Mấy ngày gần đây sau thành công của dự án đồng hồ tình yêu, không khí làm việc ở Châu Thành tốt lên hẳn. Như Yên vừa rời ghế định đi qua phòng chờ pha ly cà phê vừa lúc thấy Châu Gia Việt đang cùng Lưu Phiên Như ngồi làm việc cùng nhau. Hình như hai người họ đang bàn về thiết kế Đông-Xuân sắp tới. Bởi họ cũng là thành phần chính nằm trong ban giám khảo.
Lưu Phiên Như liếc mắt ra ngoài nhìn thấy Hạ Như Yên đang đứng bên cửa kính nhìn vào thì nhếch môi cười đểu. Ả giả vờ đứng dậy, tay xoa đầu vẻ choáng váng rồi ngã ngay xuống cạnh Châu Gia Việt. Anh khá bất ngờ chỉ đành đỡ lấy vai ả dìu ngồi xuống bên ghế, tiến đến bên bàn rót ly nước đưa cho ả.
Như Yên nhìn thấy vậy thì mặt đỏ bừng tức giận rời đi. Khuôn mặt cô nhăn nhó, ánh mắt đằng đằng sát khí. Tay cầm ly sứ trò bóp chặt, đặt mạnh xuống bàn rồi ấn một cái rõ mạnh lên máy xay hạt. Tiếp đến cho cho lượng hạt cà phê rõ nhiều, nước chỉ đổ có một ít. Đúng là tâm trạng con người không thoải mái làm việc gì cũng trở nên nặng nề.
Cô bê ly cà phê lên uống một ngụm thì phun tung toé vì vừa đắng lại vừa khay. Cũng đúng bởi vừa đậm đặc lại chưa bỏ đường, đúng chuẩn bị nguyên chất. Cô đi đến văn phòng làm việc của Châu Gia Việt, đặt nhẹ ly cà phê xuống bàn, mỉm cười nói: “Gia Việt chắc anh đang khát ha. Anh uống ly cà phê này đi.”
Lưu Phiên Như dịch ngay ly cà phê đặt xuống cạnh: “Gia Việt chỉ thích cà phê ít đường chứ không phải đậm đặc như thế kia.”- đó là ly mà ả đã pha sẵn nhưng Gia Việt chưa hề động tay tới.
Như Yên liếc nhìn Gia Việt, tay bê ly cà phê lên đưa về phía anh: “cà phê phải đậm đặc mới có thể dễ dàng cảm nhận thấy hương vị của nó. Anh nói…có…đúng không? Gia Việt…”- trong lời nói của cô rõ ràng có chút sự đay nghiến.
Ánh mắt cô trừng lên nhẹ nhìn khiến anh ngờ ngợ, tay chậm rãi cầm lấy ly cà phê. Vừa đưa sát gần miệng đã ngửi rõ mùi đắng chát bốc lên. Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt bàng hoàng. Bởi bình thường hương vị cà phê từ tay cô pha còn ngon hơn cả tiệm “vui vẻ” mà anh hay uống.
Hạ Như Yên không chút cảm xúc, giục giã: “anh mau uống đi. Nhanh lên.”
Châu Gia Việt đành nhắm mắt uống một ngụm nhỏ, vị đắng ở lưỡi nghẹn lại cổ họng không thể nào nuốt xuống nổi. Khuôn mặt anh nhăn nhó, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn về cô.
Lưu Phiên Như có vẻ lo lắng hỏi: “Gia Việt anh không sao chứ! Hay là anh uống ly em pha đi.”
Hạ Như Yên gạt đi, khom nhẹ người ghé gần sát mặt anh hỏi: “anh thấy cà phê em pha có ngon không?”
Anh nuốt ực một cái, gắng nở một nụ cười, gật đầu đáp lại: “ngon, rất ngon.”
Như Yên cười nhạt: “vậy thì thì anh cứ từ từ uống đi ha.”- cô với tay lấy ly cà phê mà Lưu Phiên Như pha sẵn, mỉm cười nói: “cảm ơn ly cà phê của phó giám đốc. Nhưng Gia Việt chắc không uống hết hai ly đâu nên ly này nên dành cho tôi đi ha.”
