Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 100: Tiêu di




Tả Khinh Hoan đi tới đi lui, chẳng biết vì sao lại về tới địa phương mà mình lớn lên, khi ý thức được thời gian, mới nhớ ra Tả Diễm đã chết.
“Khinh Hoan.” Tiêu Khởi Nam đến đây để xem xét lại căn phòng này, đang tính bán đi phòng trọ vốn trước đây để Tả Diễm ở, đây đều là tài sản của nàng.
Tả Khinh Hoan xoay người, thấy Tiêu Khởi Nam, nàng mặc một chiếc sườn xám đen tuyền, mang theo cảm giác thần bí.
“Tiêu di.” Tả Khinh Hoan gọi Tiêu Khởi Nam một tiếng Tiêu di.
“Đang định gọi điện thoại nói với con, mụ mụ của con còn có vài thứ ở trong tay ta, trước kia vẫn không có cơ hội đưa cho con.” Tiêu Khởi Nam đến xe cầm một chiếc hộp sắt đưa cho Tả Khinh Hoan.
“Cảm ơn, Tiêu di.” Tả Khinh Hoan tiếp nhận hộp sắt, cảm kích nói lời tạ ơn, đối với Tiêu Khởi Nam, trong lòng Tả Khinh Hoan vẫn luôn tồn tại sự cảm kích.
“Có muốn đến chỗ ta ngồi một chút hay không?” Tiêu Khởi Nam hỏi, Tiêu Khởi Nam kinh nghiệm từng trải cực kỳ phong phú, thấy Tả Khinh Hoan bộ dáng thất thần, liền biết hài tử này trong lòng đang có khúc mắc, có lẽ bản thân có thể chỉ điểm cho nàng một hai điều, hài tử này vẫn còn hữu duyên với mình.
“Cũng tốt.” Tả Khinh Hoan gật đầu.
Tiêu Khởi Nam đốt nước nóng, pha một hồ trà, động tác thành thạo không thua gì Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan bây giờ mới phát hiện Tiêu Khởi Nam cũng là một người tinh thông trà đạo. Trước đây chỉ thấy nàng uống rượu, tửu lượng của Tiêu Khởi Nam vô cùng cao, dùng rượu trắng nồng độ cực cao hạ gục một bàn ngồi đầy các đại nam nhân mặt cũng không đổi sắc, chẳng bao giờ thấy nàng say, vĩnh viễn đều duy trì nụ cười thanh tỉnh giống như đang đeo một chiếc mặt nạ. Nàng và Tần Vãn Thư đều có một đôi tay cực đẹp, bất đồng chính là, ngón tay của Tần Vãn Thư thon dài xinh xắn nhưng trắng nõn, chưa bao giờ sơn móng tay, đó là một đôi tay lộ ra vẻ quý phái, còn ngón tay của Tiêu Khởi Nam cũng thon dài mỹ lệ, nhưng lại để móng tay, bảo dưỡng tốt đến mức không giống đôi tay của một phụ nữ hơn 40 tuổi, móng tay sơn màu đỏ tươi, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng kiểu xinh đẹp này cùng với Lý Hâm lại tuyệt nhiên không giống.
“Có phiền não sao?” Thanh âm của Tiêu Khởi Nam rất êm tai, giống như trần niên thanh tửu (rượu thuần lâu năm), lộ ra một cỗ ma lực, làm cho người ta rất thích nói chuyện cùng nàng.
“Vâng.” Tả Khinh Hoan tiếp nhân chén trà do Tiêu Khởi Nam đưa cho, trên người nàng tản ra một loại khí tức chỉ có Tần Vãn Thư mới có, tuy khí tức của các nàng không hoàn toàn giống nhau, thế nhưng cũng cường đại như nhau.
“Có liên quan đến Tần tiểu thư?” Tiêu Khởi Nam một lời đã đoán trúng.
Tả Khinh Hoan gật đầu.
“Người nhà của nàng không chấp nhận con.” Đây là trong dự liệu của mình, Tiêu Khởi Nam nghĩ đến cũng biết Tần thị chắc chắn không chấp nhận Tả Khinh Hoan hái được đóa kỳ hoa như Tần Vãn Thư. Tần Vãn Thư không đơn giản chỉ đại diện cho cá nhân nàng, đó là đóa hoa trân quý do Tần thị gia tộc dụng tâm đào tạo ra, người người nâng niu, lại như thế nào cho phép dễ dàng bị hái trộm?
