Xảo Nhi đã xài hết thùng nước thứ tư. Tình hình
hạn hán ngày càng nghiêm trọng, đất đai nứt nẻ, hoa mầu đã chết héo. Chỉ còn
lại vài con gia súc bò dê ốm yếu gầy trơ xương nằm trong chuồng chờ chết.
Một số dân chúng đã bắt đầu đi nơi khác lánh nạn.
Cương thi mắt xanh vẫn còn ăn vạ nằm trong quan tài. Xảo Nhi thật không biết
phải sao cho phải.
Lúc Minh Vương Đồ Tô đến đây lần nữa thì Mắt Xanh
đang luyện viết chữ trong nhà gỗ. Nó đã viết đến trình độ chữ chữ nở hoa, nhỏ
nhắn khéo léo, giống y như đúc chữ viết của Xảo Nhi.
"Không biết thủy tổ cương thi suy nghĩ thế
nào rồi?"
Cương thi mắt xang ngẩng đầu nhìn hắn "Tôi
phải vạch rõ ranh giới với Quan Thiên Uyển."
Nó đã suy nghĩ kỹ. Bây giờ Quan Thiên Uyển đã trở
mình. Nếu ngày đó nó thành công thì Quan Thiên Uyển đương nhiên sẽ vô sự. Cho
dù nó thất bại thì Quan Thiên Uyển cũng sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đồ Tô cũng là kẻ thông minh, đương nhiên hiểu
được ý của nó "Việc này rất dễ làm. Phụ nữ rất hay ghen. Chỉ cần cậu tìm
một người nằm chung giường, sau đó...."
Tối hôm đó cương thi mắt xanh và một bộ xương khô
bàn bạc rất lâu.
Kết quả là sau nửa đêm Xảo Nhi về nhà chỉ hơi bất
ngờ khi thấy cương thi mắt đỏ và cương thi mắt xanh đều nằm trong quan tài. Dù
sao hai con cương thi này cũng không thể vụng trộm, huống chi đều là cương thi
nam cơ mà. Cô cũng không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì cả.
Cương thi mắt xanh thấy cô về nên càng ôm chặt
lấy cương thi mắt đỏ bên cạnh "Sau này anh sẽ ngủ chung với nó, nó mới là
đồng loại của anh."
Cương thi mắt đỏ cứ mặc cho nó ôm, đôi mắt cứ nhìn
hết đồng rồi lại sang tây. Xảo Nhi nheo mắt nhìn Mắt Xanh "Anh lại nổi
điên gì nữa?"
Cương thi mắt xanh thấy cô không hề ra vẻ vô cùng
tức giận, vội vội vàng vàng gặm một cái lên mặt của Mắt Đỏ "Không cho phép
em ngủ ở đây. Hiện giờ anh muốn ngủ với nó. Anh thích nó, không thích em."
Xảo Nhi chống nạnh trừng mắt nhìn nó hồi lâu. Rốt
cuộc tiện tay lấy một tấm giấy màu vàng, dùng ngón tay trích máu viết lên bùa
giam ma rồi nhấc nắp quan tài dán bùa vào. Sau đó dứt khoát đóng kín nắp lại.
Cô xoay người đi ra phía sau điện thờ, chỉ trong
chốc lát đã thấy đạo sĩ Hách gia vội vã chạy đến. Đến khi bọn họ mở nắp quan
tài ra và thấy hai con cương thi đang nằm song song với nhau thì nhất thời giận
đến tím mặt.
Hách Nhân lại càng tức sùi cả bọt mép "Tên
cương thi lớn mật dám vấy bẩn lão tổ ngây thơ thuần khiết của nhà ta
!!!!!!!!" Lời còn chưa nói dứt, lá bùa trong tay đã hóa thành đốm lửa nện
lên người của cương thi mắt xanh không ngừng.
