Trong cả một hành trình dài không ngừng nghỉ, Bắc Vũ Tịch đã dùng máy bay riêng đi ngay trong ngày hôm đó.
Lúc đến nơi, nhìn thấy Ngụy Nương đang ôm Liên Liên ngồi trong phòng Âu Nhược.
Ngụy Nương vừa thấy hắn đã lập tức lao đến túm lấy tay, bà gắp gáp nói: "Vũ Tịch! Con mau đi tìm Âu Nhược đi. Con bé cả đêm không về rồi. Mẹ rất lo lắng."
Cả đêm không về rồi!
Bắc Vũ Tịch nhanh chóng cho người tiến hành rà soát vị trí, máy liên lạc Âu Nhược không mang theo vẫn bỏ trong phòng ngủ, trêи người Âu Nhược không có máy phát tín hiệu nào, bây giờ phải tìm cô ở đâu?
"Lão đại! Không có thiết bị làm sao tìm được phu nhân?" Ivan trực máy tính, ngẩng đầu lên nhìn Bắc Vũ Tịch nói.
Bắc Vũ Tịch đang đi qua đi lại trong phòng, hắn nhìn Ngụy Nương: "Mẹ! Âu Nhược đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Nương tích tác kể: "Hôm qua có người gửi cho con bé một hộp bưu phẩm. Bên trong chính là một bàn tay máu có đeo một chiếc nhẫn, còn có một tờ giấy ghi là... Cái gì mà... Có chuyện muốn nói rồi hẹn ở Đông Hoàn lúc 10 giờ."
Ngốc à? Cứ như vậy mà đi, không có lấy một cái gì bảo vệ, liền không quan tâm mà rời khỏi đây.
Thật là, sống mấy mươi năm, mới thấy một kẻ ngốc nghếch như Âu Nhược. Bản thân một chút gì về đối phương cũng không biết, lại cứ như vậy mà đi.
Âu Nhược, chỉ cần em trở về, tôi liền tự tay mình đánh chết em!
Bắc Vũ Tịch nhíu chặt đôi lông mày, khiến nó cứ như sắp dính vào nhau rồi.
"Đông Hoàn là nơi nào?" Bắc Vũ Tịch hỏi.
Ivan di chuyển tay trêи bàn phím, sau đó nhận được kết quả hiển thị là một địa chỉ sai không tồn tại.
Bắc Vũ Tịch lại càng không hiểu được, vậy Âu Nhược đến đó làm gì?
"Đông Hoàn... Chính là khu nhà cao cấp bỏ hoang." Ngụy Nương nói.
Bắc Vũ Tịch nhìn Ivan, Ivan liền gật đầu hiểu ý.
Lập tức phân vùng khu nhà cao cấp bỏ hoang Đông Hoàn.
Thông tin tìm được Đông Hoàn là một thị trấn không lớn không nhỏ trong thành phố B nằm gần ngoại ô thành phố. Bởi vì lên kế hoạch xây dựng lại nên đã chuyển tất cả những người dân sinh sống ở đây đi khỏi cách đây hai mươi tám năm, sau đó bởi vì công trình xây dựng xong đã dính đến vụ khởi kiện chủ tịch công ty xây dựng vì tham lam đã lấy một phần trong ngân sách xây dựng cho vào túi riêng, công trình xây lên đa phần đều là nhà cao lớn nhưng chất lượng thì kém, người dân mua nhà đã không đồng ý nếu không xây dựng lại.
Bởi vì nhà đạt tiêu chuẩn giá trị năm sao, nguy hiểm đến tính mạng cho nên người giàu đã một mực không lui tới.
Sau đó họ cho thuê nhà đẹp với giá rẻ hơn vài lần, ở một thời gian, nhà xuống cấp, thời gian dần trôi cuối cùng cũng xảy ra chuyện, một sự cố làm cả gia đình bốn người đều bị thiệt mạng.
Giám đốc thành phố bị xử phạt, rồi lại lên kế hoạch xây dựng lại, đến bây giờ cũng chưa nghe có tin tức gì.
Trong khu đó có hơn mấy mươi căn nhà, muốn tìm ra Âu Nhược đang ở căn nhà nào xem ra là một chuyện rất khó. Nhưng với thế lực Bắc Gia chỉ sợ kẻ xấu hại đến Âu Nhược chứ không sợ đến việc không tìm được người.
Một người muốn trốn khỏi Bắc Gia, từ phi là chết nếu không dù có chui rút trong cái xó xỉnh nào thì cũng sẽ bị lôi đầu ra cho bằng được. Âu Nhược lúc rời đi cũng không mang theo máy liên lạc, nếu không chỉ cần định vị kết nối camera giám sát liền có thể biết cô đang ở đâu.
