Chuyến đi hội bàn đào này kéo dài hết bốn mươi mốt ngày. Nhưng một ngày trên trời bằng một năm dướihạ giới, nhân gian đã trải qua bốn mươi mốt năm. Cương thi mắt xanh không hiểu được nhân gian trong nháy mắt liền có thể vật đổi sao dời, biển hóa nương dâu.
Trấn nhỏ Sính Châu đã biến đổi quá nhiều, nó hỏi rất nhiều người mới đến được Tần phủ, phần lớn đường phố đã thay đổi. Trong lòng nó có chút đau đớn, nó hơi sợ gặp phải cảnh cô và người bên cạnh ân ái mặn nồng. Nó đã đợi hơn một trăm năm, nhưng bỏ lỡ chỉ trong chớp mắt.
Nó đứng trước Tần phủ từ trời tối đến lúc bình minh. Ngày hôm sau lão gia Tần phủ ra mở cửa mới nhìn thấy được nó đứng sững sờ trước sư tử đá. Tần Quan bốn mươi mốt năm sau tóc đã hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ. Hắn nhìn chăm chú cương thi mắt xanh thật lâu, trong mắt không giấu được nỗi ngạc nhiên: “Hầu công tử?”
Cương thi mắt xanh muốn hỏi hắn tin tức Xảo Nhi, nhưng hé miệng lại không thốt nên lời. Song, bên kia Tần Quan cầm tay nó, trong mắt hắn là niềm vui sướng vì được gặp lại cố nhân: “Tôi thật sự đã già, hơn bốn mươi năm rồi phải không? Làm sao cậu có thể là Hầu công tử chứ, cậu là đời sau của y à?”
Hống không biết phải giải thích với hắn thế nào, hoặc là nói, nếu nói ra hắn sẽ không tin. Thế nhưng hắn lại lôi nó vào nhà: “Y còn nhớ bảo cậu trở về tìm chúng tôi, thật tốt quá, cũng không uổng Tú Nhi đợi y cả đời.”
Cương thi mắt xanh nghe vậy hơi giật mình, rốt cuộc nó có thể nói chuyện: “Tú Nhi ở đâu?”
Tần Quan dẫn nó vào phủ, lưng của hắn đã hơi khòm: “Thật sự là giống hệt như Hầu công tử, giống hệt như nhau mà…”
Cương thi mắt xanh gặp lại Tần Tú Nhi ở Tần phủ, bấy giờ cô đã bốn mươi chín tuổi, tuổi xuân đã trôi qua, chỉ còn loáng thoáng thấy được vẻ linh động năm xưa trên khuôn mặt.
Cương thi mắt xanh từ từ đi đến, cầm tay cô: “Xảo Nhi, anh đã về rồi.” Nó khẽ khàng nói với cô, nhưng cô nghe vậy chỉ hoang mang: “Cậu là…”
Quả nhiên lúc nó đi cô còn nhỏ tuổi, bốn mươi mốt năm đủ khiến cô đã hoàn toàn quên mất nó rồi.
“Tại sao em ngốc như vậy?” Nó đưa tay vuốt mái tóc mai bạc trắng của cô, “Bốn mươi mốt năm, anh không về thì em sẽ không lập gia đình à? Nếu như anh cả đời không trở lại, em sẽ chờ cả đời sao?”
Tần Tú Nhi hoang mang nhìn nó, vẫn là người anh trai Tần Quan giải thích nỗi nghi ngờ: “Tú Nhi, đây là đời sau của Hầu công tử. Hầu… Hầu công tử, bốn mươi mốt năm trước cha tôi đã đáp ứng một mối hôn sự với nhà cậu. Trước khi lâm chung ông đã lệnh cho Tần Tú Nhi phải chờ vị Hầu công tử kia trở lại.”
Tần Tú Nhi bất chợt nói: “Hóa ra cậu là người của Hầu gia, ca ca, từ chối mối hôn sự này giúp Tú Nhi đi.”
Cương thi mắt xanh đưa tay ra, chỉ chạm đến ống tay áo của cô. Nó không hiểu được, bốn mươi mốt năm đợi chờ vô ích, phai tàn hết năm tháng tuổi hoa xinh đẹp nhất, chỉ vì một lời đáp ứng thôi sao.
Cương thi mắt xanh lang thang trên đường, có một ông lão đi đến níu lấy nó: “Xin hỏi vị công tử này, cậu họ Hầu phải không?”
