Cương thi mắt xanh ảo não đi theo phía sau Phàn
Thiếu Hoàng. Trước mặt là một đền thờ, cánh cổng khép chặt, dưới mái vòm có vài
đèn lồng lắc lư trong gió, ngọn đèn lu mờ, giảm đi vài phần u ám.
Đương nhiên bản lĩnh của Phàn Thiếu Hoàng cũng
không tệ. Mặc dù hắn không thể chơi trò nhảy cầu, nhưng vượt tường cũng không
thành vấn đề. Mắt xanh cũng bay qua theo sau hắn, lúc này người canh giữ đền
thờ đã ngủ, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, cực kì yên
tĩnh.
Một người một thi càng đi vào bên trong, âm khí
càng nặng hơn. Thậm chí xung quanh cũng bày vài trận pháp, ngăn cản người lạ đi
vào.
Những pháp trận này đương nhiên không thể ngăn
được Phàn Thiếu Hoàng, rất nhanh đã bị hắn phá vỡ. Cương thi mắt xanh mang vẻ
mặt tò mò đi theo phía sau hắn.
Đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong đền thờ, hai mắt
phát sáng, hiện ra một cái đỉnh lớn. Cương thi mắt xanh vô cùng bất đắc dĩ quay
đầu lại nhìn Phàn Thiếu Hoàng, biểu hiện rõ ý: Không phải là anh muốn khiêng nó
về đấy chứ?
Phàn Thiếu Hoàng nghiêm mặt không để ý đến nó.
Nơi này hắn đã đến không biết bao nhiêu lần, vô cùng quen thuộc hoàn cảnh xung
quanh. Hắn chậm rãi đi đến hàng linh vị thứ ba, di chuyển bài vị thứ tư. Cái
đỉnh đồng kia lại lặng yên không một tiếng động xoay chuyển, lộ ra một cái động
lớn u tối.
Cương thi mắt xanh trời sinh lòng hiếu kì rất
lớn, động vừa hiện ra nó liền đưa cổ vào bên trong xem xét. Bỗng nhiên bên
trong chợt vươn ra một bàn tay, cương thi mắt xanh cũng kinh hãi nhảy dựng lên,
lập tức gào lên nhảy ra ngoài.
Dường như động đến cấm chế, lúc này trong động
mới bộc phát mùi hôi thối của xác chết. Phàn Thiếu Hoàng cũng không dè chừng,
cắn ngón trỏ vẽ trên không trung xung quanh mình, từng đạo bùa chú tự nhiên
hiện lên. Trước kia cương thi mắt xanh cũng sợ những thứ này, nhưng lúc này nó
đã cùng chung sinh mạng với Phàn Thiếu Hoàng, phù chú từ trong tay Phàn Thiếu
Hoàng cũng không ảnh hưởng đến nó nữa.
Nó nghiêng đầu nhìn hắn vẽ bùa, kì thực những kí
hiệu này đều là tên của vài thượng thần hoặc tổ sư của bản môn. Chẳng qua là
khi các đạo phái vẽ ra thì thường sẽ thêm vài cạnh góc, thứ nhất là đề phòng bị
người khác ăn trộm, thứ hai là cũng xem như thêm chút đặc sắc cho môn phái.
Phàn Thiếu Hoàng thấy nó cảm thấy hứng thú, miễn
cưỡng áp chế tính tình giảng giải nguyên lý cơ bản cho nó nghe. Thật ra phù chú
chính là một loạt tín ngưỡng, vì thần linh được loài người tôn sùng nên càng
thêm lớn mạnh, cũng giống như họ sẵn lòng dùng thần lực bảo vệ cho tín đồ của
họ.
Sau một lúc lâu, trận pháp thành hình, Phàn Thiếu
Hoàng lệnh cho cương thi mắt xanh nhảy xuống động ngăn cản con đại cương thi
kia. Cương thi mắt xanh không ngốc, nó biết trong động này khẳng định là có
châu báu hiếm thấy, bằng không thì với tính khí của Phàn Thiếu Hoàng, quyết sẽ
không chú ý như vậy. Nó nhảy vào trong động cố gắng nắm lấy cổ cương thi kia,
nhưng nó lại vô cùng tức giận ---- Ban nãy Phàn Thiếu Hoàng biết rõ rành rành
trong động có cương thi cũng không nói cho nó biết, dọa nó nhảy dựng lên. Vì
thế giờ nó cũng hừ lạnh khinh bỉ: anh không nói cho tôi, tôi cũng không nói cho
anh biết trong động còn có một cương thi nữa…
Đi theo Phàn Thiếu Hoàng không lâu, dường như nó
lại học được tính nham hiểm nhỏ mọn của hắn…
Phàn Thiếu Hoàng nào biết suy nghĩ đó của nó, vừa
nhảy xuống liền tức đến cái lỗ mũi cũng méo lệch đi: Cái gì, bên trong còn một
con nữa!!!
