Ngụy Trang Thâm Tình: Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ!

Chương 3: ﹝Hệ Thống Không Gian﹞ “ Cốt truyện? Thứ gì? Gặm được không? ”




Diệp Cẩn Niên chọc tiểu hệ thống một hồi, lương tâm cắn rứt quay ra nhìn thấy nó đã mắt cá chết trừng cậu, chỉ hận không thể hóa thú dữ, nhe răng cắn chết cậu.
Lại xem cả khuôn mặt miêu đều đanh lại, đôi đồng tử chuẩn bị vào trạng thái săn mồi, cậu chú ý rằng màu lam mắt của Quân Vãn Ca y hệt con ngươi của cậu.
Có điều, hiện tại không thể ca ngợi sự xinh đẹp kia được, bởi vì tiểu miêu vì giận mà đồng tử chọc thẳng một đường, sẵn sàng ngay mọi lúc nếu Diệp Cẩn Niên buông lỏng nó ra.
Vì hành động này nên tội lỗi đang giày xéo lương tâm của Diệp Cẩn Niên đã giảm mất một nữa.
“ Thôi được rồi, không đùa em, nói chuyện chính nè ” Cậu hắng giọng, đứng đắn giống quân tử nghiêm nghị.
Diệp Cẩn Niên bên tai vẫn nghe rõ từng âm thanh Quân Vãn Ca gầm gừ, còn có chút chột dạ, cậu dùng tay ấn gáy của nó. Có trời mới biết lúc này tiểu hệ thống được tự do, em ấy có nhảy cẳng lên cào nát mặt của cậu không......
[ Ngaoooooo ~!!! ]
Diệp Cẩn Niên:......hẳn là.
Bây giờ đề phòng là trên hết.
Nếu có thể, Quân Vãn Ca đúng thật đã muốn trao tặng cho Diệp Cẩn Niên thêm cả trăm dấu trảo từ nanh vuốt sắc bén của mình. Sau đó lại quăng cái thứ này vào bể thủy, để hắn trả 【 Linh hồn chi thủy 】 này đến đời đời kiếp kiếp.
Dù số chi thủy mà hắn nợ đã quá nhiều.
[ Đồ đê hèn! ] Quân Vãn Ca gầm lên bất mãn.
Nhưng sự thật chứng minh rằng Diệp Cẩn Niên lựa chọn quá mức đúng đắn, yếu điểm của động vật họ mèo luôn ở sau gáy, yếu ớt và mẫn cảm.
Quân Vãn Ca bị nắm gáy, tê dại cảm giác khiến nó lực bất tòng tâm, thanh âm mang theo khó chịu [ Buông ra! ]
“ Đó không phải là tư thái của một kẻ đang cầu xin khi nhược điểm chí mạng nằm trong tay kẻ thù, miêu nhi ạ ”
Ương ngạnh mèo béo vẫn gằng tiếng kêu.
Giẫy giụa trong im lặng.
Tĩnh lặng không gian chỉ còn lại tiếng nước rơi, bắt buộc phải hành động, Diệp Cẩn Niên suy nghĩ một chút, từ từ thả lỏng tay khỏi gáy nó, nhân cơ hội hệ thống muốn vun trảo cào trên mặt cậu một đường.
* Oành ~! *
22412 [.......? ]
'' Bây giờ, có thể nói rõ ràng được chưa? '' Diệp Cẩn Niên cong môi cười, một cái đuôi trắng phau phau ở phía sau vừa đánh “ người ” vẫn chưa kịp phi tan.
Giờ phút này như đang phụ họa mà đung đưa, ý cười trong đáy mắt cậu thu hồi, tĩnh mịt như mặt hồ.
Diệp Cẩn Niên nghiêm cẩn nhìn nó, từ phía trung tâm mặt nước nơi cậu đang ngồi, chuyển ra tới trăm m vách tường màu trắng sáng.
“ Nó không quá đau chứ? ”
[ Bớt giả nhân giả nghĩa! ]
“ Ha ha ” Diệp Cẩn Niên khẽ oai nhẹ đầu, mỉm cười, ngón tay dừng nơi khóe môi mà xoa, xong, tiếp tục nói “ Đừng như vậy nha, anh chỉ đánh phủ đầu trước, và chứng minh suy đoán ”
[ Suy đoán gì? ] Hệ thống hỏi.
