Buổi sáng mai tập đoàn Châu Thành nhộn nhịp lên hẳn, nơi nơi đều có tiếng cười đùa hay tiếng bàn tán. Chỉ mới chưa tròn một ngày sau cuộc họp báo ra mắt dự án đồng hồ tình yêu số lượng khách hàng đặt mua đã lên đến con số khủng. Hơn nữa vẫn đang tăng lên vùn vụt trong nháy mắt. Và còn rất nhiều khách hàng để lại lời khen tích cực.
Cục diện thay đổi khi vô số khách hành bên HKT quay lưng chuyển sang bên Châu Thành. Bởi đồng hồ Châu Gia Việt ra mắt lần này vừa hoàn thiện lại vừa mã hoá dễ đọc, thiết kế bắt mắt và sáng tạo. Điều đặc biệt đó chính là giá cả bình dân vì thế mọi đối tượng đều có thể hướng tới.
Trong phòng thiết kế, Hứa Đàn sững sờ ngạc nhiên vừa hét lên: “cái…cái gì? Như Yên đồng hồ tình yêu lần này là do cô thiết kế sao?”
Hạ Như Yên ngửng mặt lên cao, khẽ gật đầu. Tất cả mọi người đều ngây người sửng sốt, bởi chưa nghe ai nhắc đến chuyện này bao giờ. Nếu không phải bên công ty vừa đăng tải bản thông báo tuyên dương và khen thưởng chắc điều này không một ai biết tới. Trong lòng họ còn ngờ ngờ nhưng vẫn thầm thán phục cô, không mấy lăn tăn chuyện nhân viên mới được nộp bản thiết kế Đông-Xuân sắp tới nữa.
Ly La đẩy chiếc ghế xoay đến cạnh Như Yên: “này, Như Yên cậu làm sao mà được thiết kế chính dự án thế?”
Như Yên bối rối: “chuyện này…thì…thực ra chỉ là tình cờ thôi!”
Hà Thanh cười nói sau: “thật sự…chỉ là tình cờ sao?”
Như Yên cười cười: “phải, chỉ là may mắn thôi!”
Tiếng bàn tán bỗng chốc lặng im khi Lưu Phiên Như bước vào. Ả nghe thấy mấy lời đó đương nhiên sẽ không vui, vẻ mặt u sầu xịu xuống, ánh mắt trợn trừng nói: “các cô cậu chê công việc ít quá nên rảnh rỗi có thời gian tán gẫu sao?”
Tất cả đều thấy rùng mình vì thái độ đó, đầu liên tục lắc, không một ai dám lên tiếng. Ả đi đến gần Như Yên rồi nói tiếp: “Như Yên cô hết tới buổi họp báo giết thời gian giờ lại ở đây bàn việc riêng sao?”
Như Yên ngước mắt lên nhìn ả: “không có, bây giờ tôi làm việc ngay thưa phó giám đốc.”
Tuy Như Yên có phần phẫn nộ nhưng dù sao đây cũng là phòng làm việc vì thế mà cô cũng chả muốn tranh cãi thêm điều gì với ả ta. Dù sao thì ả cũng là sếp, trong công việc vẫn không nên chen vào cảm xúc cá nhân.
Tiếng chuông tin nhắn reo lên, Như Yên mở máy, nở nụ cười rạng rỡ chạy vội ra ngoài. Đến trước cửa thang bộ cô ngó trước nhìn sau chả có ai mới rón rén bước vào. Bên trong Châu Gia Việt đang chờ sẵn. Cô bất ngờ bị kéo tay, dồn vào tường, anh nhìn cô rồi nói: “anh thật sự cảm thấy rất khó chịu khi cứ phải lén lút như này.”
Như Yên hai tay vuốt nhẹ lên hai gò má anh, nũng nịu: “em chỉ cần hai tuần nữa. Sau khi cuộc thi thiết kế kết thúc chúng ta sẽ không cần phải như này nữa.”
Châu Gia Việt xịu mặt xuống: “đành phải chờ thêm vậy.”
Hạ Như Yên đẩy nhẹ anh ra, quay lưng nói: “nếu anh không còn việc gì nữa em đi trước đây.”
Châu Gia Việt kéo tay lại, ôm cô vào lòng, ghé bên tai thì thầm: “tối nay Ôn Gia Long có hẹn chúng ta ở quảng trường công viên lúc chín giờ. Em chờ anh dưới nhà xe mình cùng đi.”
Như Yên gật đầu: “được.” Cô càng đẩy anh ra thì lại bị ôm chặt hơn. Anh lại nói thêm: “anh mệt lắm không còn sức lực để trở về văn phòng nữa rồi. Phải làm sao đây?”
