Buổi tối sau khi về đến nhà, Chúc Kì Trinh vội vội vàng vàng từ ngực anh cầm lấy huy chương, sau đó ngồi ở trên giường lật xem.
Đông Phương Càn thay xong quần áo, thấy dáng vẻ cô yêu thích huy chương
lhoong buông tay, không khỏi hé miệng mỉm cười, cúi người hôn mặt gò má
của cô một cái.
Không ngờ Chúc Kì Trinh lại “Chậc” một tiếng, bất mãn nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, “Anh làm gì thế? Đứng tư thế quân
đội bên cạnh đi!”
Đây là Đông Phương Càn bị dạy dỗ bi thảm bất kể hậu quả cứu dân vào nước sô lửa bỏng. Ngày hôm đó sau khi được cứu lên
thuyền, bọn họ lập tức được đưa đến bệnh viện. Dọc theo đường đi Chúc Kì Trinh cũng vô cùng kiên cường mà nắm tay Đông Phương Càn mỉm cười,
không nghĩ, sau khi đến bệnh viện biết được tất cả bình yên vô sự, cô
lại khóc đến chết đi sống lại, làm cho bác sĩ y tá đều cho rằng Đông
Phương Càn chết. Đông Phương Càn nằm ở trên giường bệnh, mặc cho anh
khuyên thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng không có cách nào, anh chỉ có thể hướng Chúc Kì Trinh nhận sai nói xin lỗi, Chúc Kì Trinh không nghe
theo cũng không buông tha, cuối cùng anh giơ hai tay đầu hàng, đồng ý
nói sau này phạt mình như thế nào cũng được. Chúc Kì Trinh nhân cơ hội
hỏi đến cùng, “Có thời hạn sao?”
Đông Phương Càn thấy trong mắt cô chợt hiện ánh sáng mưu mô, giận đến tái mặt, “Em còn tính toán phạt anh cả đời?”
Chúc Kì Trinh không nói hai lời, lại kêu trời trách đất đứng lên, kể lể tội
của anh, nói mình thiếu chút nữa thành quả phụ, lại nói mình cũng làm
mặt dày ở trước mặt nhiều người như vậy hướng anh tỏ tình, mà anh ngay
cả chút trừng phạt nho nhỏ này cũng không đồng ý…
Vì vậy, Đông
Phương Càn ôm cô lừa gạt rất lâu, cuối cùng, cuối cùng hướng về phía cô
lời thề son sắc mà đảm bảo, cô có thể phạt anh bất cứ lúc nào, yêu cầu
phạt bao lâu, một nghìn năm đều được.
Cứ như vậy, địa vị Chúc Kì
Trinh từ đó như mặt trời ban trưa, ông nội Và Đông Phương Khải Đông
Phương Càn càng thêm yêu thương cô, Đông Phương Càn cũng sẽ không dám
đối với cô có bất kỳ phản kháng nào.
Cô bảo đảm lợi dụng đầy đủ
Đông Phương Càn, thỉnh thoảng lấy trước kia mình chịu gặp gỡ làm nghiêm
trọng thêm tăng gấp bội trả lại cho Đông Phương Càn.
GIờ phút
này, nghe Chúc Kì Trinh trách phạt vô lý, Đông Phương Càn giận nhìn chằm chằm cô, không nghĩ cô lại nói: “Nhìn cái gì vậy? Liên trưởng nói không giữ lời? Em đi nói cho ông nội!” Hiện tại, ông nội đối với cô nuông
chiều gần như đã đến trình độ nói gì nghe nấy rồi.
“Thiếu thốn từ ngữ!” Đông Phương Càn nhàn nhạt trở lại câu. Kể từ khi Chúc Kì Trinh
không nói đi tố cáo quân khu trên, mà đổi lời nói sau này đi tố cáo với
ông nội kia, những lời này cơ bản đã trở thành câu cửa miệng, cho dù
trong điện thoại cũng dùng không ít.
“Cái gì? Anh nói em thiếu thốn từ ngữ? Anh từ ngữ cũng liên tục thiếu thốn, còn nhiều lời! Nhanh lên, đứng một bên đi.”
Đông Phương Càn liếc cô một cái, đi tới giường đối diện đứng tư thế quân đội tiêu chuẩn, dù sao việc này gần đây anh rất thường làm, sau khi trở về
cơ bản mỗi ngày một lần, cũng vượt qua tân binh huấn luyện rồi.