“Tiêu di chính là Tiêu di, cái gì cũng đoán được. Ngày hôm nay Tần lão gia tử mời con đến Tần gia…” Tả Khinh Hoan đem chuyện xảy ra ngày hôm nay, nói qua một lượt cho Tiêu Khởi Nam nghe. Nàng xem Tiêu Khởi Nam giống như trưởng bối của mình.
“Tần lão gia tử đánh vào sự tự ti trong lòng con, sau đó đào bẫy cho con nhảy xuống, thời gian ba năm có rất nhiều thứ sẽ thay đổi. Tình cảm sợ thời gian, sợ khoảng cách, sợ không đủ kiên định, có rất nhiều nhân tố không thể xác định. Hơn nữa, hắn định ra các tiêu chuẩn ưu tú này, không có hoàn cảnh và ngoại lực trợ giúp, con muốn thành công xác xuất thật sự rất thấp. Gừng càng già càng cay, chiêu này của hắn sử dụng rất cao minh, nếu con ly khai, tôn nữ của hắn cũng không trách đến trên đầu hắn, chỉ trách do con thiếu kiên định.” Tiêu Khởi Nam nghĩ Tần gia có thể có một hiện tại huy hoàng, đều không phải không có đạo lý, Tần lão gia tử am hiểu dĩ đạo ngự thuật (dùng đạo lý để thuyết phục người khác), nội thánh ngoại vương (bên trong là một vị thánh, bên ngoài là một ông vua – ý nói về một người trong ngoài đồng nhất), quả nhiên là có phong phạm của một người lãnh đạo.
“Con đây…” Trong lòng Tả Khinh Hoan, cũng biết đây là một cái bẫy, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị bẫy này vây quanh, bản thân quả thực không phải đối thủ của Tần lão gia tử.
“Tuy rằng, đây là cái bẫy, thế nhưng ta lấy kinh nghiệm của người đi trước đề nghị, con hẳn là nên nhảy xuống.” Tiêu Khởi Nam nhẹ nhàng thở dài mà nói.
“Vì sao?” Tả Khinh Hoan hỏi, kỳ thực trong tiềm thức nàng cũng không muốn tiếp thu điều kiện của Tần lão gia tử, nàng thật hy vọng có một bên thứ ba khách quan nói cho bản thân, không nên rút lui, làm cho bản thân có thể tự tin một chút.
“Hoa nở quá nhanh trái lại dễ tàn, không dự trữ đủ nước cho hoa, hoa sẽ không nở được lâu. Con và Tần Vãn Thư xác thực tồn tại chênh lệch, đã định trước con chỉ biết ngẩng đầu nhìn nàng, vậy sẽ làm con càng trở nên hèn mọn. Hiện tại khi tình yêu còn cuồng nhiệt, ai cũng cho rằng có thể thiên trường địa cửu, nếu không cũng không có nhiều lời thề non hẹn biển như thế, ai cũng không nghĩ đến chuyện chênh lệch, thế nhưng phía sau tình yêu là cuộc sống thực tế, sinh hoạt sẽ gặp rất nhiều vấn đề, giá trị quan của hai người sai lệch quá nhiều, có thể nhượng bộ hay không, có đề tài chung hay không, con có thể dung hòa vào tầng lớp mà nàng xã giao hay không, hay làm cho nàng thích hợp với vòng tròn xã giao của con, những thứ này đều là vấn đề. Còn có vấn đề người nhà của nàng không tiếp nhận con, chính là cảm giác tiêu cực phản tác dụng, nhiều hay ít cũng sẽ ảnh hưởng đến nàng, nàng cho dù tốt đến đâu, cũng chỉ là một người bình thường, điểm ấy con phải nhớ kỹ. Ly khai tạm thời xác thực có phiêu lưu, thế nhưng chưa chắc là không tốt, nếu như 3 năm làm cho tình cảm các con phai nhạt, nói rõ tâm của hai người không kiên định, mặc dù không ly khai, có lẽ tình yêu cũng sẽ theo cuộc sống tàn phai, tình cảm không trọn vẹn, vĩnh viễn đều là tốt đẹp nhất. Vì sao con hiện tại đau khổ, là bởi vì tự ti, sự tự ti sẽ dằn vặt khiến con hoàn toàn thay đổi, trong tình yêu không có chỗ cho tự ti.” Tiêu Khởi Nam bình tĩnh lãnh khốc phân tích một cách thấu triệt cho Tả Khinh Hoan.