Đạo pháp đương nhiên không đối phó được cương thi
mắt xanh. Chỉ có điều làm cháy loang lỗ xiêm ý của nó, đầu tóc thì nám đen. Đến
khi Hạch Nhân liên tục mắng chửi Hống lừa gạt bắt cóc lão tổ nhà mình xong, rốt
cuộc Xảo Nhi cũng ngồi xuống cạnh nó "Anh muốn làm gì?" Lần đầu tiên
cô dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt của nó. Đôi mắt xanh sâu như đầm nước đang
chảy róc rách, giống như một giấc mộng mênh mông "Nói cho em biết anh muốn
làm gì? Nếu như anh muốn rời xa em, anh có thể đi. Dù sao anh chạy rất nhanh em
sẽ không thể nào đuổi kịp."
Cương thi mắt xanh cúi đầu, tay xoắn lấy vạt áo,
một hồi lâu nó mới cất tiếng "Hiện tại anh dự định rời khỏi đây một thời
gian ngắn, dù sao em cũng muốn anh đi."
Xảo Nhi tựa đầu vào ngực nó, nhịp tim của của nó
mạnh mẽ vô cùng, nhưng dáng vẻ thì lại như một cô vợ nhỏ. Thật lâu sau Xảo Nhi
mới cất lời "Anh muốn đi đâu?"
Cương thi mắt xanh xoa đầu cô "Đi đến chỗ
một người bạn cách đây rất xa. Anh cũng mang theo bốn con bạt đi, nơi này có
thể đổ mưa rồi."
Xảo Nhi không ngẩng đầu nhìn nó, một lúc lâu mới
hỏi một cách buồn bã "Bởi vì anh muốn đi nên cố ý chọc giận em sao?"
Cương thi mắt xanh không trả lời cô. Xảo Nhi cũng
không hỏi đến nữa. Cô ngẩng đầu khẽ hôn lên cằm của nó "Anh đi đi."
Đêm hôm đó, cương thi mắt xanh mang theo bốn con
bạt rời khỏi Quan Thiên Uyển. Xảo Nhi đưa bọn chúng xuống núi và tặng cho mỗi
con vài bộ quần áo sạch sẽ. Đạo trường Hách gia vốn không vui khi thấy lão tổ
ngây thơ của mình đi theo cương thi mắt xanh. Nhưng trời đã hạn hán thế này, ai
cũng biết phải nên làm sao.
Đưa tiễn ngàn dặm cũng phải chia tay. Xảo Nhi dừng
bước dưới chân núi Quan Thiên Uyển "Chăm sóc mình thật tốt, khi nào thèm
ăn thì về đây, em sẽ làm nhiều món ngon cho anh."
Mắt Xanh cúi đầu nhìn cô thắm thiết, thật lâu sau
mới vuốt ve mặt cô "Em đừng buồn."
Xảo Nhi lắc đầu cười "Em không buồn, em sẽ ở
đây chờ anh."
Cho nên cương thi mắt xanh xoay người rời đi.
Tốc độ của mấy con bạt rất nhanh, thoáng chốc đã
biến mất trong bầu trời đêm. Việc đưa tiễn cũng chỉ làm tăng thêm nỗi sầu ly
biệt mà thôi. Đạo trưởng Hách Nhân đi theo phía sau Xảo Nhi, thấy cô vẫn ngây
ngô nhìn vào khoảng không nên không nhịn được thở dài thườn thượt "Muốn
khóc thì khóc đi."
Xảo Nhi quay đầu nhìn ông, cô vẫn cười nhạt
"Tôi sẽ không khóc. Bởi vì khi tôi khóc, anh ấy sẽ cảm thấy tôi không hạnh
phúc."
Sau khi bốn con bạt và Mắt Xanh rời đi, Xảo Nhi
bắt đầu lập đàn cầu mưa. Linh khí vùng lân cận nhanh chóng được bổ sung. Cô
mượn linh khí của Linh Sơn phía xa, lại kêu bọn tôm cua đi tìm Long Vương nói
giúp.
Sáng sớm hôm sau, vùng gần Quan Thiên Uyển đã bắt
đầu đổ mưa. Cơn mưa to xối xuống khiến đất đai ẩm ướt, tưới mát cả ruộng đồng.
Xảo Nhi lấy trân châu trong tủ đi đổi ít tiền, cưỡi Quỷ Xa đến nơi phì nhiêu
mua ít hạt giống lương thực, để tránh việc ảnh hưởng đến nông canh trong mùa
hạn hán lần này.