Tiếng nói của ông ta cũng khản đặc già nua, cương thi mắt xanh quay đầu nhìn ông ta, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra được đối phương là ai: “Sao ông biết tôi họ Hầu?”
Người đó liền kéo nó qua: “Quả nhiên là đời sau của Hầu công tử, quả nhiên là… giống hệt như y năm đó. Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi…”
Ông ta không nói gì liền lôi cương thi mắt xanh đi: “Đi nào công tử, theo tôi về nhà.”
Cương thi mắt xanh liền biết được ông ta là ai. Ông ta dẫn nó vào cửa hàng bánh nướng, lại bảo người trẻ tuổi vẫn dìu ông ta dời tủ bên tường qua một bên.
“Hầu công tử, bốn mươi mốt năm trước trưởng bối nhà cậu đã từng mở ba cửa tiệm tại Sính Châu, phó thác cho tại hạ trông coi. Bốn mươi mốt năm rồi, tại hạ chỉ sợ mạng mình không sống lâu, ngày ngày thấp thỏm lo âu, rốt cuộc công tử đã trở lại.” Ông ta cố hết sức khom lưng bày đồ trong hộp lên bàn, hóa ra là từng quyển sổ thu chi: “Xin công tử kiểm tra sổ, đây là sổ thu chi của ba cửa hàng trong bốn mươi mốt năm qua.”
Hống nhìn từng quyển sổ kia nhưng lại không tra sổ: “Tôi nhớ Lưu Nhị không hề biết chữ mà?”
Ông lão kia ngẩng đầu nhìn nó, sợ hãi nói không nên lời: ” Đúng là tại hạ không biết chữ. Sau đó sợ phụ lòng Hầu công tử phó thác nên theo tiên sinh phòng thu chi học một ít. Sao công tử lại biết?”
Những sổ thu chi kia đều không phân lớn nhỏ ghi lại vô cùng rõ ràng. Nó yên lặng lật xem, không nói nên lời. Quân tử tín nghĩa, một lời nói đáng ngàn vàng. Chỉ cần gật đầu đáp ứng là sẽ không phản bội.
Ngày thứ ba Lưu Nhị đã nhắm mắt lìa đời, cương thi mắt xanh tự mình làm cho ông ta một chiếc quan tài. Nó đều nhớ kỹ trong lòng từng lời đáp ứng với Xảo Nhi, tự cho rằng đây đã là tình nghĩa vô giá. Nhưng ở nhân gian, Tần Hồng Thanh và Lưu Nhị lại có thể trao tình nghĩa này cho một người xa lạ chỉ có duyên gặp gỡ vài lần.
Tộc cương thi từng hút vô số máu người, nhưng không có cương thi nào chân chính hiểu được chủng tộc này. Nó nhớ đến lời Quan Thế Âm từng nói: Mỗi giống loài cũng không thể sinh ra đã cô độc. Sở dĩ tộc cương thi vạn vật bài trừ chỉ là vì chúng nó không thân với vạn vật.
Thật ra thì mỗi sinh linh có linh thức đều có một cánh cửa lòng, ta không mở cửa thì sao người bên cạnh có thể đi vào?
Lúc cương thi mắt xanh trở về Quan Thiên Uyển, cương thi mắt đỏ đang suy nghĩ mời mấy con rồng uống rượu. Có điều miệng rồng quá lớn, lại không có mõm, hoàn toàn không thể hớp được ngụm nào trong ly rượu bình thường. Còn miệng vò rượu thì quá nhỏ, miệng của chúng không đút vào được. Ứng Long giỏi pháp thuật, nó liền xin Ứng Long chế tạo ra một loại ly rượu thích hợp cho Long tộc.
Mà bên kia cổ thần Ứng Long đã tức đến mức sùi bọt mép: “Đồ ngu, lẽ nào chúng nó không thể nâng chén lên rót vào trong miệng uống hay sao?”
Cương thi mắt đỏ bừng tỉnh ngộ.
Lúc nhìn thấy cương thi mắt xanh, trái lại Ứng Long bất ngờ: “Cậu không khôi phục trí nhớ của cô ấy à?”
Cương thi mắt xanh lắc đầu: “Kiếp này mệnh cô ấy còn quá ngắn, không còn bao nhiêu ngày nữa. Tôi không muốn cô ấy trải qua thêm lần ly biệt này. Tôi nghĩ có một số chuyện tôi cần phải tìm hiểu. Trước đây luôn là cô ấy dạy tôi, nào là nói chuyện, viết chữ, lễ nghi, nhân nghĩa. Lúc đầu tôi cho rằng là thật, sau lại phát hiện người khác cũng chỉ xem là giả, cho nên tôi cũng không làm thật. Nhưng hôm nay tôi phát hiện vẫn còn rất nhiều người vô cùng thật tình, vẫn mãi vô cùng thật tình.”