“Thế nhưng, con không nỡ.” Khi nói đến chuyện này, trái tim Tả Khinh Hoan bị bóp chặt đến mức đau nhói.
“Hai mươi năm trước, ta và công tử của một tập đoàn tài chính lâu đời của Nhật Bản mến nhau, yêu oanh oanh liệt liệt, ta theo hắn đi Nhật Bản. Đó là một gia tộc nghiêm ngặt gia giáo, lời ra tiếng vào phản đối, chỉ biết so với Tần gia bây giờ nhiều hơn gấp bội. Cá tính của ta vốn thẳng thắn bộc trực, nhưng vì hắn, ta thu liễm tính cách sắc bén và trương dương của bản thân, nơm nớp lo sợ học tập tất cả những thứ ở trong một đại gia tộc cần phải biết, thế nhưng vẫn như cũ không được chấp nhận, xuất thân của ta, đã định trước bản thân vĩnh viễn không chiếm được sự tán thành của người nhà hắn, xuất thân của ta đồng thời làm cho ta cảm thấy hèn mọn. Ta sống mà không hề vui vẻ, mặc dù có tình yêu, như cũ không thể làm ta trở nên thỏa mãn. Hắn cũng đối diện với rất nhiều áp lực, hắn biết ta trải qua không vui nên sống cũng không dễ chịu. Ta bị gia tộc kia dày vò đến mức thay đổi hoàn toàn, làm sao còn có hình tượng ban đầu mà hắn yêu thích, ta sợ sau này tình yêu của hắn bị bào mòn không còn chút nào. Cho nên sau cùng, ta khóc lóc đòi hắn thả ta đi, khi đó ta có một nữ nhi ba tuổi, hắn hỏi ta có muốn đưa nàng đi chung, hắn rất thiện lương, biết ta không nỡ bỏ lại nàng, thế nhưng ta lắc đầu cự tuyệt. Nữ nhi, đó là nguồn gốc chống đỡ duy nhất cho ta ở gia tộc đó, thế nào nhẫn tâm bỏ được, ta để nàng ở lại gia tộc đó, nàng có thể không nhất định cảm thấy làm đại tiểu thư của một tập đoàn tài chính khổng lồ là một chuyện tốt, nhưng ta không cho nàng quyền lợi lựa chọn, lấy tư cách là mẫu thân, ta làm ra lựa chọn tốt nhất cho nàng.” Tiêu Khởi Nam lạnh nhạt tường thuật lại, hình như toàn bộ những chuyện khắc cốt minh tâm dường như chỉ là nhất thời, khi đó bản thân chính là quá mức nhu nhược yếu đuối, mới phải trả một cái giá quá cao quá tàn khốc.
“Thế nhưng con sợ bản thân mình làm không tới.” Nước mắt của Tả Khinh Hoan đột nhiên rơi xuống, sự yếu đuối trong lòng nàng lộ ra không sót lại chút nào.
Tả Khinh Hoan làm cho Tiêu Khởi Nam nhớ lại nữ nhi của mình, trái tim sắt đá cũng trở nên mềm mại không ít, nàng thở dài ôm Tả Khinh Hoan vào lòng, tạm thời đưa Phật đưa đến Tây thiên, làm người tốt một lần nữa, bản thân tiếc nuối không muốn Tả Khinh Hoan giẫm lên vết xe đổ của mình.
“Có muốn đi Nhật Bản hay không, ta có thể để nam nhân kia nhận con làm dưỡng nữ?” Tiêu Khởi Nam hỏi, yêu cầu của mình, nam nhân kia tuyệt đối không cự tuyệt.
Tả Khinh Hoan mờ mịt nhìn Tiêu Khởi Nam, nàng không biết mình nên làm cái gì mới tốt đây.
“Con về nhà suy nghĩ cho kỹ.” Tiêu Khởi Nam nghĩ tất cả quyền quyết định đều nằm ở trong tay Tả Khinh Hoan, có được hạnh phúc ngắn ngủi bất an, không bằng một tình yêu vàng thật không sợ lửa.
Sau khi Tả Khinh Hoan ly khai, Tiêu Khởi Nam cầm điện thoại, bấm vào một dãy số, đó là những số mà hai mươi năm qua cũng không có đụng đến.
“Bắc Dã Phong, tôi là Tiêu Khởi Nam.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ hắn không nghĩ sau nhiều năm như vậy nàng lại chủ động liên lạc với mình, rất lâu cũng không có phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.