Hai chiếc xe nối đuôi nhau dừng lại trước căn biệt thự lộng lẫy, sang trọng ngay giữa lòng thành phố. Cánh cửa hé mở, lần lượt từng người một bước xuống. Chỉ riêng mình Hạ Như Yên vẫn ngồi yên một chỗ thẫn thờ, ánh mắt đượm buồn liếc nhìn ngôi biệt thự rộng lớn ngay trước mắt. Tiếng gõ bên cửa kính của xe làm cô giật mình. Cô hít một hơi thật sâu, lau nhẹ những giọt nước mắt lã chã, rồi chậm rãi bước xuống.
Bên sau cốp Ôn Gia Long vừa bê hai chiếc vali xuống. Châu Gia Việt chả thèm nhìn Hạ Như Yên một cái, tay đút túi quần, lạnh lùng bước vào trong. Như Yên lưỡng lự lại một lát, mắt ngước nhìn xung quanh, vẻ mặt u sầu, lòng không nỡ nhưng chân vẫn bước đi về phía trước. Cô vừa vào thì chiếc cổng mạ vàng rộng lớn đóng sập lại.
Từ sau lưng Châu Gia Luân chạy đến cầm lấy chiếc vali, mỉm cười nói: “để tôi giúp chị.”
Như Yên vẻ mặt rẫu rĩ nhìn Gia Luân, buông cánh tay, nhẹ nở nụ cười gượng. Cô được dẫn vào một căn phòng trống trên lầu ba, nơi đây là chỗ ở tạm thời cho tới lúc đám cưới diễn ra. Cánh cửa đóng sập lại, cô giúp việc ra khỏi thì Hạ Như Yên ngồi bệt xuống chiếc giường trải đệm êm ái. Ánh mắt cô lờ đờ nhìn mọi thứ xung quanh, lòng trống trải hiu quạnh.
Một lúc sau, cô tiến đến bên chiếc cửa kính, vén nhẹ tấm rèm, mắt nhìn về xa xăm. Đúng là biệt thự nhà giàu có khác phía dưới có hồ bơi rộng rãi và còn có cả cây cảnh đắt đỏ. Nhìn xa hơn một chút sẽ thấy một góc nhỏ thành phố Quảng Đông tấp nập, đông đúc đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh của cô hiện tại.
Mấy ngày sau đó, Hạ Như Yên ngoài thời gian ăn cơm thì hầu như chỉ nhốt mình trong phòng. Vẻ mặt luôn sầu ưu, phiền não. Ánh mắt nhìn qua cửa kính nhìn ra xa.
Cho tới một hôm, vì quá ngột ngạt nên cô quyết định ra ngoài đi dạo. Chân bước đi, mắt ngước nhìn xung quanh nhưng lòng lại không vui. Cứ hễ nhìn thấy cặp đôi hạnh phúc bên đường cô lại thấy chạnh lòng, tim thắt lại.
Tiếng gọi ngay sau lưng làm cô giật mình: “Như Yên…phải cậu không?”. Theo phản xạ tự nhiên cô quay người lại, cô gái kia mừng rỡ nhảy cuỗng lên, ồm chầm lấy: “đúng là cậu rồi.”
Cô gái đó là Đoàn Mẫn Nhi bạn thân từ hồi thơ ấu của Như Yên. Tính tình hoạt bát, vui vẻ, mạnh mẽ. Gương mặt cô ấy mang vẻ đẹp cá tính. Cách đây mấy năm trước cô ấy được tuyển thẳng vào học trường thiết kế thời trang và mĩ thuật ở Quảng Đông. Nhưng thật không ngờ duyên phận nó lại cho họ vô tình gặp lại nhau nơi đất khách xứ người này.
Đúng thật là trái đất tròn, cuộc gặp gỡ này khiến Hạ Như Yên an ủi phần nào. Cả hai bước vào quán cà phê bên đường, gọi hai ly trà sữa matcha. Mẫn Nhi nhìn vẻ mặt của bạn thân không mấy vui vẻ nên hỏi: “cậu có chuyện gì sao?”
Hạ Như Yên nở nụ cười đây gượng gạo, lắc đầu: “không có. Mình ổn.”
Đoàn Mẫn Nhi lưỡng lự hỏi tiếp: “sao đột nhiên cậu tới Quảng Đông?”