Chúc Kì Trinh cẩn thận cầm lên huy chương nhẹ nhàng vuốt ve, phía sau là
dòng chữ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc XX công lao quân khu bậc hai, mặt
ngoài là chất màu vàng kim, ở giữa một ngôi sao năm góc đỏ thẫm, phía
trên in một kiểu tám chữ đỏ tươi.
Chúc Kì Trinh thổi phù một
tiếng bật cười, “Em thế nào cảm giác cái này giống như kỷ niệm chương
chúng ta kết hôn, còn tám một đây!” Ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương
Càn, phát hiện vẻ mặt anh không chút thay đổi mắt nhìn về phía trước,
giống như là hoàn toàn không nghe thấy lời của cô.
Cô dẩu môi,
lầm bầm lầu bầu câu: “Không có tinh thần!” Cầm huân chương lên lại nhìn
một lát, đột nhiên nhớ tới, liền hỏi: “Đúng rồi, anh cái đó nuôi heo có
được chiến công huân chương bậc ba đây? Cũng lấy ra để cho em xem đi!”
Thấy Đông Phương Càn không có để ý tới, cô bất mãn từ trên giường nhảy
lên, “Thích chịu phạt như vậy? Đông Phương Càn nghe rõ, hít đất một trăm cái!” Thấy Đông Phương Càn vẫn không để ý tới như cũ, cô chống nạnh
trợn mắt nhìn, từng câu từng chữ lớn tiếng ra lệnh: “Hít đất một trăm
cái!”
TIếng nói vừa dứt, Đông Phương Càn chợt nhào tới, mang Chúc Kì Trinh ấn ngã xuống giường, khóe miệng chứ đựng cười nhạt, “Dạ, đảm
bảo hoàn thành nhiệm vụ vượt mức!” Tiếp theo, anh bắt đầu không thương
hoa tiếc ngọc chút nào mà cởi quần áo Chúc Kì Trinh…
Chúc Kì
Trinh trong lòng lộp bộp một cái, hô to hỏng bét, ngài thật đúng là sẽ
chọn thời điểm. Cô cố ngắng giãy dụa đẩy Đông Phương Càn ra, vừa tránh
né tay anh lại không qui củ, vừa kêu: “Không được không được, Đông
Phương Càn anh dừng tay!”
Đông Phương Càn mới đầu cho là cô chỉ
muốn từ chối vẫn nghênh đón, cho nên không có để ý, nhưng mà từ từ phát
hiện chuyện cũng không phải là như vậy, anh lạnh mặt xuống, cau mày nhìn cô.
Chúc Kì Trinh thấy anh lại biến trở về mặt cá ươn, trong
bụng khẩn trương một trận, lập tức gấp gáp mà giải thích: “Không đúng
không đúng, không phải là không được, đúng… Là mấy ngày nay không được.” Cô mở to mắt, không nháy mắt nhìn Đông Phương Càn, thất vẻ mặt anh
không có bất kỳ dấu hiệu buông lỏng, vì vậy lại bổ sung: “Chính là…
CHính là bất tiện a! A nguyệt nhà em tới thăm người thân… Anh, anh nghe
có hiểu không a?”
Đông Phương Càn cuối cùng nhịn không được, bật
cười ha hả, anh chui ở giữ tóc dài của Chúc Kì Trinh, cúi đầu cười giống như tiếng hót, dễ nghe mà lại mỏng manh.
Anh vừa cười, hôn bên tóc cô rơi, lông mi dài, chóp mũi, cuối cùng, ngậm thật sâu đôi môi cô.
Lưỡi anh, nhẹ nhàng thăm dò vào răng.
VÀnh tai và tóc mai chạm vào nhau, da thịt thân cận, bàn tay anh thô ráp
rộng lớn nhẹ nắm ở cổ mảnh khảnh của cô, động tác này, dường như nhắc
nhở mình, biểu đạt yêu đến đây chấm dứt, xuống chút nữa, đúng nhưng xâm
phạm thánh địa, ít nhất mấy ngày gần đây đều là như thế.
Mút hôn
theo cằm thẳng xuống dưới, dừng ở nơi động mạch cổ, anh nông nông sâu
sâu khẽ cắn mút vào, kích thích lại càng ngày càng không thể đè nén,động tác phát ra bản thân bất lực.
Chúc Kì Trinh chậm rãi giãy dụa eo ếch, tiếp xúc chà xát anh gắng gượng, loại cảm giác này tuyệt vời làm
cho người ta mong đợi, cô không kiềm chế được ở bên trong, phát ra một
tiếng rên rỉ.
Cuối cùng, Đông Phương Càn bỗng nhiên buộc chặt hai cánh tay, hung hăng mang cô ôm vào trong ngực, vùi đầu vào cổ cô, dồn
dập mà thở gấp rất lâu, anh mới nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Chúc Kì Trinh … Đừng đùa với lửa!”