Ứng Long không nói lời nào, ngược lại Băng Di đi đến từ phía sau. Hôm nay hắn cũng đã trở về thần vị, hắn với Ứng Long là đồng tu, lúc đầu cứ đánh nhau suốt, mà còn ra tay không nhân nhượng. Hai con rồng thường xuyên cắn nhau cả người thương tích, càng về sau thú tính giảm bớt, ngược lại chẳng đánh nhau nữa. Chẳng qua là phát hiện người xung quanh hoặc là bị đánh chết, hoặc là bị đánh bỏ chạy, chỉ còn sót lại đối phương nên miễn cưỡng được thông qua thành đồng tu.
Lúc rảnh rỗi thì cãi nhau ầm ĩ, đánh nhau túi bụi, cũng trò chuyện cho bõ nỗi cô đơn.
“Cậu tìm hiểu một chút cũng tốt.” – Tính tình Băng Di ôn hòa hiền hậu hơn, không giống với Ứng Long, đối với ai cũng xù gai như con nhím – “Thế nhân đều nói xuất gia xuất gia, thật ra thì xuất gia chỉ là tu tâm dưỡng tính, nhập thế tu hành mà thôi.”
Nhìn thấy cương thi mắt xanh, cả đám cương thi rất vui, rối rít đến đây lăn lộn làm nũng. Cương thi mắt xanh lần lượt vuốt đầu từng con, sau đó nghiêm mặt muốn kiểm tra thành quả học tập gần trăm năm nay. Cả đám cương thi vừa nghe thấy đã vụt bỏ chạy hết.
Cương thi mắt xanh thấy bọn chúng bỏ chạy thì bật cười. Thật ra thì dưới sự dẫn dắt của cương thi mắt đỏ, chúng có thể đạt thành quả gì chứ. Nó nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết được.
Khi đó quan chủ trên danh nghĩa của Quan Thiên Uyển là Diêu Quang. Hôm nay hắn cũng coi như là đạo sĩ thành công, có thể tu địa tiên nhưng chí hướng của hắn không muốn phi thăng. Hắn là người nhàn hạ, cảm thấy sống trong trời đất vô cùng vui sướng, thật sự không có lòng vấn đạo. Ứng Long cảm thấy hắn không có chí lớn, nhưng Băng Di lại vô cùng tán thưởng tính cách không màng danh lợi này, thỉnh thoảng còn chỉ điểm cho hắn một chút đạo pháp huyền diệu.
Buổi tối cương thi mắt đỏ lại thật sự mời mười mấy con rồng đến Quan Thiên Uyển uống rượu, nhưng bận chết là Diêu Quang — Mấy con rồng này uống rất được đấy nhé!
Rồng sinh ra là giống loài cao ngạo, nhưng lại có thể kết thân với cương thi mắt đỏ. Không chỉ có cương thi mắt xanh, ngay cả Ứng Long và Băng Di cũng kinh ngạc không thôi. Mười mấy con rồng kia cũng không biết Quan Thiên Uyển cỏn con này lại có nhiều thượng thần cổ như vậy, mà còn là Chiến Thần, lúc mới đến chúng cũng giật mình.
Sau đó thấy mấy vị thượng thần cổ này cũng không phải hạng hung thần ác sát thì đều yên lòng. Thân hình rồng quá to lớn, tuy phòng Quan Thiên Uyển không nhỏ, nhưng cũng không chứa nổi mười mấy con rồng uống rượu. Cho nên chúng nó đều hóa thành hình người.
Đương nhiên cương thi mắt xanh, Ứng Long và Băng Di cũng ngồi chung bàn uống rượu với chúng. Chầu rượu này uống cho đến trời sáng, rượu của tất cả quán rượu làng chài đều bị mua hết, rất nhiều cương thi phải chạy đi nơi khác lấy rượu. Cương thi mắt xanh tửu lượng kém, ngược lại không uống được bao nhiêu. Nhưng mười mấy con rồng đã lộ hết đuôi ra, cái đuôi tráng kiện chậm rãi phe phẩy trên mặt đất theo nhịp tiếng sóng biển xô bờ từ phía xa.