Cô rời đi trong sự ngỡ ngàng đầy tức giận của Lưu Phiên Như. Ả tỏ rất tức giận, ánh mắt chằm chằm nhìn cô.
Trên trang chính thức của công ty vừa báo lên số lượng người mua đồng hồ tình yêu đang tăng lên liên tục không ngừng. Hơn nửa khách hàng của HKT đều huỷ đơn để chuyển qua bên phía Châu Thành. Hơn nữa số lượng đơn lớn của HKT cũng lần lượt bị hoàn trở về. Sản phẩm tồn kho khổng lồ, không cách nào bán ra được. Dù cho giá có hạ xuống mức gần như là lỗ vốn.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc của Hứa Hạo Nguyên không ngừng reo lên, các nhà đầu tư liên tục rút vốn. Lại thêm thư kí báo số lượng người đặt mua chỉ còn lẻ tẻ một vài người. Hắn ta đầy tức giận, hai tay đấm mạnh xuống mặt bàn. Ánh mắt trừng lên đáng sợ. HKT đứng trên bờ vực phá sản. Đáng đời cho kẻ chỉ biết chuộc lợi trên công sức của người khác.
Trước cửa chính công ty nhiều khách hàng mua hàng trước đó đòi bãi công trả lại, ngày càng đông người tới. Bảo vệ dù có ra sức thế nào cũng không thể nào ngăn nổi. Báo chí cũng liên tục đưa tin. HKT từ chao đảo đến sụp đổ.
Nhân viên nhận thấy tình hình nên lần lượt tự rời đi. Một mình Hứa Hạo Nguyên ngồi trên bàn làm việc, tay vuốt trên mặt, miệng liên tục buông tiếng thở dài bất lực.
Buổi tối, Hứa Hạo Nguyên một mình ngồi bên quán rượu uống không ngừng. Dù cho mấy ả đào có lại gần cũng bị đuổi đi không chút thương tiếc. Một kẻ đam mê nữ sắc như hắn lần này lại thẳng thừng từ chối thì tâm trạng phải tệ như nào. Hắn cứ uống giống như một kẻ điên không lối thoát, thi thoảng trong cơn say lại nở một nụ cười chế giễu.
Đêm về khuya, lần lượt từng người từng đoàn rời đi, quán rượu còn thưa thớt một ít người bóng người say mềm nén lại. Hứa Hạo Nguyên lảo đảo đứng dậy, chân đá chéo nhau rời đi, tay vẫn cầm một chai rượu thi thoảng đưa lên uống một ngụm. Thật sự hắn cũng không thể lường được kết cục lại thậm tệ như này.
Hắn bước lên xe trong bộ dạng đầy mệt mỏi, tay nổ máy lái đi bún vút trong cơn say. Tiếng phanh gấp lại rồi dừng trước cửa chính của tập đoàn Châu Thành. Khi thấy Châu Gia Việt vừa đi từ cửa bước ra hắn siêu vẹo xuống khỏi xe đi đến gần.
Chân đứng không vững, miệng cười cười nói giọng của kẻ say: “mày đừng tưởng mày đã thắng. Không dễ dàng như thế đâu!”
Châu Gia Việt lạnh lùng nói: “mày say rồi, quay về đi.”
Hắn đứng loạng choạng như muốn ngã, một ngón tay chỉ về phía Châu Gia Việt: “bộ mày không thắc mắc làm sao tao có thể dễ dàng lấy được bản dự án đồng hồ tình yêu đó hay sao? Hai năm trước là con người yêu mày còn bây giờ mà có chết cũng không ngờ ra kẻ đó. Để xem đến cuối cùng ai mới là kẻ thua cuộc.”
Trong đêm khuya vắng lặng, hai bóng người đàn ông đứng đối diện nhau người tỉnh kẻ sau nhìn nhau trông đáng sợ. Cũng phải bao nhiêu năm qua họ đã cạnh tranh nhau bao nhiêu thứ. Kết quả cuối cùng trên thương trường bắt buộc phải có kẻ mạnh kẻ yếu và người thắng người thua.