Khi Âu Nhược mở mắt lần nữa thì thời gian cũng trôi qua một tuần, vết thương trên người đã khỏi, tuy vậy nó lại để lại sẹo.
Lục Phàm thấy cô dù sao cũng là con gái, lại ở bên cạnh Bắc Vũ Tịch, sau này cô còn có nhiều việc phải làm, nên anh ta đã giúp cô xóa chúng đi. Thuốc của Lục Phàm ban đầu bôi vào vết sẹo rất đau, gần như là khiến cả đêm cô không ngủ được.
Âu Nhược lại phải chịu đựng một ngày đến hôm sau anh ta mới dùng thuốc khác lại tiếp tục bôi lên cho cô.
Mà cư nhiên người bôi thuốc luôn là Bắc Vũ Tịch, Lục Phàm dù có nói anh ta là bác sĩ bao nhiêu lần thì người đàn ông đó cũng không có lấy một nét biểu cảm đồng ý.
Kì thực với những hành động kì lạ của Bắc Vũ Tịch hiện giờ, trên dưới Bắc gia đều thấy kì lạ, nhưng không ai dám nói một lời chỉ thuận theo cách Bắc lão đại đối xử với một 'người mới' như Âu Nhược mà cư xử với cô.
Lần đầu tiên trong Bắc Gia có nữ nhân, lại là một cô gái hoa ghen liễu hờn. Lúc mới đưa cô về ai nấy trong Bắc Gia cũng như đang ngồi đóng lửa, cái cảnh đó Âu Nhược vừa ngồi nghe kể lại vừa mỉm cười xót xa.
Quần áo trên người cô trách tả tơi, vết thương trên người thì vô số, máu chảy đỏ cả bộ quần áo tồi tàn. Nó vốn dĩ là màu trắng lại bị máu của Âu Nhược nhuốm thành một màu đỏ, cô như trở thành một cái thi thể.
Cả một đêm Bắc Vũ Tịch đều ở cùng cô, toàn bộ Bắc Gia trên dưới không ngủ, liên tục nấu nước, pha trà cứ vào ra liên tục.
Chuyện Bắc Vũ Tịch mua về một cô gái nhanh chóng truyền đi trong cả giới Hắc đạo, giới Bạch đạo lúc không quản chuyện của Hắc đạo cũng không ngừng gọi điện truyền tin đến Bắc Gia muốn xác định hư thực.
Sự hiện diện của Âu Nhược giống như một bông hoa thủy tinh mọc lên giữa một rừng cây không có nắng.
Cô ngồi trên bàn ăn trong phòng bếp, nói là phòng nhưng nó cực kì rộng, một bàn ăn kiểu cách phương tây trải giữa một tấm thảm màu vàng kim in hoa văn. Âu Nhược ngồi bên phải của Bắc Vũ Tịch, Lục Phàm ngồi đối diện cô, bên cạnh anh ta còn có thêm hai người. Âu Nhược không biết họ.
Vị trí chủ trì đương nhiên là của Bắc Vũ Tịch, anh cầm tách cà phê vẫn còn nghi ngút khói đưa lên miệng, môi mỏng hé mở chạm vào miệng tách, thật chậm rãi thưởng thức.
Khói trắng tỏa ra làn hương miên man dịu dàng như mộng ảo, Âu Nhược nhìn hàng mi cong dài của hắn, giống như rơi vào một khu ngự uyển đẹp đẽ hút hồn.
Khi đầu bếp mang đồ ăn sáng dọn lên, Âu Nhược còn được đặc biệt cưng chiều cho thêm một chén tổ yến.
Bắc Vũ Tịch không nói gì chỉ cầm dao nĩa ăn phần của mình. Âu Nhược ăn chén tổ yến ngon lành, muỗng đầu tiên đã cảm thấy thứ cho vào miệng rất ngon rất vừa miệng, vị không nhạt không mặn, còn có thanh mát và rất thơm.
Một tuần bị bệnh, Lục Phàm ngoài cháo tuyệt đối không cho cô ăn bất cứ thứ gì khác, anh ta giám sát thực đơn của cô 24/24. Bắc Vũ Tịch không quản chuyện này, trên dưới trong nhà đều là một ý của Lục Phàm.
"Thế nào? Là đặc biệt chuẩn bị cho cô đấy!" Lục Phàm nhìn Âu Nhược ánh mắt vui vẻ nói.
Âu Nhược khách sáo gật đầu: "Ngon lắm!"