Hai cương thi này cũng không biết đã ở trong động
bao nhiêu lâu, đều đã trở thành cương thi biết bay. Những kẻ thường xuyên đến
trộm đồ ở trong đồng, đều trở thành đồ tẩm bổ cho chúng nó. Cương thi mắt xanh
quấn lấy một con, nhưng muốn đồng thời đối phó với hai con cũng không phải
chuyện dễ dàng. Phàn Thiếu Hoàng đã đến nơi này vài lần, đều vì âm khí nơi này
quá nặng, rất có lợi cho cương thi, nên bị cản trở ở cửa động.
Lúc này rốt cuộc cũng vào được bên trong, lại bị
một con khác ngăn cản, bảo hắn làm sao không hận.
Hắn vốn vô cùng cực đoan, giờ đây cũng cắn đầu
lưỡi một cái, cứ thế máu chứa dương khí tạm thời đẩy lui tà vật trước mặt. Ngón
trỏ dính máu vẽ một tán hồn phù trong lòng bàn tay, chưởng về phía trước, khẽ
quát lên: “Nguyên phá!”
Thuật nguyên phá vốn là thuật đả thương địch thủ
cuối cùng của người trong môn đạo. Bởi vì đả thương địch một ngàn, lại tự tổn
hại mình tám trăm công lực. Cương thi mắt xanh vừa thấy không ổn, đi đến kéo
hắn nhảy ra cửa động.
Phàn Thiếu Hoàng mắt thấy sắp đánh trúng tà vật
trước mặt, bỗng nhiên bị nó kéo đi, bực bội trong lòng, chiêu này không thương
tổn đến địch, lại tổn hại mình.
Cương thi mắt xanh lại không cảm thấy gì, khoa
tay múa chân nói với hắn: “Kết thù rồi sẽ không vào dễ dàng được.”
Phàn Thiếu Hoàng trừng nó từ trên xuống dưới vài
lần, tức giận nói: “Mi có cách vào trong?”
Cương thi mắt xanh liền bày ra một bộ dáng hết
sức cao hứng, ra hiệu cho hắn đợi một chút. Sau đó loáng cái đã không thấy bóng
dáng đâu nữa.
Không bao lâu, Phàn Thiếu Cảnh cũng đến đây. Lúc
Phàn Thiếu Hoàng đi ra đã kinh động đến hắn. Hắn đã quen với tính tình đột phá
của vị sư đệ này, chỉ có đi theo hắn mới không để hắn gây ra họa lớn gì. Không
ngờ phương tiện giao thông của Phàn Thiếu Hoàng thật quá mức tân tiến, hắn chạy
cả nửa ngày vẫn không tìm được, may mà Thi Sát của mình tìm được hơi thở của
Phàn Thiếu Hoàng nên đuổi theo đến đây.
Phàn Thiếu Hoàng thấy hắn càng tức giận. Phàn
Thiếu Cảnh Nhìn sắc mặt Phàn Thiếu Hoàng nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói
quen, vẫn tận tình khuyên nhủ: “Sư đệ, Vô chủ chí bảo vốn là linh khí của trời
đất, liên quan đến số tuổi thọ của nhân gian. Đệ cần gì phải nhất định lấy làm
của riêng chứ? Hơn nữa vật bảo vệ trong động này rất hung hãn. Cho dù đệ lấy
được bảo vật, bản thân nhất định cũng bị trọng thương. Làm sao chống chọi được
với những người cướp đoạt bảo vật này…”
Sắc mặt Phàn Thiếu Hoàng ngày càng đen, cuối cùng
cũng giận dữ lên: “Im miệng ! Từ đâu đến thì từ đó trở về đi ! Dài dòng !”