Diệp Cẩn Niên cười một lát, thành thật trả lời “ Nếu như anh làm em bị thương, anh tự hỏi cái thứ bên dưới nó có tự động chia cho em một tí lực lượng của nó không thôi ”
Lại thấy nó nằm ly bì trên mặt nước, vẻ mặt quan tâm, nhưng lời nói.....
“ Còn sống chứ? ”
Hệ thống [...... ]
Đừng mở miệng hỏi bất cứ thứ gì nữa, cảm ơn:-D
[.....còn, sống!! ] Nó nghiến răng trả lời cậu, lắc lư người đứng dậy, uất nghẹn được Quân Vãn Ca giấu nhẹm xuống, dù sao thì Quân Vãn Ca từng là hệ thống không có nhân tính. Một tí dao động này chính nó áp xuống được.
Tiểu hệ thống lắc đầu, xua đi sự choáng váng tồn động của di chứng sau khi bị va đập mạnh.
Bước đi tao nhã về phía của Diệp Cẩn Niên, bụng phì nhiêu theo đó lắc lư theo.
Diệp Cẩn Niên nhịn cười, cơ thể mềm oặt ngã xuống trên mặt nước, lăn lộn một vài vòng lười biếng, hành động như một đứa bé.
Mái tóc tán dật lộn xộn.
Dưới thân nhấp nhô, mềm như bông, cậu cảm thán với sự quen thuộc với cảm giác như vậy, lần nữa rơi vào sâu trong kí ức, nhàm chán đong đưa đuôi, thậm chí còn vươn ra hết thảy đuôi mà cậu có, còn đếm thử mình có thiếu đuôi hay không.
“ 1 cái đuôi bự ”
“ 2 cái đuôi cong ”
“ 3 cái đuôi bự ”
“ 4 cái đuôi xù ”
“ 5 cái đuôi bự ”
“ 6 cái đuôi, béo ”
Hệ thống nhìn cậu nhấp nuốt cố nói rõ từ béo, bản thân hơi nhột nhẹ, nó tiếp tục lắng nghe cậu nói.
“ 7 cái đuôi bự, chủ nhân bất lực ”
“ 8 cái đuôi dư ”
“ 9, cái đuôi thứ 9..... ”
Quân Vãn Ca nhìn Diệp Cẩn Niên ngân nga ngữ câu những chữ vô nghĩa với mấy đám lông xù xù kia, không biết vì sao thấy có chút.....buồn cười. Dù câu chuyện sau đó mang một cảm xúc ưu thương, nhưng cách diễn đạt của con hồ ly này có độc, vừa ngốc vừa buồn cười.
Nó bỗng nheo mắt, khi Diệp Cẩn Niên đếm, giống như đếm thiếu mất một cái đuôi rồi thì phải.
Quân Vãn Ca xem nó khác biệt hoàn toàn với 9 cái kia, hình dạng rất mơ hồ.
Nam hồ ly thu lại 8 cái đi, chừa lại 1 đuôi, giơ chân, đuôi bự tựa như hình dạng của tiểu hồ ly, nhảy vào trong cái ôm. Để Diệp Cẩn Niên có thể ôm vào lòng, sờ lên mềm mại lông to lớn.
Diệp Cẩn Niên dụi mặt mình chôn vùi mặt vào đống lông xù, nhớ vẫn còn có sự xuất hiện của hệ thống, cậu xấu hổ ôm chặt đuôi, ỷ lại vào lông, vài giây sau buồn bực mà há miệng gặm nó.
Cắn phải da đuôi, chính Diệp Cẩn Niên cũng cảm nhận được cơn đau truyền đến, đuôi càng giẫy, cậu càng cắn.
Hic.....xương cụt càng cảm thấy đau ( ´πωπ).
‘......trông hơi ngốc ’ Quân Vãn Ca nhận xét.
Quân Vãn Ca đã xem qua tư liệu gốc, quá khứ của kí chủ ngốc này, nó không cần hỏi cũng biết Diệp Cẩn Niên nhớ chủ nhân, ngay cả tai thú cũng lộ ra trong không khí, thấp thấp tai trắng rũ xuống theo tâm trạng của vật chủ, nhè nhẹ run rẩy.
Quân Vãn Ca bất đắc dĩ, nó thu hồi móng vuốt chuẩn bị sẵn sàng tập kích, chậc, bỏ đi, thù này tính sau.
