Nguyện Nếu Có Kiếp Sau

Chương 10:




10.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm đại nhân, ta chậm rãi đóng hộp cặn thuốc của Dương Oánh Oánh lại “Bã thuốc này có chút khó nhìn.”
Hắn đưa tay lên má ta, véo véo “Không cần khẩn trương, không có dự định lấy cái mạng nhỏ của ngươi, trêu chọc ngươi chút thôi.” Tuy hắn nói thế, nhưng khí thế vừa nãy quả thật giống như hắn có thể tùy ý tiễn ta xuống hoàng tuyền.
Ta gượng cười, đáp “Thuốc của Dương cô nương quả thật không tồi, dưỡng âm bổ máu, là một phương thuốc tốt.” Phương thuốc này tên “Ngọc thủy”, là phương thuốc nữ tử thường dùng sau quỳ thủy, dùng trong thời gian ngắn thì không vấn đề gì, nhưng nếu dùng lâu dài sẽ khiến quỳ thủy khó cầm, có nguy cơ băng huyết. Ta cũng chỉ có thể giả ngốc xem như không biết, dù gì biết càng nhiều quả thật càng dễ mất mạng.
Lưu thái y đứng ở một bên trừng mắt nhìn ta, xem ra vừa nãy ông ấy nói đi làm việc, chắc là tiếp đón Thẩm đại nhân. Ta xoa xoa cái mũi, cười ái ngại nói với ông ấy “Ta thấy thần sắc Thái tử gần đây không tồi nên mới muốn nhìn xem bá phụ nhà ta đã dùng thuốc gì cho Thái tử, muốn học trộm một chút, kết quả là xem đến nghiện rồi …” Chuyện xem trộm phương thuốc kiểu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Lưu thái y thổi râu trừng mắt, định phun ra mấy lời không hay, lại bị Thẩm đại nhân cản lại “Tô cô nương ham học như thế, đáng được tuyên dương.” Hắn bảo ta đưa tay ra, ta còn tưởng hắn sẽ lại đưa cho ta điểm tâm, nhưng hắn lại dùng một cây thước đánh mạnh vào tay ta.
Ta nhăn mũi thu tay lại, còn phải nịnh nọt “Đại nhân thưởng rất hay, thưởng rất tuyệt.”
Hắn muốn cười nhưng lại kìm nén, đại khái nhận ra da mặt ta quá dày, chỉ đành thả ta rời đi.
Ra khỏi Thái y viện, trời đã gần tối, con đường trước mắt cũng vắng bóng người qua lại vì mưa. Trong lúc mơ hồ, ta nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau. Vừa quay đầu đã thấy một cỗ xe ngựa phi nước đại trong màn mưa. Phu xe to lớn mặc y phục đen, sát khí bừng bừng vung roi ngựa. Không biết do đâu, ta cảm thấy cỗ xe này đang lao đến chỗ ta.
Bước chân nhanh hơn, ta vứt cả ô bỏ chạy. Hàng quán hai bên đường đều đóng cửa, làm ta có muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.
Một đôi tay tóm lấy ta, ném vào trong xe ngựa, ngã đến chóng mặt, đợi đến khi ta hoàn hồn thì xe ngựa đã ra khỏi cổng thành. Trong xe còn có một nam nhân cầm dao găm rống lên “Tiểu cô nương lớn lên cũng thật đẹp! Mau mau tìm một cái miếu rách, huynh đệ chúng ta vui vẻ xong rồi hãy tiễn nàng ta xuống điện Diêm Vương!”
Nhìn tình cảnh này, khẳng định là có người bỏ tiền mua mạng của ta.
Ta nuốt nước bọt thử thương lượng “Ngươi cần bao nhiêu tiền mới thả ta đi? Ai đã thuê ngươi, ta có thể trả gấp đôi.”
“Không phải vấn đề về tiền, gia đây nhận là tử lệnh, biết chưa?” Nam nhân nghiêng người ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ vỗ mặt ta, ánh mắt trượt xuống cổ áo xộc xệch vừa bị lôi kéo “Không bằng ta thưởng thức trước, ngươi ngoan ngoãn một chút, trước khi ch.ết còn được một trận vui vẻ.”
Ta đè xuống cơn buồn nôn, cố gắng không phát ra lời nào, hắn vẫn nghĩ ta bị dọa sợ ngốc luôn rồi. Nam nhân đè lên người ta, vừa vùi đầu vào cổ ta, thì bên ngoài xe vang lên tiếng ngựa rống, sau đó xe ngựa cũng đột ngột dừng lại.
“Làm sao lại …” Nam nhân ngẩng đầu có chút ngây ngốc, ta nhắm chuẩn thời cơ, lấy y đao giấu trong tay áo, dứt khoát đưa lên, kiếm huyết phong hầu (một đao lấy mạng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.