Lục Phàm cười hì hì, cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, lại nhìn Âu Nhược nói: "Ăn nhiều một chút, còn một phần canh cá chờ lát nữa hẳn ăn."
Âu Nhược lại gật đầu: "À... Được, cảm ơn!"
Lục Phàm nhìn cô ánh mắt kinh ngạc mấy giây rồi như không có gì gật đầu. Đây là câu cảm ơn đầu tiên trong đời anh ta được nghe khi ở Bắc Gia.
Đúng là nực cười, nhưng đây thật sự là câu cảm ơn đầu tiên trong đời anh ta được nghe.
Bắc Vũ Tịch đối với thuộc hạ luôn là tin tưởng và giao phó, dù có theo lão đại từ bé đến lớn, trong Bắc Gia chưa hề có một sự cảm ơn chân thành nói ra từ miệng.
Hai người bên cạnh Lục Phàm cũng nhìn Âu Nhược bằng ánh mắt khó hiểu, cô không biết mình đã nói gì sai. Đến khi Bắc Vũ Tịch buông đồ trên tay, dùng chính ma trảo đó cầm lấy đầu cô một đường xoay lại. Âu Nhược mới giật mình nhìn hắn.
"Ăn cơm không được nói chuyện." Hắn nói như dạy bảo một đứa trẻ.
Ma trảo của hắn ở trên đầu cô thu về, hắn lấy khăn ăn đặt lên bàn. Hai người đàn ông bên cạnh Lục Phàm đứng dậy, rất nhanh đã cùng hắn rời đi.
Bọn họ tác phong nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén kĩ lưỡng quan sát. Chỉ cần là một nét mặt bất phân thực giả của Bắc Vũ Tịch biến đổi, vậy mà đã hiểu ngay ý hắn.
Lục Phàm cười hì hì vì ánh mắt khó hiểu của Âu Nhược, anh ta giải thích: "Người bên trái là Hoa Phong biệt danh là Hải Sâm. Cậu ta chịu trách nhiệm quản lý vùng biển của Bắc Gia. Người bên phải là Hoa Vũ biệt danh là Tắc Kè. Cậu ta quản lý vùng rừng núi địa phận Bắc Gia. Cô biết đó, trong nhà này, không ai không có trách nhiệm. Tôi giúp họ lo giữ Bắc Gia. Bắc Vũ Tịch là con sói đứng đầu Bắc Gia, dù một trăm ngàn người ngã xuống cũng không thể để anh ta ngã xuống."
Một trăm ngàn người ngã xuống cũng không thể để anh ta ngã xuống?! Câu nói này làm Âu Nhược hiểu rõ một chuyện. Hắn là kẻ duy nhất ở đây có thể bảo vệ cô.
Âu Nhược nhìn theo bóng lưng của Bắc Vũ Tịch, vô thức mỉm cười: "Ngài ấy sẽ không ngã xuống!"
Lời nói của cô và ánh mắt của cô khiến Lục Phàm bất ngờ, nhưng anh ta hiện tại không thể lý giải nó là gì. Trong đôi mắt đó có tin tưởng, có trung thành, có thừa nhận, còn có... Một chút màu hồng dịu dàng?
Cô tin... Rằng Bắc Vũ Tịch sẽ không ngã xuống, hắn là con sói hung bạo, dù có ngã xuống đi nữa, thì trước đó kẻ thù của hắn nhất định cũng không ngóc đầu lên nổi.
Hắn chính là một phần không có được, trăm kẻ cũng đừng hòng tranh.
- ---- ta là dãy phân cách Thật Lợi Hại -----
"Lão đại! Người đến rồi." Hoa Phong cuối người nói vào tai Bắc Vũ Tịch.
Hắn gật đầu, ánh mắt sắc lạnh.
Cửa lớn mở rộng, Hoa Vũ bước vào theo sau còn có thêm một người.
Bắc Vũ Tịch ngồi ở trên, cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống giống như một vị quân vương. Vẫn là một thân âu phục thẳng tấp màu đen, đôi giày da dưới chân bóng loáng sạch sẽ, trên tay hắn cầm theo một cái gậy có đầu tròn kiểu cách thương gia.
Người đàn ông đi sau Hoa Vũ bước đến, đứng trước bật cầu thang lớn ở chính điện ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Tịch.
Người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi, tóc dài màu đen trắng trộn lẫn vào nhau.
"Bắc lão đại! Ngài muốn giao phó việc gì?" người đàn ông nói.
