Người Yêu Hỡi, Hãy “Đánh Dấu” Em Đi

Chương 19: Kỳ phát tình (2)




Lâm Hiên xả nước ấm vào bồn tắm. Trước khi nước đầy, anh gọi điện thoại nội bộ bảo phục vụ đưa cơm lên, rồi gọi một cuộc để xin lỗi về chuyện công việc.
Doãn Lạc nằm sấp trên giường nghe láng máng, đợi đến khi tiếng trò chuyện đã yên lặng dần thì cậu đã được Lâm Hiên ôm đến phòng tắm.
Cả hai tắm rửa rất nhanh, rồi lại ngâm nước ấm một lát.
Đôi mắt của Doãn Lạc đã díp cả lại nhưng vẫn bị Lâm Hiên đánh thức để dậy ăn. Cậu ngồi trên sofa, đói đến độ không còn sức gì nữa cả, bàn tay cầm nĩa run lẩy bẩy.
Lâm Hiên cầm lấy tay cậu để xiên một miếng thịt bò rồi đút vào miệng cậu. Anh cứ lặp đi lặp lại động tác ấy ba lần thì mới để Doãn Lạc tự ăn.
Doãn Lạc chầm chậm ăn xong, khi ăn sạch rồi còn thiếu điều muốn ngủ ngay thôi.
Lâm Hiên lại gọi thêm mấy bận, check out khỏi khách sạn ban đầu, và bảo người ta đưa hành lý qua đây. Khi cúp máy, anh quay đầu sang thì thấy Doãn Lạc đã mém chúi đầu vào đĩa. Anh bật cười, ôm người ấy vào giường, khẽ hỏi: “Ngủ một giấc trước nhé?”
“Dạ.” Mắt Doãn Lạc không mở ra, chỉ đáp lại một câu, rồi nói tiếp: “Xin lỗi anh, chuyện công việc…”
Lâm Hiên không nói gì cả, chỉ hôn cậu một cách dịu dàng.
Tầm chập tối, Doãn Lạc bị nóng mà tỉnh giấc. Cậu mở mắt tìm Lâm Hiên thì phát hiện anh đang nằm bên cạnh mình rồi. Có lẽ là do đã ăn no ngủ đủ nên cậu có chút sức, bèn xoay người ngồi khóa lên người anh, tự cởi áo choàng tắm trên người mình. Để tiện xoạc, cậu không mặc gì dưới lớp áo choàng tắm cả.
Lâm Hiên nhìn dáng vẻ của cậu là đã hiểu, “Lại đến rồi à?”
“Dạ.” Trong phòng không bật đèn, ánh sáng âm ấm của ánh hoàng hôn chiếu vào da thịt trắng nõn của Doãn Lạc, trông xinh đẹp như bạch ngọc vậy, “Hãy ‘ôm’ em đi.”
Lâm Hiên cởi đồ mình ra, cũng ngồi dậy, để cơ thể của Doãn Lạc tựa vào vai mình, một tay ghìm lấy eo cậu, tay khác đâm vào hậu huyệt để mở rộng. Lúc chiều mới làm xong nên bên trong vẫn rất ẩm ướt, ngón tay đâm vào, ấn vài lần là đã mềm hẳn ra, bắt đầu tự co rút.
“Ưm…” Hình như Doãn Lạc cũng đã có cảm giác, bèn nhắm mắt rên rỉ.
Lâm Hiên không dừng động tác của mình lại. Anh tiếp tục dùng tay đưa đẩy một lát, mãi đến khi đã phát ra tiếng nước rõ mồn một rồi mới vỗ mông của Doãn Lạc, bảo rằng: “Tự em ngồi lên đi.”
Trên mặt Doãn Lạc nhuốm đầy vẻ tình dục, hiện giờ cậu không thể suy nghĩ được gì nữa cả. Cậu vâng lời đứng thẳng người dậy, hai tay chống lên vai Lâm Hiên, hậu huyệt nhắm ngay tính khí rồi ngồi xuống.
Lâm Hiên lo cậu ngồi quá nhanh, bèn lấy cả hai tay đỡ eo cậu, khống chế tốc độ thụp xuống của cơ thể cậu.