Bốn ngày sau, Đông Phương Càn kết thúc ngày
nghỉ, cùng lúc A Nguyệt thăm người thân còn lại ngày cuối cùng. Chuyện
này để cho cô chán nản không dứt, mấy lần ở trong lòng oán thầm: Đông
Phương Càn về nhà thăm người thân, ngươi tới tiếp cẩn phải náo nhiệt cái gì?
Đông Phương Càn chân trước vừa mới đi, Chúc Kì Trinh liền
phát hiện Đông Phương Khải Đông Phương Càn và Trương Tuyết phía trước
quan hệ mới có chuyển biến tốt lại xuống tới điểm đóng băng. Thì ra là,
hai người này chỉ vì Đông Phương Càn mà cố ý giả vờ? Chúc Kì Trinh buồn bực, cũng không thể ngày ngày mang Đông Phương Càn trói ở nhà a? Nhưng
còn biện pháp nào đây?
Quan hệ của hai người này ầm ĩ đến tình
trạng hiện tại này, và mình không thoát được liên quan, cho nên anh
nghĩ, thế nào cũng phải để cho Đông Phương Khải Đông Phương Càn và
Trương Tuyết không thể không hòa hảo.
Cô bắt đầu cực khổ suy
nghĩ, để cho bọn họ liên hệ qua thư? Nhưng là Đông Phương Khải Ca dường
như rất ít lên mạng, nếu là tự tay viết lời của cô cũng sẽ không bắt
chước được nét chữ hai bọn họ a?
Trộm điện thoại của bọn họ gửi
tin nhắn cho nhau? Chỉ là… Muốn trộm đồ bên người Đông Phương Khải Ca,
tính khả thi thực sự không cao.
Cô nghĩ trước bắt đầu là quà tặng được rồi, hai bên nếu là nhận được quà đối phương,nói không chừng quan
hệ sẽ thoáng hòa hoãn một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đi tới
cửa hàng, ở khu đồ dùng của nam đi tới đi lui thật lâu, nhưng vẫn quyết định không được nên mua cho cha mẹ chồng cái gì cho tốt.
Cà vạt? Cô không có nghiên cứu a! Đi dạo một vòng xuống, hoa cả mắt, bỏ đi!
Tây trang? Trời nắng nóng không có cơ hội nào mặc, cha chồng phần lớn thời gian đều mặc quân trang, tây trang để cũng lãng phí.
Đồng hồ đeo tay? Cặp mắt cô sáng lên, cha chồng toàn thân cao thấp “Đồ trang sức” duy nhất chính là đồng hồ đeo tay, nhưng là đối thủ của ông bề
ngoài bây giờ quá khó nghiên cứu, trong nhà cất giữ đều là bản số lượng
có hạn.
Cuối cùng, cô chỉ mua một đôi giày da, cô nghĩ cái này
Đông Phương Khải Ca có thể thường dùng, tính thực dụng cao(*) hơn nữa
cũng giống như Trương Tuyết sẽ mua đồ cho ông.
(*) cái này nghĩa là được sử dụng trong thực tế nhiều
Chọn quà cho mẹ chồng làm chô nhẹ nhõm rất nhiều, nghĩ thầm đơn giản quần áo mỹ phẩm giày đồ trang sức đeo tay. Nhưng vòng tới vòng lui đột nhiên
phát hiện loại nào cũng không thích hợp, bởi vì theo tính tình Đông
Phương Khải Ca là tuyệt đối không thể mua những thứ này đưa cho Trương
Tuyết. LẦn này cô lo lẳng, ở cửa hàng tới tới lui lui chạy vài vòng,
cũng không có thấy một dạng vừa lòng đẹp ý. Chỉ là đi ngang qua khu đồ
tẩm bổ, mới đột nhiên nghĩ tới tổ yến. Cô nghĩ, mẹ chống mỗi sáng sớm
đều ăn, nhưu vậy là có thể mỗi ngày đều nhớ tới Đông Phương Khải Ca,
điểm quan trọng nhất, mốn quà này đưa cho Trương Tuyết không đến nỗi bị
nghi ngờ.
Về đến nhà, cha mẹ chồng đều không có ở nhà, cô lặng lẽ chạy vào phòng Trương Tuyết, mang một hộp tổ yến để vào trên bàn. Nhìn
một chút thấy không đủ nổi bật, vì vậy vừa bày ngay chính giữa giường.