Tình hình bây giờ phải tìm ra Âu Nhược càng nhanh càng tốt, nếu cứ để lâu, có khi sẽ không hay, đám Lục Phàm ở Bắc Gia đại giải quyết vụ diệt môn của Diên Gia, nếu Thiên Quan hay Tô Âu lại gây thêm chuyện thì cái khó của Bắc Gia sẽ ngày một nhiều.
Vấn đề đó cũng không bằng tính mạng của Âu Nhược được!
Ivan nhìn Bắc Vũ Tịch: "Lão đại, tiếp theo phải làm sao đây?"
Người của bọn họ có thể vào Đông Hoàn dò thám, nhưng ở trong đó bây giờ chỉ có địch chứ không hề có ta. Biết Bắc Vũ Tịch tìm đến, có khi liền giấu Âu Nhược đi mất.
Ngụy Nương rất lo lắng, bà đứng ngồi không yên, trong lòng lại như lửa cháy, nếu không tìm nhanh Âu Nhược về bà sẽ bị dọa chết mất.
"Vũ Tịch! Không còn cách nào hay sao?" Ngụy Nương hỏi.
Bắc Vũ Tịch chưa bao giờ bỏ cuộc, với loại tình huống này chưa từng gặp qua. Hắn hoàn toàn không rõ, khi người phụ nữ của mình rơi vào tình thế nguy cấp như thế này, hắn phải có đối sách như thế nào.
Trong lòng hắn rất muồn tìm ra Âu Nhược, nhưng hắn lại sợ cô nguy hiểm, cũng sợ cô sẽ bỏ hắn, chưa bao giờ hắn sợ hãi. Chỉ lần này thôi, hắn thề sẽ chỉ lần này nữa thôi. Tuyệt đối, một bước cũng không để cô rời hắn nữa.
Lần đó ở đảo núi lửa, hắn để cô đi tìm sự sống một mình. Bây giờ, hắn cũng không thể để cô chờ hắn quá lâu, lại tự đi tìm sự sống một mình.
Trêи đời này, không có người đàn ông lạnh lùng độc ác, chỉ là người đàn ông đó chưa tìm được một nơi có thể sưởi ấm hắn mà thôi.
****
Ngày thứ ba trôi qua, Âu Nhược đã như chết trong căn phòng nhỏ đó. Hơi nước cứ ẩm ướt, rêu thì đeo bám cả lên tường, đến nổi lâu lâu lại có vài con côn trùng xem nơi đó là nhà của mình còn ở lại chơi với Âu Nhược.
Thứ khiến Âu Nhược muốn chết nhất chính là chuột, con vật chạy nhanh còn hơn cả cô, đáng sợ còn hơn cả Bắc Vũ Tịch.
Lúc Âu Nhược đã không còn sức nằm co tròn trêи chăn thì nó từ đâu chạy vào, luồn qua khe cửa rồi chạy đến chỗ Âu Nhược, chẳng để cô kịp kêu hay làm gì nó liền cắn cho cô một cái. Tiếp đó thì có nhiều chuột hơn, ngày nào cũng có hơn hai con chạy đến cắn Âu Nhược, cô càng vũng vẫy thì càng đau, chống cự cũng không thể, vì thế mỗi lần đám chuột xuất hiện Âu Nhược gần như phát điên lên, cả người cô chảy đầy mồ hôi hột, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cứ như vậy, nhìn bọn chúng cắn quần áo của cô, rồi đến cắn thịt cô. Âu Nhược nhìn tay chân ngày càng bị nhiều vết thương khiến máu chảy đỏ cả chăn, nhưng không có lấy một ai đến. Người đàn ông đó cũng không xuất hiện để chữa trị hay cứu thương cho cô, chỉ có mỗi sáng đều mang đồ ăn và thuốc đến, cứ như vậy mà tiêm thứ thuốc đáng sợ đó lên người cô, ép cho cô ăn phần ăn của mình rồi rời đi.
Hắn không tiêm thuốc mỗi ngày một lần cho cô nữa, mà buổi nào cũng tiêm, cổ tay Âu Nhươc sau ba hôm đã biến thành một cái gối bông để kim tiêm đâm vào, từng dấu đỏ do đầu kim loại nhỏ để lại khiến tay cô sưng tấy cả lên vì nhiễm trùng, lại thêm bị chuột gậm thịt tha đi, Âu Nhược cảm thấy cả người của cô như bị dại.
Nhìn Âu Nhược bây giờ chẳng khác nào một thi thể, người đàn ông đó để xác định cô sống hay chết chính là lúc tiêm thuốc vào người cô.
Ban đầu do chưa quen thuốc, Âu Nhược dồn tất cả sức lực để kêu, bởi vì vừa tiêm vào thuốc liền theo từng mạch máu mà chảy, cảm giác của Âu Nhược chính là một sợi dây kim loại được dẫn theo đường mạch máu đi thẳng vào từng cơ quan nội tạng trêи người cô. Dần về sau, Âu Nhược dược tiêm thuốc chỉ có thể nhíu mày mấp máy môi.