Thời gian còn dài.
Quân tử báo thù! 10 chưa muộn!
Diệp Cẩn Niên trầm tĩnh rất lâu, Quân Vãn Ca cũng không dám nhiều miệng, nó đi đến bên cạnh hồ ly ngốc gần hơn, ân cần nằm xuống cùng với Diệp Cẩn Niên.
* Bộp bộp * Chi mèo nhỏ nhắn vỗ về đại hồ ly rơi vào bi thương, khung cảnh hài hòa, trông cứ hơi quái.
“ Đồng loại, nợ, trả như thế nào nha ” Cậu vẫn vùi mặt vào đuôi, nhẹ giọng hỏi Quân Vãn Ca, giọng nói lúc này đã ách đến đáng sợ.
[ Trước hết, kí chủ cần biết 【Linh hồn chi thủy】 là thứ gì ]
“ Để chữa trị? ”
[ Một phần nhỏ ]
Diệp Cẩn Niên “ Vậy sao thứ đó nó lại tốn như thế, kiếm thì khó, mà dùng lại mau! ”
Quân Vãn Ca thở dài [ Cùng lắm chỉ dùng một chút, đối với linh hồn nhân loại thì 1 hoặc vài giọt là đủ, nhưng kí chủ anh là chủng loại đặc thù, lại sinh từ pháp tắt thiên địa, chữa trị rất tốn ]
Diệp Cẩn Niên không có lời gì để bày tỏ, cậu bây giờ chỉ muốn cắn Quân Vãn Ca cùng kẻ dám nhúng tay cứu vớt cậu ngay, tốn thế ai mượn cứu!
Cậu cóc thèm!!
Quân Vãn Ca ngóc đầu lên, nó xoa xoa mũi đã ngứa ngáy, vừa hay nhìn thấy tay ai đó cáu lên lông đuôi, tự mình làm đau mình, nó bất lực [ Không cứu không được, mạng sống cần quý trọn.... ]
“ Cóc thèm!! ”
Quân Vãn Ca [....... ]
Nó dừng lại một chút, thầm tự nhủ với bản đây là người tổng bộ yêu cầu chăm sóc, không thể đấm, không thể đấm.
Quân Vãn Ca cười gằn, nó nghiến từng dòng suy nghĩ, cận lực không nổi nóng ' Mày có thể làm được, cố lên 22412, cố lên! '
Quân Vãn Ca tiếp tục biện hộ [ Tổng bộ điều ý chỉ xuống, không phải do em, anh cũng không muốn chết mà, đúng không? ]
[ Đừng trẻ con như thế, ai sẽ muốn chết? Anh cứ xem đây là trời ban cơ hội sống lại, bắt..... ]
Diệp Cẩn Niên đối mặt với Quân Vãn Ca, nó hú hồn la lên [ Cái *, điên à! Dán sát thế làm gì! ]
“ Ai điều ý xuống? ” Diệp Cẩn Niên hai tai dựng thẳng lên, rất có tinh thần vung vẩy, cậu dồn dập hỏi tiểu hệ thống “ Đồng loại, ngươi biết người đó là ai không, mau nói a, có phải chủ nhân ta không!! Phải rồi, có lẽ ngài ấy đã quên anh như lúc trước, nhưng anh nhớ, chủ nhân rất đẹp trai, cơ bụng nhiều múi lắm, còn có, còn có..... ”
Quân Vãn Ca lắc đầu, lạnh lẽo dùng âm thanh máy móc [ Không phải, không biết, không đủ quyền hạn, hệ thống từ chối tiết lộ ]
“ Anh.... ”
Diệp Cẩn Niên nháy mắt ủ dột, cậu mong đó sẽ là chủ nhân, nhưng, nhưng nghĩ lại lời của 22412 nói, hoàn toàn không phủ nhận cũng không thừa nhận.
[ Nếu có duyên kiếp, anh sẽ gặp lại ]
Diệp Cẩn Niên nga thanh, ậm ừ vài tiếng, bắt đầu ôm đuôi tự kỷ.