Hạ Như Yên cười nhạt, tim như thắt lại nói: “chồng tớ người Quảng Đông nên tớ mới tới đây. Hai tuần sau tớ tổ chức đám cưới ở khách sạn Max trên đường 123 cậu nhớ tới tham dự.”
Đoàn Mẫn Nhi giật bắn người, trợn tròn hai mắt, miệng như cứng đờ: “chồng…chồng sao? Sao đột ngột dữ vậy. Không phải…là Cố Sinh sao?”
Như Yên khẽ lắc đầu, đáp lại: “không phải.”
Nhìn vẻ mặt u buồn rồi rụ xuống của Như Yên thì Đoàn Mẫn Nhi không tiện hỏi han thêm bất cứ điều gì. Nhưng cô cũng đoán được bạn thân có điều gì đó khó xử không tiện nói ra.
Không khí tự nhiên chùn xuống im lặng, cả hai ngồi trầm ngâm một lúc lâu. Bỗng Như Yên sực nhớ điều gì đó, lấy vội chiếc điện thoại xem giờ rồi vớ ngay chiếc túi xách chạy vụt đi. Cô chỉ kịp quay lại vẫy tay: “tạm biệt. Mình có việc đi trước.” Đoàn Mẫn Nhi vẫn còn thẫn thờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Như Yên đã khuất bóng.
Trên đường phố tấp nập, cô gái nhỏ bé gắng sức chạy thật nhanh, hơi thở gấp gáp, thi thoảng liếc nhìn đồng hồ.
Cô dừng chân bên chiếc Lexus nâu sáng bóng, tay ôm đầu gối, tim thắt chặt, miệng thở dồn dập. Đứng lại khoảng mấy giây để thở rồi cô loạng choạng bước tới gần chàng trai đang chờ sẵn. Nhìn vẻ mặt lạnh như băng ấy thì chắc chắn là Châu Gia Việt chứ không phải ai khác.
Châu Gia Việt đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, lạnh lùng nói: “chậm 25 giây, nhanh cái chân lên.”
Hạ Như Yên vẫn thở không ngừng, tay run run mở cánh cửa ngồi vào. Sự lạnh lùng lan toả khắp không gian của chiếc xe. Cô ngồi im bất động, không dám nhìn chả dám nghe, đến thở cũng phải kín kẽ. Không khí ngột ngạt đến khó tin.
Chiếc xe rẽ vào một studio ảnh viện áo cưới. Mẹ chồng cô đã chờ sẵn từ sáng sớm. Khi cả hai chưa kịp phản ứng gì đã bị mấy cô nhân viên kéo đi vào phòng thay đồ và trang điểm.
Châu Gia Việt lạnh lùng bước ra, mặt không chút biến sắc cũng chả hề có nổi một nụ cười. Cũng phải bởi ngày hôm nay anh có mặt tại nơi này là do sự ép buộc của mẹ chứ không hề có sự tự nguyện. Bà Vương Tú Anh tiến lại gần con trai, với tay sửa lại chiếc nơ trên cổ áo, nở nụ cười tươi nói: “con trai hôm nay đẹp trai lắm!”
Cánh cửa trên lầu hai vừa hé mở, tiếng bước chân chậm bước xuống từng bậc cầu thang. Như Yên mặc bộ váy trắng tinh khôi hở nhẹ đôi vai trần quyến rũ. Lớp trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách Hàn Quốc vừa tự nhiên lại vừa tinh tế. Một nụ cười gượng hiện lên trên bờ môi nhưng trông vẫn xinh đẹp, lộng lẫy. Đôi giày cao gót bảy phân mỗi bước đi đều phát ra tiếng lộc cộc.
Ánh mắt Châu Gia Việt nhìn cô say đắm không rời. Cũng chẳng hiểu sao anh như thể bị hút hồn từ lúc nào chả hay. Nhưng thật sự rất đẹp, khiến lòng anh có chút rung động.
Như Yên vừa bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng thì mẹ chồng mừng rỡ chạy lại, hết lời khen ngợi: “đẹp, đẹp lắm! Xuất sắc.”
Bên phía phim trường anh thợ ảnh vừa thử xong góc máy liền gọi: “được rồi, cô dâu chú rể qua đây bắt đầu chụp thôi!”