Ứng Long uống cũng hơi nhiều, xưa nay hắn thường xuyên uống rượu, nhưng rượu Thu Lộ Bạch là loại rượu nhẹ, uống rượu mạnh thả cửa như vậy khiến hắn hơi không chống đỡ nỗi. Lúc đầu Băng Di còn cản hắn, sau đó khí thế dâng trào cũng mặc hắn uống đến say mèm.
Cho nên tất cả mười mấy con rồng đều say, lộ ra nguyên hình chật kín cả phòng. Khách hành hương bên ngoài dần đông, Diêu Quang sốt ruột: “Chư vị làm ơn đóng kín cửa, nhất thiết đừng để người ta nhìn thấy.”
Nhưng trong nhà quá chật chội, mấy con rồng đều chen lấn đến sắp bẹp lép. Chúng nó không vui, tính tình lại nóng nảy nên bay vèo ra ngoài. Chúng giương nanh múa vuốt bay dài ra khỏi Quan Thiên Uyển, uốn lượn trên không trung. Ứng Long và Băng Di đều say, họ đạo hạnh cao thâm, cũng không lộ nguyên hình, chỉ gục xuống bàn lim dim.
Rồng! Tất cả khách hành hương đều sợ sững sờ. Diêu Quang vỗ trán, Thiên Quyền bịt mắt, Khai Dương ôm ngực, ba sư huynh đệ bọn họ tu hành chưa đến hai trăm năm, muốn đối phó với mấy con rồng say này là điều quá khó. Cương thi mắt xanh lại biết Long tộc có nghiêm lệnh, không cho phép bay khi say rượu. Mấy con này đều có thói xấu, hở cái uống say là dễ dàng phóng hỏa hoặc phun nước.
Cương thi mắt xanh cũng sợ Long tộc nhìn thấy, trong nháy mắt hóa thành hình thú, dài hơn một trượng, chân đạp lửa đỏ, kim quang vạn trượng. Nó bay lên trời, ngậm mấy con rồng say rượu đang bay trên không trung vào miệng, quấn chúng vào người mình, lén trở về Quan Thiên Uyển. Diêu Quang luôn giỏi lừa người, lập tức nói ngay: “Khụ, ác long đã bị thần thú Kim Mao Hống của Quan Thế Âm chế ngự, đã không còn chuyện gì nữa, mọi người không cần kinh hoàng.”
Từ đó về sau nhân gian đã lan truyền lời đồn: Thú cưng Kim Mao Hống của Quan Thế Âm lấy rồng làm thức ăn…
Cương thi mắt xanh ở Quan Thiên Uyển một khoảng thời gian, bất ngờ là nó không trách mắng cương thi mắt đỏ. Thậm chí có lúc nó rất hâm mộ con cương thi không có thành tựu này. Cả cuộc đời nó có lẽ đánh bại được bát hoang, thu phục được thiên hạ. Nhưng đến cuối cùng có được bao nhiêu người bạn có thể uống rượu với mình đây?
Quan Thiên Uyển bắt đầu thu dụng nhiều chủng tộc hắc ám không màng danh lợi. Cương thi mắt xanh dạy chúng rất nhiều phép thuật, dịch nhiều kinh văn thành điễn văn, dạy chúng nó một chút đạo lý cư xử với yêu quái. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy đã làm được chút chuyện cho chủng tộc của mình.
Tính được ngày Xảo Nhi luân hồi, nó rời khỏi Quan Thiên Uyển lần nữa, tìm Tư Mệnh Bạc chỉ đường truy tìm. Lúc nó đến Miến Dương, Xảo Nhi vừa ra đời. Trong ngôi nhà cỏ nho nhỏ có một tiếng trẻ con khóc nức nở rõ to. Nó ẩn thân đi vào, liền nhìn thấy một phụ nhân, không hề có bà đỡ. Cô ta sinh Xảo Nhi xong thì ra máu rất nhiều, ngất xỉu nằm trên giường. Thậm chí bên cạnh còn có Bạch Vô Thường đứng đợi bắt hồn.
Cương thi mắt xanh biết không thể làm trái thiên mệnh, đợi Bạch Vô Thường bắt hồn rồi bỏ đi, nó mới chôn cất phụ nhân kia trong sân, coi như là thay Xảo Nhi làm một chút hiếu đạo cuối cùng.
Có điều là nhìn Xảo Nhi khóc đến khàn cả giọng, nó rất khó chịu. Cô còn chưa uống được một ngụm sữa nào hết.