Nó khiến cô đau đến ngất đi, khi tỉnh lại sẽ phải tiếp tục cơn đau đó. Cả người Âu Nhược đều đầy vết thương vẫn cứ rịn máu ra.
Đau đớn không ngừng đeo bám, lúc đang vật vã với cơn đau, cô nghe thấy tiếng mở cửa liền biết hắn lại đến.
Ở cái nơi này, ngày không ra ngày, đêm không ra đêm. Âu Nhược cũng chẳng biết đường đâu mà đoán, cô bây giờ như một kẻ điên bị bắt giữ rồi giam vào phòng bệnh. Không có tự do, không thể đi lại, cô muốn ăn cũng không thể ăn, muốn không ăn cũng không thể ăn. Chỉ cần là có thể cho cô sống, dù có đổ cơm vào miệng hắn cũng có thể làm.
Nội tạng trong người Âu Nhược bây giờ cứ như bị mấy đứa trẻ lấy ra rồi đánh qua đánh lại như đánh bóng, đại não cô vừa đau vừa nhức.
Âu Nhược không biết có phải cô ở đây lâu quá nên mũi cũng dần quen mùi hay không, cô ngửi thấy trêи da thịt mình có mùi như là xác chết đang bị phân hủy. Lâu lâu cô còn cảm thấy, ở chỗ mấy vết thương có khi còn có cảm giác như đang bị con gì đó bò ở trong, khiến cô lạnh lẽo cả tâm can. Ngày một như phát điên.
Hắn ta mở cửa bước vào phòng, nhìn cô tóc dài rối bù vừa dơ vừa bẩn, cơ thể thì thương tích trông rất đáng sợ, cứ như vậy đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Âu Nhược: "Cô yếu thật đấy! Chưa đầy một tuần đã chẳng khác nào một con quỷ sống."
Mặc cho hắn lăng mạ, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Âu Nhược cả một chút sức cũng không có, chỉ có thể nhờ cả vào sức mạnh của hắn đang đỡ lấy cô. Môi cô mấp máy như muốn nói gì đó, đến khi mở miệng thì chẳng có lấy một hơi.
Hắn nhếch môi cười vừa ý: "Cô nếu không ráng trụ, xem chừng sẽ chết trước khi Bắc Vũ Tịch tìm đến. Để tôi nói cô nghe, hắn ta muốn tìm đến đây không dễ đâu. Ba ngày rồi, mà đến một tên thuộc hạ cũng không có, cô chuẩn bị bỏ mạng ở đây là được."
Âu Nhược thần sắc lạnh lùng, vẻ mặt trắng bệch như cương thi của cô càng làm cho cô mạnh mẽ đến đáng sợ, hơi thở cô nhẹ nhàng như cơn gió, thanh âm thều thào không thành hơi: "Một... mình anh... chờ khi, Bắc Vũ Tịch... xuất... xuất hiện. Liền không có đường... thoát."
"Lấy cô làm mồi sợ gì con chó sói không xuất hiện. Nói cho cô biết cũng không sao, nơi này trêи dưới cũng hơn chục quả bom. Bọn họ có vào được, nhưng không có ra được." Hắn ta vui vẻ nói.
Âu Nhược cười nhạt, hơi thở trở nên nặng nề hơn trước: "Anh... rốt cuộc là hận Bắc Vũ Tịch như thế nào?"
"Tôi hận hắn thế nào sao? Người đàn bà của tôi, chính là bị hắn hại chết. Cô nói xem, cái tên đó có khốn kiếp không? Cô nhìn tôi xem, có chỗ nào là thua hắn? Vậy mà... hắn có tất cả, từ địa vị đến danh vọng còn tôi? Tôi từ khi sinh ra đã chẳng khác một con chó, trốn chui, trốn nhủi, danh dự này đều bị hắn hủy hoại."
Hắn càng nói thanh âm càng tức giận, chỉ hận bây giờ không giết luôn cả Âu Nhược. Hắn không muốn giết cô, thứ hắn muốn là mạng của Bắc Vũ Tịch, chỉ cần Bắc Vũ Tịch chết, những thứ mà Bắc Vũ Tịch chết, sau này liền sẽ thành của hắn. Chuyện này hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, tính toán xong cả rồi.
Chỉ chờ cho Bắc Gia đàn một bản giao hưởng chia li, hắn liền xuất hiện thay thế, trở thành người đứng đầu.
Người đàn bà của Bắc Vũ Tịch hắn sẽ rộng lòng mà tha thứ, dù sao... cô cũng là vô tội, cũng vì bị dính vào Bắc Vũ Tịch mới đến cảnh này, chỉ cần xong chuyện này. Cô làm phu nhân Bắc Gia, hắn làm lão đại Bắc Gia, để cho bà ta biết rằng, Bắc Vũ Tịch có thể... Hắn cũng có thể!