Phàn Thiếu Cảnh than nhẹ một tiếng, lẳng lặng
canh giữ trước mặt hắn, lại không có ý định rời đi. Thi Sát của Phàn Thiếu Cảnh
lại mang theo vẻ mặt mỉm cười thật thà phúc hậu đưa thuốc Bổ Nguyên đến. Phàn
Thiếu Hoàng phất tay hất đổ. Nó cúi người nhặt bình nhỏ lên, vẫn cười ngây ngô
đưa tới, Phàn Thiếu Hoàng lại hất đổ tiếp. Bình sứ bị ném vỡ, vì vậy nó lấy một
bình khác từ trong xích sắt ra, lại đưa tới…
Phàn Thiếu Hoàng cảm thấy nếu như mình bị thương
không chịu trị , nhất định là sẽ bị một người một thi này làm tức giận chết
mất.
Cương thi mắt xanh ra ngoài không bao lâu đã trở
về, trên vai lại vác hai con heo rừng đang gào rú hỗn loạn.
Phàn Thiếu Hoàng không hiểu, Phàn Thiếu Cảnh càng
ngây người: “Sư đệ, đệ đây là….”
Lời còn chưa nói ra miệng là: Không phải sư đệ
nhàn hạ đến vậy chứ, định nướng thịt ở cửa động này sao?
Cương thi mắt xanh cũng không để ý đến hai người,
lập tức mang hai con heo đến cửa động. Thi Sát của Phàn Thiếu Cảnh đi đến hỗ
trợ ---- trời sinh nó đúng là mệnh khổ, không thể nào nhìn người ta bận rộn mà
mình lại nhàn rỗi.
Cương thi mắt xanh lại không muốn nó giúp đỡ,
khiêng hai con heo vào động. Trong động vang lên một trận gào rú của heo, nửa
khắc sao, nó thò đầu ra, ý bảo hai người một thi: Có thể vào rồi.
Đợi đến khi hai người vào trong động, ba cương
thi đã kề vai sát cánh, giống như bạn chí cốt lâu năm. Phàn Thiếu Hoàng ôm ngực
muốn hộc máu: Mẹ kiếp, ai biết cương thi cũng thịnh hành ăn hối lộ. Mấy kẻ trộm
bảo vật chết ở đây biết được cách phá trận này, thế nào cũng hận không thể sống
lại cho xem….
Thế nhưng hắn lại không biết. Hai con cương thi
này từ sau khi thành hình đã sống ở trong động cho đến nay. Mặc dù tu vi đã
cao, cũng đã có linh trí, nhưng lại thiếu thầy tốt hướng dẫn, nên thông minh
cũng chẳng hơn con chó nhỏ bao nhiêu. Tất cả kẻ trộm bảo vật vào đây vừa nhìn
thấy chúng đều phản xạ theo bản năng là đối phó với bọn nó trước. Mà trong ý
thức của bọn chúng, dù sao người nào cho thức ăn thì người đó chính là người
tốt rồi. Bảo vật là cái chi?....
Phàn Thiếu Hoàng cũng không cần tốn nhiều công
sức đi vào trong động. Lấy thanh ảnh kiếm nghe nói có thể chém hết tất cả yêu
ma. Đó là chí bảo mà người trong đạo môn ai cũng ước mơ tha thiết. Hắn rất hài
lòng về bảo vật, lại nhìn thấy ba con cương thi đang kề vai sát cánh vô cùng
thân mật. Hắn nghĩ đến mấy lần hắn bị thương vì đến đây thăm dò, lại xuất hiện
sự kích động muốn cầm kiếm cắt cổ chúng nó...
Buổi tối, cương thi mắt xanh trở về nhà gỗ nhỏ
bên bờ biển. Nó còn dẫn theo hai người bạn mới. Xảo Nhi hơi choáng váng. Bây
giờ cô không phân biệt được trong đám cương thi này là con nào với con nào. Hai
người bạn mới này tuy là cao tuổi, nhưng tính tình vẫn trẻ con như cũ, nhìn gì
cũng hiếu kỳ.
Đồng chí Quỷ Xa cũng ở đây được một thời gian,
nên cũng đã quen mặt với đám cương thi hỗn độn. Lúc này nó đứng bên cạnh Xảo
Nhi, nheo mười tám con mắt đánh giá hai con "cương thi mới" rõ ràng
có đạo hạnh không ít này.