Không có Mắt Xanh và mấy con bạt ở đây, linh khí
xung quanh được bổ sung nên dần dần dồi dào. Bọn cương thi ở Quan Thiên Uyển
vẫn ngày ngày đi học. Bây giờ bọn chúng đã hiểu biết rất nhiều về tập tính của
cuộc sống con người. Có thể trao đổi ngôn ngữ với loài người, chỉ có điều khi
viết chữ thì vẫn có sai sót.
Những ngày qua không đi lấy nước nữa bên bọn
chúng khá rảnh rỗi. Quan Thiên Uyển cũng vắng lặng đi không ít. Chỉ có thiếu
năm con cương thi thôi nhưng thật giống như cả bầy cương thi cũng không còn
hoàn chỉnh nữa.
Xảo Nhi ở trong nhà rất lâu, không có Mắt Xanh
khiến nhà vô cùng an tĩnh. Chưa bao giờ cô biết hóa ra ở trong nhà gỗ nhỏ lại
có thể nghe được tiếng thủy triều lên xuống. Cô nằm trong quan tài trống trải
khá lâu, không dễ dàng gì mới có thể nhớ lại hết tất cả chuyện trước đây của
Mát Xanh, lại không biết hiện giờ nó ra sao.
Hiển nhiên là ngủ không được nên Xảo Nhi mang
rượu đến thăm Phàn Thiếu Hoàng. Tinh thần hắn ở trong trận vẫn tốt, hồn phách
đã bắt đầu kết thành thực thể. Khi thấy Xảo Nhi, hắn vẫn ngồi trên đệm cói, rất
lâu mới cất tiếng "Muốn hỏi gì?"
Xảo Nhi nghiêng bình rượu trên mặt đất, tiếng nói
mang theo sự oán giận "Phương thuốc bổ thi lần trước có vấn đề."
Phàn Thiếu Hoàng nghe thế cũng không bất ngờ
"Phương thuốc đó vốn giúp cho nó và máu của Bạt hòa hợp lại làm một. Nó kế
thừa sức mạnh của Bạt, đương nhiên cũng phải gánh lấy trọc khí trên người của
cô ấy."
Xảo Nhi ném bình rượu đi, cô rất tức giận
"Nhưng ngay từ đầu anh lại không nói."
Phàn Thiếu Hoàng nhếch nhẹ khóe môi "Vô
lượng thọ phật, bần đạo nghĩ rằng các người cũng biết"
Xảo Nhi ngồi bó gối trên ghềnh đá trước trận. Gió
núi thổi nhẹ qua mái tóc cô tung bay phấp phới. Cô yên lặng như một pho tượng.
Phàn Thiếu Hoàng chỉ gõ nhẹ lên vách núi, không ngờ lại kết hợp với gió biển tạo
nên âm thanh rất véo von. Xảo Nhi khiếp sợ tu vi của hắn, thần tộc chuyển thế,
năng lực quả nhiên bất phàm.
Đương nhiên Phàn Thiếu Hoàng cũng chú ý đến ánh
mắt của cô, nhưng tiếng nói vẫn hờ hững "Còn vấn đề gì không? Bần đạo cũng
có vài năm làm thầy đoán số, có gì không hiểu cô cứ hỏi."
Xảo Nhi đã bất đầu không còn tin hắn "Hỏi có
ích gì? Hỏi anh thì anh cũng đâu nói, mà cho dù có nói thì cũng không rõ ràng.
Nói là anh gạt tôi thì anh lại không thừa nhận. Không thừa nhận lại tiếp tục
gạt tôi. Hiện giờ chúng ta đã ở chung một chiến tuyến, tôi không muốn hỏi anh
gì nữa cả."
Phàn Thiếu Hoàng vừa gõ nhẹ vách đá vừa uống
rượu. Rõ ràng tâm trạng hắn không tệ, giọng nói cũng có ý cười "Chúng ta
vĩnh viễn không thể nào chung một chiến tuyến. Mong muốn của tôi và cô giống
như mây trên trời và bùn dưới đất."
Cương thi mắt xanh ở chỗ của Minh Vương Đồ Tô.