Đúng như tác phong bấy lâu nay của Bắc Vũ Tịch, người này dường như đã hiểu rõ. Ngoài việc vào thẳng vấn đề, hắn ta không hề có bất cứ câu nói lan man nào.
Bắc Vũ Tịch gật đầu, Hoa Phong cầm lấy một thứ gì đó trên tay đi thẳng xuống chỗ của người đàn ông.
Thứ đó không có gì khác, chính là tiền!
Người đó nhìn số tiền Hoa Phong cầm trên tay, mặt không đổi sắc, tự nhiên nói: "Bắc lão đại! Như vậy..." hắn ta kéo dài giọng, ánh mắt nhìn sang số tiền rồi nhìn Bắc Vũ Tịch: "...không giống tác phong của ngài!"
"Tôi cho ông một ngày suy nghĩ. Nếu đồng ý số tiền này sẽ là của ông, nếu không đồng ý... Chúng ta, nước sông không phạm nước giếng." Bắc Vũ Tịch lạnh giọng.
Ý tứ trong câu nói rõ ràng từng chữ một dù cho có suy nghĩ thì cũng không được gì.
"Bắc lão đại..."
"Khoan hãy từ chối. Tôi biết tình hình hiện tại của ông. Chỉ cần ông đồng ý, Bắc Gia sẽ đảm bảo tính mạng cho cả nhà ông."
"Bắc lão đại! Tôi không định từ chối, chỉ muốn ngài... Phải đảm bảo tính mạng của con gái tôi, nhất định phải đảm bảo..." người đàn ông quỳ rạp xuống sàn nhà, nức nở vang xin.
Bắc Vũ Tịch không một biểu cảm, khẳng định nói một chữ: "Được."
Người đàn ông gật đầu rối rít, Hoa Vũ đứng đó dìu ông ta đứng dậy cùng nhau rời khỏi đó.
Đến khi cánh cửa lớn đống 'sầm' lại, Hoa Vũ đưa mắt nhìn Bắc Vũ Tịch: "Lão đại! Khi nào chúng ta truyền tin."
"Không vội. Chờ một thời gian nữa."
Hoa Vũ gật đầu hiểu ý. Hoa Phong đang đứng chờ Bắc Vũ Tịch nói xong thì cuối đầu chào nhanh chóng rời đi.
"Chuẩn bị đi." Bắc Vũ Tịch ra lệnh, ngắn gọn nhanh chóng dứt lời.
Không hỏi gì thêm, Hoa Vũ nhanh chóng gọi điện bằng máy nghe trên tai, kết nói phòng điều khiển ở Bắc Gia điều động trực thăng chuyên dụng.
Bắc Vũ Tịch rời khỏi căn phòng, nơi đó cũng là căn cứ làm việc nội bộ của tổng Bắc Gia. Việc hắn giao cho Thừa Hữu - người đàn ông lúc nảy, cũng thu xếp xong. Bây giờ việc còn lại là chuyện của Âu Nhược.
Máy bay chuyên dụng của hắn dừng trước cửa lớn, tiếng cánh quạt bay như đất trời chuyển động. Cỏ dưới chân vì không chịu được sức mạnh đó mà bị cắt bay.
Chiếc áo choàng dài của Bắc Vũ Tịch như cánh dơi lớn bay tung, càng khiến hắn uy vũ khi đứng giữa một khung cảnh uy nghi.
Hắn bước lên trực thăng, theo sau là Hoa Vũ cùng Hoa Phong, rất nhanh trực thăng liền nâng cao phía trước, cánh quạt quay mãnh liệt hơn chốc lát đã bay vút lên cao.
Trong lúc đó Âu Nhược vẫn còn vui vẻ trò chuyện với mọi người trong Bắc Gia, cả Lục Phàm cũng đang nở rộ nụ cười. Chuyện này, tình thế này, chưa từng xảy ra ở Bắc Gia.
Âu Nhược chính là chú bướm xanh xinh đẹp nhất ghé vào nơi u ấm tĩnh mịch nhất trên đời.
Bắc Vũ Tịch cũng không ngờ được, sự xuất hiện của cô gái này lại đem đến cho hắn nhiều đoạn tình tiết khó có thể lường trước, khiến cho hắn lao tâm khổ tứ, khiến hắn nhận ra một chuyện mà có lẽ cả đời này nếu như không nhờ Âu Nhược...
Hắn nhất định sẽ bỏ lỡ...