Chỉ ;à thế nào cũng có cảm giác không đúng? Cuối cùng, cô phát hiện là
trên hộp quà mang cái đó từ túi ra làm thành nơ con bướm làm họa tiết,
Đông Phương Khải Ca làm sao sức tưởng tượng có thể biến thành như vậy?
Vội vã phá hủy nơ, cô hài lòng cười cười, mới xoay người ra khỏi gian
phòng.
Đến phòng Đông Phương Khải Ca, nơi này không có bà chủ,
trên bàn cũng mất hoa tươi, không có tinh thần phấn chấn, nhìn trên tủ
đầu giường như cũ để hình Trương Tuyết, cô nghĩ, cha chồng thật ra thì
còn rất yêu mẹ chồng đi!
Mang áo sơ mi đặt ở giữa giường như vậy, cô cẩn thận trở lại gian phòng của mình, chờ đợi cha mẹ chồng về sau
khi về nhà thấy cảnh quà, coo sung sướng mơ ước sảo tưởng nghĩ, chỉ mong có thể một chiêu thấy hiệu quả, lập tức hòa hảo như ban đầu a!
Buổi trưa sau khi tan việc, bợi vì mùa hè có giấc ngủ trưa, cho nên Trương
Tuyết và Đông Phương Khải CA cũng về nhà ăn cơm. CHẳng qua, Trương Tuyết cố ý mang mở thời gian lỗi, mỗi lần cũng trở về tương đối trễ. Chúc Kì
Trinh vẫn ngồi ở phòng khách chắc chắn trên ghế salon, chờ Trương Tuyết
ăn xong lên lầu, mới dùng sức hất ra gối ôm, lặng lẽ đi phía sau. Cô
nghĩ, không biết là người nào trước vào gian phòng nào?
NHưng là trốn ở hành lang quan sát thật lâu, hai phòng cương quyết không có một chút động tĩnh. Chiêu thứ nhất, thất bạ!
Một chiêu không được phải trở lại một chiêu. Vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa
ngày, ánh mắt sáng lên, cô vỗ tay phát ra tiếng: Sẽ để cho cha mẹ chồng
trở lại quá khứ, để cho họ yêu nhau lần nữa!
Lấy điện thoại di
động ra, cô lập tức liên lạc tài xế Đông Phương Khải CA và Trương Tuyết, hỏi bọn họ cha mẹ chồng tối nay có sắp xếp về ăn tối hay không, sau đó
lấy được đáp án phủ định, cô để cho tài xê phối hợp cùng mình, tùy tiện
bịa chuyện một lão khách hàng hoặc là bạn cũ, buổi tối vừa tan tầm liền
trực tiếp trở bọn họ đi nhà hàng bên ngoài đẹp nhất thành phố. Tiếp
theo, cô lập tức bắt tay vào an bài đặt bao hết. NHưng mà, nhà hàng này
phòng ăn quá cố chấp, không chấp nhận đặt bao hết, bất đắc dĩ, cô chỉ
co thể bao xuống một mảnh an tĩnh nhất, tầm mắt vị trí tót nhất.
Trốn ở một góc phòng ăn xa xa, Chúc Kì Trinh mang cái mũ lưỡi trai, trượt
xuống mà nhìn ánh mắt có chút kích động chờ, cô lặng yên không một tiếng động quan sát khu vực cô bao này. Cô nghĩ, phải xem một chút thành quả
như thế nào mình mới có thể an tâm a, ngộ nhỡ bọn họ là Nhất Phách Lưỡng Tán, mình cũng tốt nữa nghĩ biện pháp không phải là?
Để cho Chúc Kì Trinh không ngờ là, Đông Phương Khải Ca cũng Trương Tuyết hai người
lại là cũng nhau đi tới của, bọn họ mặt không chút thay đổi một trước
một sau theo nhân viên phục vụ, đi tới phòng ăn tầm mắt tốt nhất trước
một bàn ngồi xuống. Từ vị trí kia của bọn họ nhìn ra đây, có thể rõ ràng mang cả chảnh đêm trên sông nhìn một cái không bỏ xót.
Bọn họ ngồi xuống, lại cũng không có mở miệng, dường như chỉ khi đối phương không tồn tại.
Chúc Kì Trinh bộ mặt đen tối, cái này cùng với dự đoán của cô khác nhau a,
cô vốn là muốn người nào tới trước, để cho nhân viên phục vụ đưa lên một sự vui mừng, nhưng bọn họ cùng đi, vui mừng này còn thế nào đưa a? Cô
cắn môi cở trong lòng kêu rên: Ông trời ơi, ta nghĩ tới kết quả, lại
không nghĩ tới quá trình.