“ Vậy anh phải làm như thế nào để trả nợ nha? Em chưa trả lời câu hỏi đó của anh ”
Quân Vãn Ca [ Xuyên vào các tiểu thế giới tiểu thuyết ]
“ Truyện tranh? ”
[ Tự tự như vậy ]
“ Để làm cái gì? ”
[ Duy trì ]
“ Hưm? ”
[ Mỗi thế giới ít nhiều cũng có quy tắc và áp chế riêng, liên kết với 1 thế giới chủ, có hàng nghàn hàng vạn thế giới chủ, một câu chuyện nếu đủ quyền hạn hình thành tiểu thế giới được gọi là cốt truyện ]
[ Có linh khí, non sông và cảnh vật tựa như một thế giới thật ]
“ Cốt truyện? Thứ gì? Gặm được không? Ăn ngon không? ”
Quân Vãn Ca dở khóc dở cười, nó cũng không biết kí chủ nó đang giả ngốc, hay là ngốc thật nữa.
[ Cốt truyện là cách gọi khác về nội dung của một cuốn sách, nó có tình tiết, có bối cảnh, và dĩ nhiên sẽ có vai chính ]
Hồ Diệp Mạc nhớ lại lời mà Quân Vãn Ca đã nói, ngoan ngoãn chờ hệ thống giải thích xong, mới hỏi “ Vậy vai phụ toàn năng là gì nha? ”
[ Con người có linh trí, so với vai chính được trời sủng ái, thì vai phụ càng đáng thương hơn.
Nếu họ thức tỉnh ý thức và nhận ra cuộc đời của họ chỉ là vai phụ của một bộ kịch tình, họ trốn tránh, trái lại số mệnh, hãm hại vai chính.
Khi quy tắc thế giới phát hiện, họ liền bị tiêu diệt, linh hồn quy về thiên địa, không có kiếp sau ]
Diệp Cẩn Niên lại không đồng ý với cách làm việc này của thế giới, cậu ngồi dậy. Ôm lấy Quân Vãn Ca, thử vuốt lông nó, nhận được sự ngầm cho phép bản thân làm loạn, cậu càng thuận tay hầu hạ nó “ Vai phụ trong cốt truyện cũng là người, cũng mang sinh mệnh, cớ gì phải đối xử với họ như vậy? ”
Quân Vãn Ca phì cười, nó cong người chỉ đạo Diệp Cẩn Niên, thoải mái duỗi eo.
[ Bởi quy tắc thế giới không cần thứ vô dụng, nếu như thoát khỏi khống chế, liền bị trừ khử, thay thế bằng một con rối mới, nghe lời hơn.
Vì thế vai phụ mới cần đến cứu rỗi, chúng ta sẽ thay họ nhận lấy sứ mệnh đó ]
Diệp Cẩn Niên “? ”
“ Nhận thay? Chúng ta được lợi? ”
Quân Vãn Ca gật gù, hàm hồ nói [ Đúng, thay vì chọn một kiếp đau khổ, như ch* như ăn chim theo đuổi vai chính. Họ thà mình giao nộp một phần linh hồn để rời đi, còn hơn tự ghê tởm chính hành động của bản thân ]
Cậu ninh mi, có cái gì đó lấn cấn ở đây “ Nếu anh thay họ chịu đựng, thì cùng lắm cũng chỉ đổi cá nhân thôi mà?? Còn nữa, vai phụ đó sẽ đi đâu? ”
[ Kiếp sau viên mãn hơn? Có lẽ những hệ thống khác sẽ nói là như vậy. Nhưng không, họ không có kiếp sau ] Quân Vãn Ca xem cậu còn tò mò muốn biết thêm, mỉm cười và không tiếp tục đề tài này nữa. Nó chuyển chủ đề [ Nói như thế nào nhỉ, về vấn đề này, chính hệ thống cũng chưa đủ quyền hạn lớn như vậy ]
'' Nghĩa là em cũng không biết? ''
Quân Vãn Ca do dự, nó có suy đoán, nhưng nó sẽ không nói, quyết đoán và thành thật gật cái rụp, bởi vì có tâm lý bất an sợ sệt, len lén nhìn biểu cảm của Diệp Cẩn Niên, nó sợ, cậu sẽ mắng nó.
Nhưng Diệp Cẩn Niên như cũ ôn hòa, cậu suy nghĩ một lúc, tiếp tục vuốt ve mèo béo trên tay vừa ngẫm.
'' Vậy 【 linh hồn chi thủy 】, điều kiện để hình thành nó dựa vào thứ gì? ''
━━━━━━━━━━━━━━━


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.