Châu Gia Việt tay đút túi quần lạnh lùng bước đi trước. Hạ Như Yên hai tay xách bên váy bước đi thi thoảng liếc sang thấy mẹ chồng đang vui vẻ nhìn mình nên cũng miễn cưỡng nở nụ cười.
Cả anh và cô đều tỏ rõ sự ngại ngùng lúng túng. Hạ Như Yên còn nở nụ cười tươi, có vẻ phối hợp còn Châu Gia Việt bên cạnh mặt vẫn lạnh như một núi băng. Dù cho thợ chụp có nhắc nhở như nào thì anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt một chút nào.
Sau buổi chụp hình Châu Gia Việt bị mẹ kéo đi ra cửa hành trang sức để mua nhẫn cưới. Dù lòng không muốn nhưng mẹ giả vờ khóc lóc đau đầu đành phải đồng ý: “con đi, con đi được chưa.”
Vương Tú Anh kéo hai con vội vàng lên xe rời khỏi. Cả hai tuy không muốn nhưng chân vẫn bước đi, thi thoảng mẹ quay sang nhìn thì lại cười lên một nụ cười không vui mấy.
…
Hai tuần sau đó đám cưới chính thức giữa Châu Gia Việt và Hạ Như Yên diễn ra ở khách sạn Max. Khách mời đơn giản chỉ mấy người thân thiết. Cũng có thể xem như là một hôn lễ bí mật.
Cánh cửa lễ đường mở rộng, ánh sáng rực rỡ thắp lên, Như Yên khoác tay ông nội chậm rãi bước vào. Chân cô bước, môi cô cười nhưng lòng lại trống rỗng. Ánh mắt nhìn lên vẻ mặt lạnh lùng của chú rể đang chờ sẵn thì lại rùng mình, ghê sợ. Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên từng hồi. Những em nhỏ liên tục rải lên cánh hoa bay bay. Pháo nổ to đùng làm cô giật mình.
Chú rể mặc bộ vest trắng, lạnh lùng bước dần ra, nắm tay cô dâu rồi dắt lên lễ đường. Hai người họ chả nhìn nhau, cũng không cười không nói. Chỉ theo sự chỉ dẫn của MC tiến hành xong hôn lễ bắt buộc. Lúc trao nhẫn cưới cả hai mới có chút ngập ngừng nhìn lên vẻ mặt đối phương, ánh mắt có chút buồn sâu thẳm. Vòng tròn nhẫn cưới đeo vào tay đánh giấu hai người chính thức là vợ chồng.
Ai ai cũng vỗ tay vui vẻ cười lên không ngớt. Chỉ có hai nhân vật chính vẫn giữ bộ mặt ủ rũ từ nãy giờ. Và còn có Châu Gia Luân tay vỗ, nhưng người thất thần như kẻ vô hồn, ánh mắt đượm buồn chăm chăm nhìn Như Yên không rời.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Như Yên lặng lẽ quay về phòng chờ, ngồi bên ghế ngắm nhìn mình trong gương. Ánh mắt buồn sâu thẳm, môi cười nhạt, tim thắt lại.
Bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng ở phía sau, cô quay đầu lại có vẻ ngạc nhiên: “Gia Luân sao cậu biết tôi ở đây?”
Châu Gia Luân đặt trên bàn dĩa bánh ngọt mỉm cười nói: “ăn bánh ngọt lúc buồn sẽ làm tâm trạng tốt hơn.”
Như Yên khẽ gật đầu: “cảm ơn.”
Gia Luân rời đi thì cô lấy chiếc thìa nhỏ ăn một miếng bánh. Tự nhiên dòng nước mắt bất chợt rơi. Trong suy nghĩ của cô chỉ toàn hình bóng Cố Sinh hiện lên: ngày bé cùng nhau ngồi bên gốc cây thổi nến chúc sinh nhật trên chiếc bánh bông lan nhỏ, ngày tháng ngồi quán cà phê cùng ăn bánh cùng vui cười, anh luôn nhớ mọi sở thích của cô. Bất chợt cô thầm cười lên một tiếng.
Bữa tiệc tàn, khách khứa dời khỏi cũng là lúc cô vẫy tay tạm biệt người nhà. Lòng quyến luyến không nỡ nhưng sự thật không thể thay đổi: cô đã là người nhà họ Châu, bắt buộc phải trụ lại đến ngày kết thúc hợp đồng.