“Ư, ưm…” Cảm khác cơ thể bị tách ra làm đôi lại bắt đầu xuất hiện lần nữa, Doãn Lạc gần như phải khó khăn lắm mới “nuốt” được tính khí vào người. Dù đã được mở rộng, nhưng vẫn chỉ kẹt nửa chừng rồi không xuống được nữa. Cậu lắc đầu nức nở: “Không được rồi… Lớn quá…”
Lâm Hiên vươn tay mơn trớn mặt cậu, rồi lại vuốt ve phần gáy cậu để cậu thả lỏng cơ thể mình, còn anh thì thử thúc lên phía trên.
“Ưm… Đau…” Doãn Lạc chủ động đưa mặt đến gần anh, hình như muốn được an ủi.
Lâm Hiên dịu dàng hôn lấy môi cậu, cuối cùng là ghì eo cậu để cậu ngồi xuống hoàn toàn, nuốt hết tất cả tiếng rên rỉ vì đau của cậu vào miệng.
Cơ thể Doãn Lạc dần quen với độ sâu này, dũng đạo đã bắt đầu co rút mất trật tự. Không cần đợi Lâm Hiên mở lời thì cậu đã bắt đầu chầm chậm nhún lên nhún xuống.
Lâm Hiên hôn lên cổ cậu, khẽ cắn lên tuyến thể như đang cổ vũ.
“Ư… A…” Doãn Lạc đã có cảm giác, hậu huyệt cũng đã nuốt trọn tính khí cực lớn. Nhưng cậu vẫn chưa tìm ra được vị trí có thể khiến mình sướng, bèn nức nở thành tiếng: “Đâm vào đi anh… Em khó chịu…”
Lâm Hiên ôm eo cậu, thúc hai lần lên phía trên. Khi tính khí ma sát qua nơi mẫn cảm trong cơ thể cậu thì cơ thể người Omega ấy đã dần dần mềm nhũn hết cả. Doãn Lạc bật khóc trong sung sướng, “Nữa… Nữa đi…”
Lâm Hiên dằn cái suy nghĩ muốn rong ruổi trong cơ thể cậu một cách điên cuồng vừa nảy lên trong nháy mắt kia, anh sợ Doãn Lạc cứ thốt ra những lời khiến người ta xúc động như thế này đấy. Anh cắn cổ cậu, đâm rút lên phía trên với tốc độ nhanh hơn nữa.
Doãn Lạc bị đâm đến mức chỉ thốt ra được mỗi tiếng rên rỉ, song cậu vẫn dính sát vào người Lâm Hiên, cảm nhận sự thoải mái khi được anh ôm.
Bàn tay của Lâm Hiên bắt đầu sờ loạn trên người cậu. Khi bụng ngón tay lướt qua đầu v* trước ngực, Doãn Lạc khẽ “Ưm” một tiếng không nghe thấy được, rồi siết chặt hậu huyệt theo bản năng.
Cơ thể của người Alpha nọ cứng đờ giây lát rồi ra vào vừa nhanh vừa mạnh hơn nữa.
“A a a… Nhanh quá…” Doãn Lạc bị kích thích đến nỗi rên thành tiếng, lắc mông muốn thoát khỏi khoái cảm mãnh liệt này. Nhưng hoàn toàn vô ích, cơ thể cậu đã bị Lâm Hiên giam cầm hết cả, dù có động đậy ở bất cứ phương hướng nào cũng không thể thoát ra được, thậm chí có vài cú thúc vào sâu khôn cùng khiến Doãn Lạc không khỏi bật khóc: “Lâm Hiên…”
Lâm Hiên nghe thấy tên mình thì động tác bỗng chậm lại, dùng tính khí khẽ khàng ma sát nơi đó, “Anh đã tìm thấy sản đạo rồi…”
Cả người Doãn Lạc run rẩy không ngừng bởi khoái cảm, nhưng vẫn gắng nói: “Hãy đâm vào… Đánh dấu em đi…”
“Đổi tư thế khác nhé?” Lâm Hiên từng nghe nói khi Omega bị đâm vào sản đạo sẽ rất đau, anh sợ Doãn Lạc sẽ bị thương do vùng vẫy.
“Không, cứ để vậy đi.” Doãn Lạc ôm Lâm Hiên, không mảy may dao động, “Em muốn để anh đâm vào, em muốn cảm nhận anh thật rõ…”
“Vậy em chịu đựng chút nhé… Anh sẽ cẩn thận…”
“Anh không cần nhẫn nại cũng… Ư…” Doãn Lạc vừa nói được một nửa thì môi đã được nụ hôn của Lâm Hiên chặn lại.
