Nguyện Giả Thượng Câu

Chương 133: Quá quan vượt ải




Tả Khinh Hoan thấy nước nóng sôi, chủ động xung phong pha trà. Ở Nhật ba năm, Tả Khinh Hoan tạm có thể xem là quen việc dễ làm, khiến Tần Chính tìm không ra khuyết điểm.
“Lão gia tử, sau ba năm không hiểu ngài còn không hài lòng tôi ở chỗ nào? Ngài cứ việc nói ra, tôi sẽ tận sức thay đổi.” Tả Khinh Hoan khiêm tốn cung kính nói. Nàng uyển chuyển nhắc nhở Tần Chính nên hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
“Không sai, cô đích xác tiến bộ không ít.” Tần Chính hiếm khi trước mặt Tả Khinh Hoan chấp nhận sự thay đổi của nàng. Hơn hẳn sự khôn vặt ti vi của ba năm trước, hiện tại mới xem như có chút trí tuệ, chẳng những hiểu được phương pháp gián tiếp tác chiến, còn biết đồng thời ở thời điểm thích hợp dành lại quyền chủ động.
“Nhờ phúc của lão gia tử.” Trời biết, để có được điểm tiến bộ ấy, mình ăn bao nhiêu khổ. Chẳng qua những trả giá này đều thích dáng. Nàng tin tưởng Tần Chính sẽ không thất tín, dù sao ông sống đến tuổi này rồi, có được uy vọng vang dội, thành tín (thật lòng, đáng tin cậy) là điều cơ bản nhất.
Tần Chính trầm mặc trong chốc lát, một lần nữa cầm chén trà lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát hoa văn trên chén trà. Xem ra nha đầu kia rất quyết tâm, cũng không giống năm đó ngay cả một kích cũng chịu không nổi, hiện tại muốn chia rẽ các nàng càng không đơn giản. Huống hồ năm đó bản thân từng hứa hẹn, thất tín là chuyện mà mình không bao giờ phạm phải, nhưng chấp nhận thành toàn các nàng, trong lòng lại có vướng mắc, không được thoải mái.
Tả Khinh Hoan đang đợi câu trả lời của Tần Chính, còn ông ta hiển nhiên không muốn lập tức trả lời nàng.
“Cô ra ngoài trước đi.” Tần Chính phẩy tay, để Tả Khinh Hoan ly khai.
Tuy trong lòng Tả Khinh Hoan có chút không cam tâm nhưng không có biện pháp, đành phải cất bước ra khỏi thư phòng.
“Có ổn không?” Tần Vãn Thư lo lắng hỏi Tả Khinh Hoan, không biết lần này nàng có bị dao động quyết tâm hay không.
“Tuy gia gia của ngươi còn chưa tỏ thái độ, nhưng ta nghĩ hắn sẽ không nuốt lời.” Tả Khinh Hoan trấn an Tần Vãn Thư.
“Ân, gia gia sẽ không thất tín, ta nghĩ hiện tại ông chỉ là không cam lòng.” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan nói vậy,lúc này mới yên tâm. Nàng vươn tay lặng lẽ nắm tay Tả Khinh Hoan, ngón tay của đối phương lập tức phản ứng lại. Tả Khinh Hoan biết, cả đời này bản thân sẽ không bao giờ buông ra bàn tay của người trước mặt.
“Tần Vãn Thư, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, lần này tuyệt đối không gạt ngươi.” Tả Khinh Hoan dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất để nói ra lời này.
“Nếu như ngươi còn dám gạt ta, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi.” Tần Vãn Thư nghiêm túc nói, cho dù phải cô đơn cả đời, cũng không rộng lượng tha thứ nàng lần nữa. Chẳng qua lần này nàng tin Tả Khinh Hoan sẽ không có lý do để lừa mình.
Lúc ăn cơm tối, Tần Chính không làm khó dễ Tả Khinh Hoan, ngược lại tỏ ra ôn hòa với nàng. Tả Khinh Hoan thấy thái độ của Tần Chính, không thể lấy lòng, không làm gì khác hơn là tĩnh quan kỳ biến (bình tĩnh quan sát biến hóa). Những người khác vào lúc Tần Chính chưa tỏ thái độ, vẫn rất khách sáo với Tả Khinh Hoan. Ngay cả Lâm Tĩnh Nhàn cũng không dám ở trước mặt bố chồng quá mức nhiệt tình với nàng. Tần Vãn Thư đối với thái độ của gia gia đã sớm lường trước, thật ra không ngoài ý muốn, cho nên nàng chỉ im lặng ăn cơm, chẳng qua hay dùng ánh mắt quan tâm Tả Khinh Hoan. Tuy bữa cơm này có chút quá mức bình thản, thế nhưng Tả Khinh Hoan vẫn cảm thấy yên tâm.