Cương thi mắt xanh kêu bọn cương thi quay quần
lại, long trọng giới thiệu hai con này. Sau đó hai con này cũng chào hỏi bằng
ngôn từ kỳ quái, sau đó coi như đã nhập bọn.
Từ nay về sau, nhánh quân ô hợp này lại càng có
quy mô -- Hai con cương thi mới tới đạo hạnh cao, chịu trách nhiệm chỉ đạo cả
nhóm tu luyện hằng ngày. Cương thi mắt đỏ hành động nhanh nhẹn, thỉnh thoảng
bắt heo rừng về làm bữa ngon cho hai con cương thi mới, nghiễm nhiên vào ban
nấu nướng. Vì tiết kiệm tài nguyên, xác động vật ăn còn dư lại thuận tiện ném
cho Quỷ Xa giải quyết.
Nhiệm vụ chính của đám quân ô hợp này chính là
bảo vệ ngôi nhà nhỏ, bảo vệ Xảo Nhi.
Không lâu sau, Phàn Thiếu Hoàng cũng biết đến sự
tồn tại của nhánh quân ô hợp này. Hắn luôn luôn giỏi về việc "lợi dụng thứ
vứt đi", lập tức đã nghĩ ra biện pháp.
Người quen của hắn sửa chữa căn nhà nhỏ bên biển
lại thật to, trồng hoa và cây cảnh xung quanh. Xây một căn nhà gạch phía trước
nhà, dựng lên: Quan Thiên Uyển.
Để cho cung điện vô danh này càng giống như thật,
hắn phái mười tên đệ tử tâm phúc từ Thúy Vi Sơn đến đây. Căn nhà gỗ cô đơn tại
vách núi gần bờ biển, trong thoáng chốc trở thành đạo quan hương khói lượn lờ.
Chủ nhân trên danh nghĩa của đạo quan đương nhiên là Xảo Nhi, xét thấy cái tên
Xảo Nhi thật sự khó để cho vạn dân tín ngưỡng. Hắn nói lạnh lùng "Sau này,
cô tên là Cống Hề, biệt hiệu là Cống Hề Chân Nhân"
Tất nhiên cương thi mắt xanh biết ý đồ của Phàn
Thiếu Hoàng. Hắn để cho Xảo Nhi ở đây thay hắn tập hợp niệm lực của thiện nam
tín nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp hương khói vô chủ cho hắn sử dụng.
Nhưng nó cảm thấy như vậy cũng tốt, thiện nam tín
nữ đến nơi đây dâng hương cầu phúc cũng đồng thời sẽ để lại tiền cúng vườn...
Lúc đầu, Quan Thiên Uyển cũng không có hương khói
nhiều lắm. Nhưng Phàn Thiếu Hoàng có rất nhiều biện pháp. Đầu tiên dùng Quỷ Xa
đánh bóng bảng hiệu. Quỷ Xa có thể nói được gì, nó chính là con chim mù, chỉ
cần có chút ít ánh sáng thì chẳng còn thấy gì nữa. Nhưng việc này không ảnh
hưởng đến vẻ ngoài của nó – Hình ảnh Cống Hề Chân Nhân cưỡi chim thần, đã khiến
cho vô số người thành kính đến lễ bái.
Tiếp theo là trình độ linh nghiệm. Hắn đã tu hành
nhiều năm, chỉ có chút Thuật Thiên Thính vốn chỉ là trò chơi. Những lời cầu
nguyện của thiện nam tín nữ đều rơi vào tai hắn. Hắn thuật lại cho cương thi
mắt xanh nghe, một người một thi nghĩ cách đạt thành mong nguyện của bọn họ.
Trên căn bản, ngoại trừ những nguyện vọng quá khó
của người đi cầu khấn, hầu hết những điều khác đều linh nghiệm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Quan Thiên Uyển đã
nổi tiếng trong chốn dân gian. Danh tiếng của Cống Hề Chân Nhân bắt đầu lưu
truyền rộng rãi trong giới thiện nam tín nữ. Hương khói trong Uyển ngày cành
thịnh vượng, có người bắt đầu thỉnh tượng của Xảo Nhi, mang về nhà thờ cúng mỗi
ngày. Mặc dù vô số người không hề biết những bổng lộc cống nạp của họ đến bệ
thần cuối cùng là ai hưởng.