Nuôi con nít là một kỹ thuật sống, cương thi mắt xanh nghe cô khóc đến mức trong lòng run sợ. Nó tìm quả táo trước kia cô thích ăn nhất, cô vẫn khóc trong lòng nó như cũ, cũng không thèm nhìn lấy một cái. Cương thi mắt xanh nhớ đến thường ngày cô nấu ăn rất ngon, nên liền đến một khách điếm nhỏ gần đó, gọi một chút cháo loãng và thức ăn định đút cho cô.
Nhưng rõ ràng cô không có hứng thú với mấy thứ này, cương thi mắt xanh hơi cuống cuồng, trái lại tiểu nhị bưng thức ăn lên giật mình: “Khách quan, đứa bé này còn rất nhỏ, nó không ăn được mấy món này đâu.”
Cương thi mắt xanh như bắt được phao cứu sinh: “Vậy phải ăn cái gì?”
Tiểu nhị kia cũng nhiệt tình, lập tức không nói nhiều, chạy ngay ra ngoài, khi trở về đã bưng theo một chén sữa ngựa nóng: “Khách quan, tiểu nhân thấy ngài là một người đàn ông, nuôi trẻ con sợ là không tiện, nếu nhặt được trên đường chi bằng tìm một gia đình khá giả nuôi dưỡng nó đi.”
Tuy là có ý tốt nhưng cương thi mắt xanh vẫn không nhịn được trừng mắt lườm hắn. Nhặt được? Đưa người khác? Quả thật có mắt mà không phân biệt được vàng ngọc mà.
Nó theo lời tiểu nhị nhắc nhở, dùng muỗng múc một chút sữa ngựa cẩn thận đút cho cô. Thấy cô từ từ uống được một chút, rốt cuộc nó yên tâm, từ đó mới biết được hóa ra trẻ con loài người mới sinh cần bú sữa mẹ. Có điều là sữa này từ đâu mà có? Nó vô cùng tò mò, cũng nếm thử mùi vị, chỉ cảm thấy không mặn không nhạt, mùi vị bình thường. Nhìn giống như nước, nhưng màu sắc và mùi vị hơi khang khác.
Buổi tối ngủ chung lại càng phiền phức hơn. Ở trong một khách điếm xa lạ, nó vốn chỉ biết quan tài, huống chi là ngủ trên giường thế này. Nó muốn lập tức lên đường nhưng Xảo Nhi bé bỏng đã nhắm mắt say giấc nồng. Nó đặt Xảo Nhi nằm sấp trên ngực như cũ, cô lại thật sự quá nhỏ, nó sợ nó nghiêng mình sẽ khiến cô rớt xuống giường. Đặt bên cạnh thì càng sợ sẽ đè bẹp cô. Tuy quả thật nó cũng muốn đè cô, nhưng thật sự không phải là đè theo cách này.
Cô lại không chịu ngoan ngoãn, ngủ một lát lại tỉnh dậy, tiếp tục oe oe khóc lớn. Cương thi mắt xanh hết cách, chỉ đành bảo tiểu nhị đi tìm ngựa mẹ đến đây. Nó cho tiểu nhị không ít tiền, nên tiểu nhị kia cũng không ngại phiền phức, lập tức chạy ra ngoài. Khi trở về không có dẫn theo ngựa mẹ mà là dẫn theo một vị phụ nhân: “Khách quan, hiện tại không tìm được ngựa mẹ. Đây là Ngô đại tẩu, con gái cô ta mới vừa mất.”
Ngô đại tẩu kia thấy Xảo Nhi lại rất yêu thích, lập tức ôm cô đang khóc nỉ non không ngừng vào lòng, vén vạt áo lên cho cô bú. Cương thi mắt xanh vô cùng hoài nghi quan sát bộ ngực của người ta thì bị tiểu nhị kéo ra cửa phòng. Nó đứng chờ ngoài cửa, còn ngây thơ hỏi tiểu nhị: “Hóa ra sữa có thể cất ở trong ngực à?”
Tiểu nhị té xuống đất: “Khách, khách… ha ha ha. Khách quan ngài nói đùa rồi. Sữa không thể cất trong ngực đâu.”
Cương thi mắt xanh liền phấn khởi hơn: “Vậy chẳng phải ngực của tôi cũng có thể cất sữa hay sao? Sau này tránh khỏi phải làm phiền người bên cạnh.”
Lần này tiểu nhị đã té xuống đất không ngồi dậy nổi…