Cơm tối sắp dùng xong, Lâm Tĩnh Nhàn hỏi Tần Vãn Thư, hai người họ có ở nhà một đêm hay không. Lúc Tần Vãn Thư nói không, Tần Chính chỉ im lặng liếc mắt nhìn hai người, chẳng nói gì, sau đó một mình lên phòng.
Tần Vãn Thư kéo Tả Khinh Hoan cùng nói chuyện phiếm với mọi người, còn bản thân lại kéo Lâm Tĩnh Nhàn ra một góc lặng lẽ nói vài câu.
“Mẹ, con nghĩ gia gia hiện tại không còn kiên quyết phản đối quan hệ giữa con và Tả Khinh Hoan. Nếu không người sẽ không chịu để nàng xuất hiện ở Tần gia, chỉ là trong lòng có chút phóng lao phải theo lao, không muốn chấp nhận chúng con quen nhau. Bây giờ con không thể làm gì, mẹ giúp chúng con nói vài câu tốt đẹp trước mặt gia gia được không, cũng giúp con khuyên giải ông một chút.” Tần Vãn Thư khẩn cầu.
“Nếu không phải con, mà là đứa nhỏ khác, gia gia nhất định không nói hai lời lập tức đuổi khỏi cửa, cũng may là con. Gia gia rõ ràng trong lòng không ưng, còn phải chấp nhận, chuyện của gia gia con, ta thử xem sao.” Lâm Tĩnh Nhàn vừa cười vừa nói. Bà cũng đoán được lão gia tử không tốt nuốt lời chia rẽ uyên ương, lại không muốn thành toàn các nàng, trong lòng cảm giác tiến thoái lưỡng nan bị nghẹn đến mức hoảng sợ. Hết lần này đến lần khác, tâm tư của lão gia tử còn bị Tần Vãn Thư thấu đáo nhất thanh nhị sở. Nếu bản thân không lập tức giúp hai người làm thuyết khách, Lâm Tĩnh Nhàn sợ lão gia tử thực sự nhịn quá sinh bệnh. Hơn nữa hạnh phúc của nữ nhi mới là quan trọng nhất, cho nên mặc dù Vãn Thư không chủ động nhờ cậy, bà cũng vì các nàng nói vài câu.
Tần Vãn Thư chỉ cười cười, nàng biết mẹ mình nói ra một điểm cũng không khoa trương. Nếu không phải là mình, sợ rằng gia gia không nói hai lời đã đuổi người kia ra khỏi cửa, buộc gia gia chấp nhận cảm tình không hợp lễ giáo của mình và Tả Khinh Hoan, chính là làm khó cho ông.
“Cám ơn mẹ.” Tần Vãn Thư biết mẹ một khi ra tay, vấn đề sẽ không còn khó nuốt nữa.
“Ngốc quá, cám ơn cái gì đâu!” Lâm Tĩnh Nhàn nuông chiều nhìn con gái. Nữ nhi cho dù hiểu chuyện nghe lời, ở trong mắt của người mẹ vẫn luôn là một đứa nhỏ, cần mình quan tâm bảo hộ.
Thời gian Tả Khinh Hoan tiếp xúc với Tần ba ba không nhiều lắm. Ở một đám tuấn nam mỹ nữ của Tần gia, Tần ba ba tướng mạo không được coi làxuất sắc, tính cách trung hậu, nói không nhiều, cũng không khó thân cận, là một người thích nghiên cứu, cho nên trò chuyện không bao lâu ông liền từ biệt trở về phòng nghiên cứu của mình. Tần Vũ, Tả Khinh Hoan không xa lạ, nội liễm ổn trọng, so với trước đây càng lộ rõ thiện ý, còn có thể cùng nói chuyện làm ăn với hắn. Khó chung đụng nhất có lẽ là Tần Đằng, thế nhưng hắn không còn ác ý như trước, Tả Khinh Hoan cũng có thể thừa sức ứng phó. May mà đây chỉ là một bữa cơm thông thường, không có các thành viên của nhánh phụ, khiến Tả Khinh Hoan thoải mái không ít. Tâm tình của Tả Khinh Hoan đặc biệt tốt, rất hiển nhiên thái độ của Tần mụ mụ đã tuyệt đối quyết định đại bộ phận người của Tần gia sẽ nghiêng về bên mình. Tần mụ mụ chính là một nhân vật then chốt, mà duy nhất còn chưa bày tỏ thái độ là Tần lão gia tử.
