênh trên một hòn đá gập ghềnh. Chỉ cần hắn buông tay thì chắc chắn Bạch Dung sẽ rơi xuống biển. Lòng đầy lo lắng, tim như thắt lại, cô không dám thở mạnh.
Hạ Như Yên nói: “Bạch Dung sao cô lại làm như vậy?”
Diệp Bạch Dung nói vọng vào: “cô còn có đứa bé trong bụng không thể chết như vậy được. Cô yên tâm tôi sẽ không sao đâu!!”
Hứa Hạo Nguyên cũng đưa mắt nhá mấy tên đàn em đưa Lưu phiên Như đến sát bên bờ biển. Hai người đàn ông đầy thù hận cứ dồn hai cô gái đứng chông chênh trên mặt biển. Nhìn vào thôi đã phát sợ.
Trạch Đông Vũ nói lớn: “nếu muốn cứu hai cô gái này thì một trong ba người đàn ông phải tự nhảy xuống biển.”
Châu Gia Luân và Châu Gia Kiệt mon men dần bước tới, ánh mắt hai người tia thấy bóng dáng mấy anh cảnh sát đang nhấp nhô đến gần để giải cứu. Không còn cách nào khác họ chỉ đành kéo dài thời gian và dồn mọi ánh mắt về phía mình để cảnh sát dễ bề hành động.
Trạch Đông Vũ và Hứa Hạo Nguyên liên tục thúc giục: “mau lên. Nếu còn cố ý chần chừ thì chúng tôi sẽ đẩy cô ta xuống bên dưới.”
Hai chàng trai dần chạm tay lên vách đá, cố trèo lên cao. Mọi động tác chậm nhất có thể.
Hai anh cảnh sát ở phía sau mon men bên bờ biển, bất ngờ đẩy hai tên đàn ông to xác xuống và đỡ lấy hai cô gái. Một pha giải cứu nghẹt thở.
Hai anh em nhà họ Châu chạy xấn tới, ôm chầm lấy hai cô gái kia.
Châu Gia Luân rưng rưng hỏi: “Bạch Dung em không sao chứ?”
Cái ôm bất ngờ khiến Diệp Bạch Dung đứng hình mất mấy giây, cô cười cười hỏi lại: “anh đang quan tâm em đó sao? Nếu biết anh quan tâm như này em đã bảo chúng giữ lại lâu hơn.”
Châu Gia Luân nói: “em còn đùa được sao? Có biết người ta lo lắm không hả?”
Diệp Bạch Dung lấy tay gạt nhẹ đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Gia Luân: “anh mít ướt quá rồi đấy! Nhưng mà anh quan tâm em như này…liệu có phải là đã yêu em rồi hay không?”
Châu Gia Luân ấp úng: “anh…anh…thực ra thì…”
Diệp Bạch Dung cắt ngang: “không cần nói nữa. Em biết là anh sẽ đồng ý. Không được rút lời đâu đó.”
Trên khuôn mặt họ hiện rõ niềm vui. Đến sau cùng thì họ cũng đã tìm thấy nửa kia của đời mình.