Đây là một lòng núi, cửa vào là một nơi rất bí ẩn dưới vách núi rất khó phát
hiện ra. Kế hoạch Đồ Tô rất đơn giản. Hắn muốn liên lạc hết với những chủng tộc
bóng tối bị ảnh hưởng của trọc khí nhân gian các nơi. Rồi tìm một thời gian mở
ra cấm chế của ma giớin để thả ra tất cả những yêu ma bị giam cầm tại đó. Sau
đó tìm một nơi xây dựng lên vương quốc hùng mạnh đi phân tranh với thần giới.
Tạm thời Mắt Xanh vô cảm đối với những việc này.
Mục tiêu của nó chỉ là không muốn đi vào ma giới. Nó chỉ muốn ở nhân gian hầu
bên Xảo Nhi đến khi cô đắc đạo thành tiên mới yên tâm. Nhưng bây giờ rời xa thế
này khó bảo toàn được Xảo Nhi sẽ không bị ai bắt nạt.
Khi trời sáng, cương thi mắt xanh nằm trong quan
tài cũng không ngủ được. Bên ngoài ánh nắng rực rỡ đương nhiên nó không thể đi
ra. Cũng may lòng núi này quanh năm không thấy mặt trời, trong động thì tối đen
không thấy được cả bàn tay, vì thế nó mới có thể tự tại hơn chút.
Bởi vì nó đến vội vàng nên Đồ Tô chỉ kịp ra lệnh
cho bọn thuộc hạ chuẩn bị quan tài cho cương thi mắt xanh. Còn của bốn con bạt
thì buổi tối mới đi ra ngoài mua. Cho nên ban ngày bọn chúng chỉ có thể ngủ
chung với nhau. Trước kia bốn con bạt ở dưới đáy biển của Quan Thiên Uyển cũng
không có quan tài. Nhưng dù sao thân hình bốn con cũng cao lớn, hơn nữa cương
thi mắt đỏ cũng ngủ không ngoan. Cả ngày hai con cương thi động cổ cứ bị nó đạp
rớt ra khỏi động đến bốn lần. Thân thể cương thi cứng rắc, vóc người lại cao
lớn, mỗi làn té xuống đều vang lên tiếng xương vỡ vụn.
Bởi vì cương thi áo đỏ ngủ khác đầu với ba con
kia nên tránh được thảm kịch rớt xuống đất đá. Còn cương thi mắt đỏ thì lại ngủ
vô cùng thư thái. Theo hai con cương thi cổ động nói sáng hôm qua Mắt Đỏ nằm mơ
thấy được ăn đậu ngự. Nhưng cương thi áo đỏ cảm thấy gì đó không ổn, cúi đầu
nhìn mới phát hiện ra chân trái của mình thiếu mất một đầu ngón chân. Thế là
cương thi mắt đỏ bị cương thi áo đỏ đuổi đánh tới tấp.
Bởi vì Minh Vương Đồ Tô nhận được báo cáo của
binh lính xương khô nói rằng đêm qua có sáu bảy tên lính đã chết bất đắc kỳ tử,
tan xương nát thịt, nên hắn đặc biệt đến đây để kiểm tra thật hư. Cả căn nhà đá
đều không có dấu vết ngoại xâm, chỉ có phía dưới chất một đống xương vụn.
Cương thi mắt đỏ còn đang vui mừng "May là
đêm qua kẻ địch chỉ giết mấy bộ xương khô. Không thôi cũng đã mò đến quan tài
của chúng ta rồi, quá to gan mà." Hai con cương thi động cổ mặt mũi ảm đạm
nhìn nó không nói câu nào.
Đồ Tô cũng nghĩ mãi không hiểu. Nơi này của
hắn là động phủ bí mật trước khi hắn bị đuổi vào ma giới, bên ngoài còn giăng
cấm chế của nó, nếu có người ngoài đi vào nhất định nó sẽ biết. Hắn nghi ngờ
rất lâu, rốt cuộc không nhịn được có một hôm nói bóng nói gió với Mắt Xanh
"Thủy tổ cương thi, cương thi các cậu... không gặm xương chứ?"