Ngày hôm sau, trước khi ăn điểm tâm, Tần Chính đang ngồi ở phòng khách xem báo chí. Bởi vì ông thức rất sớm, cho nên lúc này phòng khách cũng chỉ một mình Tần Chính, Lâm Tĩnh Nhàn nắm đúng cơ hội này.
“Ba năm nay Vãn Thư thỉnh thoảng luôn đi ra nước ngoài công tác, đã lâu không thấy Vãn Thư ở lại trong nhà nữa.” Lâm Tĩnh Nhàn cảm thán nói ra.
Tần Chính hiểu được con dâu nói ra lời này để cho mình nghe. Thế nhưng ông vẫn bất động thanh sắc như trước, làm bộ như không nghe thấy.
Lâm Tĩnh Nhàn thấy Tần Chính không phản ứng, cũng không để ý. Bà biết bố chồng nhất định nghe được mình than thở.
“Vãn Thư rất để ý cô gái kia, sau khi nàng bỏ đi, Vãn Thư mới thường xuyên ra ngoài bôn ba. Nữ nhi ở bên ngoài cho dù xuất sắc đến đâu, trong lòng người mẹ luôn bận tâm lo lắng.” Lâm Tĩnh Nhàn giống như tự mình nói chuyện.
Ba năm qua, Tần Vãn Thư hiếm khi ở nhà, ngay cả Tần Chính cũng cảm thấy tịch mịch không ít. Cần phải hiểu tri âm khó kiếm, thế nhưng lại không thể nói gì, dù sao những thành công của cháu gái đều khiến mình tự hào. Hôm nay bị Lâm Tĩnh Nhàn nhắc nhở, Tần Chính mới suy nghĩ đến, đúng là sau khi Tả Khinh Hoan bỏ đi Nhật Bản, Vãn Thư mới liều mạng làm việc, lẽ nào thực sự đều do Tả Khinh Hoan?
“Hiện tại cô gái kia trở về, Vãn Thư cũng sẽ dừng chân, không tiếp tục bôn ba bên ngoài. Nữ hài tử chính là cần một cuộc sống ổn định mới tốt.” Lâm Tĩnh Nhàn thật tâm vui vẻ mà nói.
“Phụ nữ có chồng, kiến thức chính là nông cạn. Vãn Thư là đứa bé ưu tú nhất của Tần gia, tự nhiên muốn tạo dựng sự nghiệp, làm sao có thể bởi vì cảm tình không thể công khai kia mà trốn ở một xó cầu an chứ?” Tần Chính nhíu mày nói.
“Phần lớn nữ tử đều chỉ hy vọng một cuộc sống ổn định. Vãn Thư cho dù xuất sắc cũng là một nữ tử, còn là một đứa nhỏ cực kỳ cố chấp. Con nhớ kỹ nàng từ nhỏ đến lớn thích thứ gì cũng không thay đổi, giống như sở thích đồ cổ, đã bao nhiêu năm, chính là trước sau như một đam mê. Ngoài cô gái đó ra, con sợ Vãn Thư sẽ không thể chấp nhận người khác, mà chịu cô độc sống hết quãng đời còn lại. Tuy Vãn Thư từ nhỏ là một đứa trẻ chịu được tịch mịch, nhưng làm cha mẹ, làm sao có thể nhẫn tâm để con mình cô đơn cả đời chứ?” Lâm Tĩnh Nhàn lo lắng.
Tần Chính trầm mặc, tính tình của Vãn Thư, bản thân ông là người rõ ràng nhất. Người khác có thể không làm như thế, nhưng Vãn Thư. Trong lòng Tần Chính lo lắng, ông thật tâm yêu thương Tần Vãn Thư như tâm can bảo bối, cho nên ông cũng sợ làm hại chung thân đại sự của cháu gái. Mà thôi, bây giờ Tả Khinh Hoan không phải quá kém cỏi, đứng chung với Vãn Thư cũng không xem như ủy khuất cháu gái, coi như nhắm một mắt mở một mắt vậy.
“Là Vãn Thư để con làm thuyết khách phải không?” Tần Chính buông tạp chí, hỏi.
“Nàng sợ ngài không thoải mái trong lòng.” Lâm Tĩnh Nhàn thấy bố chồng có dấu hiệu buông lỏng, trong lòng âm thầm mừng rỡ.
“Nàng nếu sợ ta khó chịu, không cần dây dưa với Tả Khinh Hoan mới phải.” Tần Chính nói thầm một câu giận lẫy, nhưng thật ra trong lòng đã có chút buông xuống, chí ít không phiền muộn như trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.