Lâm Hiên kéo tay Doãn Lạc ôm lấy lưng mình, còn anh thì siết chặt eo và vai cậu, khi háng thúc lên cũng nhấn người cậu xuống thật mạnh.
Cửa sản đạo vẫn chưa mở ra hoàn toàn, tiếng nức nở của Doãn Lạc đã nhuốm vẻ đau đớn, móng tay cắm sâu vào da thịt trên lưng anh.
Lâm Hiên quan sát vẻ mặt cậu rất tỉ mỉ, tính khí đang đặt trước cửa sản đạo lại đâm vào chút nữa.
Doãn Lạc sợ Lâm Hiên sẽ mềm lòng, bèn cắn khẽ lên môi anh rồi chủ động phối hợp hạ cơ thể mình xuống hơn nữa, “Em không sao đâu… Cứ tiếp tục đi…”
Hai người đều ra sức kiềm nén, một người là đau, một người là sướng.
Lâm Hiên biết anh chần chờ càng lâu thì sẽ càng khiến Doãn Lạc thấy đau đớn. Anh chẳng nghĩ suy gì nữa cả, đỡ đầu Doãn Lạc lên vai mình, “Nếu đau thì cứ cắn mạnh anh vào.”
Tay anh sờ lên tuyến thể của cậu vài lần rồi gắng sức đè eo của cậu xuống, một tiếng “Bạch” đâm tính khí vào nơi sâu nhất, bắt cửa vào ẩn mật nọ phải mở ra hoàn toàn, tiếp nhận anh hoàn toàn.
“A, a a…!!!” Doãn Lạc vẫn kìm lòng không đặng mà cắn Lâm Hiên, vừa cắn vừa bật khóc.
Bên trong sản đạo vừa siết chặt vừa ấm áp hơn cả vách ruột, cắn lấy tính khí anh không rời. Lâm Hiên thốt ra vài tiếng rên rỉ, hoàn toàn không đè nén được dục vọng muốn đẩy đưa. Anh đâm rút chầm chậm vài cái, nghe tiếng rên rỉ của Doãn Lạc thì ngừng.
Lâm Hiên không chịu động đậy thì Doãn Lạc tự mình làm luôn. Cậu banh đôi chân run rẩy của mình, nhổm người lên, rồi lại run rẩy ngồi xuống, “Đừng đối xử với em… Cẩn thận đến vậy nữa… Anh có thể thỏa sức… Xoạc em…”
Là một Alpha, nghe thấy hai chữ cuối này xong thì hơi đâu mà nín nhịn được nữa.
Quả nhiên Lâm Hiên không kiềm chế nữa. Anh nhấn eo cậu xuống để đâm vào nơi cậu không chịu nổi được nhất.
Doãn Lạc nức nở lần nữa, rồi sau đó là tiếng khóc không ngớt. Cậu sẽ cầu xin anh tha cho mình, sẽ tỏ ra yếu thế, sẽ bị khoái cảm bức ép đến mức không chịu nổi, nhưng cậu chưa từng thốt ra một chữ “Đừng”. Bởi vì cậu biết rằng, chỉ cần mình vừa bảo “Đừng”, dù Lâm Hiên có đang ở trong trạng thái nào đi chăng nữa thì anh sẽ dừng lại ngay lập tức. Cậu không muốn để Lâm Hiên phải nhẫn nại, cậu hi vọng người ấy cũng chiếm lấy mình thật điên cuồng giống như thế.
Có vậy cậu mới cảm nhận được rằng, mình đã thật sự có được người ấy rồi.
Hôm nay Doãn Lạc đã bắn ra hai lần, tuy lần thứ ba có kéo dài, nhưng đã không thể bắn ra nhiều nhặn gì nữa. Lúc lên đỉnh, cậu rên rỉ một tiếng, hậu huyệt siết chặt một cách điên cuồng.
Lâm Hiên cũng không khác là bao. Anh ôm Doãn Lạc, đâm vào vài bận thì tạo kết trong cơ thể cậu.
Quá trình này tốn chút thời gian, nhưng cả hai đều ôm chặt đối phương không buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.