Như Yên đành bất lực nhón chân hôn nhẹ một cái bên má rồi vội vàng chạy đi khỏi. Cả hai đều tủm tỉm quay đầu nhìn nhau, vẫy tay tạm biệt. Chân bước đi nhưng lòng có chút lưu luyến.
Buổi tối, trung tâm quảng trường công viên thời tiết lạnh lẽo nên ít người qua lại. Đoàn Mẫn Nhi vừa tới tay đang cầm chiếc điện thoại hỏi Hạ Như Yên: “Như Yên à cậu đang ở đâu? Trời lạnh lắm! Cậu đừng đùa không vui đâu!”
Như Yên và Châu Gia Việt cùng nấp phía sau cây cảnh gần đó, mắt nhìn, nở nụ cười đáp lại: “Mẫn Nhi dừng, đằng sau quay.”
Pháo hoa liên tiếp bắn lên tung toé đầy màu sắc giữa bầu trời một màu đen. Những tia sáng loé lên, tiếng kêu vang vọng. Sau khi vừa hết thì hiện ngay dòng chữ: “xin lỗi”. Dưới đất chỗ Mẫn Nhi đứng ánh đèn nháy cũng dần sáng rực.
Đoàn Mẫn Nhi bất ngờ đến độ sững sờ, há hốc miệng ngạc nhiên. Ánh mắt cô nhìn về pháo hoa rồi đến ánh sáng dưới chân, rưng rưng lệ. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô có được sự bất ngờ như lúc này. Chắc do cô đã sống khép kín bản thân quá lâu không người thân, không kết bạn cũng chả để ý đến mình muốn gì và cần gì nữa.
Ánh mắt Hạ Như Yên nãy giờ nhìn theo dòng pháo hoa liên tục bắn giữa bầu đời đầy sự ngưỡng mộ. Châu Gia Việt liếc nhìn cô rồi hỏi: “em thích pháo hoa sao?”
Như Yên mỉm cười đáp lại: “phải, nó như nguồn ánh sáng thắp lên ngọn lửa hi vọng. Trước đây, những lúc em buồn mà được ngắm pháo hoa ngay lập tức tâm trạng sẽ tốt hơn hẳn.”
Từ đằng xa, Ôn Gia Long ôm bó hoa hồng to bự, mặc bộ vest đỏ thẫm từ từ tiến đến gần, anh chậm rãi đưa bó hoa về trước giọng nói khẩn thiết: “anh xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến em tự ý quyết định mọi thứ. Nhưng xin em đừng bơ nhạt anh vậy. Dù không chấp nhận tình cảm này của anh cũng không sao, chúng ta vẫn có thể là bạn mà. Có đúng không?”
Đoàn Mẫn Nhi chậm rãi nhận lấy bó hoa, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói lại: “tôi và anh chỉ là bạn bè, không có chuyện vượt qua đâu! Đã rõ chưa.”
Ôn Gia Long mừng rỡ gật đầu: “được, anh biết rồi.”
Từ bên cây cảnh lớn Châu Gia Việt và Hạ Như Yên vừa bước ra. Tay cầm bốn que pháo nhỏ vừa đốt bước tới gần. Đưa cho Mẫn Nhi và Gia Long mỗi người một que. Họ cùng nhau đưa lên cao, miệng cười không ngớt. Nụ cười của hạnh phúc, nụ cười xua đi hơi lạnh mùa đông.
Không gian càng về khuya càng tĩnh lặng, dòng người thưa thớt rồi hết hẳn. Chỉ còn ánh sáng của bóng nháy thắp sáng và bốn con người đang đứng cùng nhau nhìn về xa xa ngắm nhìn toàn thành phố. Châu Gia Việt tay bắc qua vai ôm nhẹ Hạ Như Yên nói: “trước đây thế giới của anh chỉ toàn là công việc và thời gian. Chưa bao giờ anh dành cho bản thân bất cứ điều gì. Từ khi có em cuộc sống anh trở nên thú vị hơn rất nhiều. Anh có thể nhìn thấy nhiều màu sắc hơn, tới nhiều nơi hơn và được cùng em làm nhiều thứ hơn. Mọi thứ đều trở nên tuyệt vời, anh thấy mình đáng sống lên hẳn.”
Như Yên khẽ thì thầm: “sau này sẽ còn nhiều điều thú vị hơn nữa.”
Anh mỉm cười, tay nhẹ ôm chiếc áo choàng của mình che chắn đi những cơn gió mùa đông thi thoảng thổi đến. Cảm giác người sát người tự nhiên ấm hẳn. Bên cạnh Ôn Gia Long và Đoàn Mẫn Nhi thi thoảng nhìn nhau hé nụ cười. Phải chăng sau tất cả mọi chuyện thì tự nhiên mọi thứ sẽ quay về đúng quỹ đạo của nó?