12.
Theo sự quan sát của ta mấy ngày qua, mỗi lần gặp Thẩm Phù Xuyên, hắn đều độc lai đọc vãng, bên cạnh đến nha hoàn hầu hạ còn không có. Ai có thể ngờ, đường đường là một Phụ quốc công, một chút phô trương cũng không có chứ.
Hương hỏa Thẩm gia thịnh vượng, nam đinh nhiều, lúc đầu gặp hắn ta chỉ coi hắn là một quý công tử nhàn rỗi. Sau này mới phát hiện, chỉ có hắn hỏi ta tình hình sức khỏe của Lão thái quân, mà con trai của Lão thái quân chính là Phụ quốc công. Hôm nay có thể khám phá ra thân phận của Thẩm đại nhân, cũng là nhờ trước đây bà ấy hỏi ta Phụ quốc công thích ăn cua nhưng không bao giờ ăn gừng, không biết có để lại bệnh vặt gì không. Ta cũng không thể ngờ, Thẩm đại nhân thân đầy khí khái thiếu niên lại là Thẩm Phù Xuyên sắp đến tuổi tam tuần.
“Không thú vị lắm, còn tưởng được chơi đùa một trận.” Thẩm Phù Xuyên đỡ eo ta, cử động thân mình, đổi thành ta ngồi trên đùi hắn. Hắn ngẩng đầu, cười cười hỏi ta “Ngươi muốn gả cho bản công tới vậy cơ à? Bản công khắc thê, ngươi không sợ ư?”
Tư thế kiểu này không đứng đắn chút nào, ta miễn cưỡng chống lại sức nóng trên mặt, giả vờ bình tĩnh “Quốc công không khắc thê, Quốc công chỉ khắc Dương Oánh Oánh thôi.”
Bên ngoài đồn rằng Dương tướng quân muốn gả con gái duy nhất của mình cho Phụ quốc công, Thẩm Phù Xuyên lại cùng Lưu thái y cho Dương Oánh Oánh dùng phương thuốc tên Ngọc Thủy, sợ rằng chính là muốn đợi nàng ta gả đến, sau đó ngụy trang thành một màn băng huyết mà ch.ết. Dương tướng quân sinh được ba nam một nữ, con trưởng tử trận sa trường, con thứ là con nghiện thuốc lá, con trai út mới hơn mười tuổi, không gây được sóng gió gì. Nếu như sợi dây liên hôn trên người Dương Oánh Oánh không còn, Dương tướng quân sẽ nguyên khí đại thương, theo đó mà thất thế. Dương Oánh Oánh bất hạnh, nhưng Thẩm Phù Xuyên đã nói, hắn trung với Thánh thượng, quân đã muốn thần ch.ết, vậy thì thần buộc phải ch.ết.
“Thành thật mà nói, bản công rất vừa ý sự tàn nhẫn của ngươi. Nếu không thì ngươi đợi đến khi Dương Oánh Oánh đi rồi, lại vào phủ ta làm kế thê (vợ kế).”
Triều đường minh tranh ám đấu là lẽ thường tình, nhưng mắt thấy tai nghe vẫn không khỏi khiến lòng người hoảng hốt. Thánh thượng hiền từ bác ái mà ta thấy là người hay cười, còn Thánh thượng mà Thẩm Phù Xuyên Trung thành lại là người tàn độc, không cho phép bất cứ ai sinh lòng hoài nghi đối với hoàng tộc. Ta đột nhiên nhớ tới Lý Cẩn, hắn không giống người trong hoàng thất, càng không giống phụ thân mình. Hắn có tình cảm, hoàn toàn là tác phong của người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
Ta lắc nhẹ đầu, rũ bỏ hình ảnh của Lý Cẩn, nói thẳng với Thẩm Phù Xuyên “Ta không đợi được.” Thứ gọi là tử lệnh, tử sĩ mới dám nhận, mà đám người khó nuôi này, chỉ có quan lớn vinh hiển mới quản được. Bá phụ nhà ta không có cái bản lĩnh này, nhưng người đứng sau lưng ông ta thì có. Người đó là ai ta tạm thời chưa biết được, nhưng chắc chắn không phải người mà một mình ta có thể chọc vào. Thế nên, ta cần nhanh chóng tìm một trợ thủ có dũng có mưu, còn phải có quyền có thế.
Ta ngả bài với Thẩm Phù Xuyên, mắt hắn tối sầm lại “Hoàng mệnh không thể trái, Dương Oánh Oánh ta nhất định phải cưới.”
“Hoàng mệnh là muốn nàng ta ch.ết, ch.ết không đối chứng, để Dương tướng quân muốn điều tra cũng không tra được gì, chứ không phải bắt ngài không cưới nàng ta không được.” Ta quay mặt qua, nói “Ta có cách khiến nàng ta vô thanh vô tức mà ch.ết.”
Lời vừa nói ra, tim ta cũng rơi mất một nhịp. Ta không thể tự bảo vệ mình, cuối cũng cũng hướng mũi đao về phía người vô tội. Như thế, thì có khác gì những kẻ đã hại phụ mẫu ta đâu. Trong phút chốc, ta có chút muốn chấp nhận số phận.
Một đạo sấm chớp bất ngờ bùng lên ngoài xe ngựa. Tiếng sét vang dội, ngọn lửa bùng cháy và căn phòng tang hoang trong ký ức đánh ta tỉnh lại. Nếu ta lùi bước, huyết thù của phụ mẫu ai sẽ thay ta đòi lại?
Làm kẻ ác, bắt buộc phải trả giá cho cái ác! Nếu như ta có gặp báo ứng, ta của lúc này, tình nguyện cam chịu.
Thẩm Phù Xuyên ngả người về phía sau, dùng một tay xoa mái tóc rối bù của ta, thì thầm “Đang nghĩ gì đó, ta đợi đến phát chán rồi.”
Hắn nhìn ta đang ngây ngốc, ngón tay lướt dọc má ta đến thắt lưng rồi nhẹ nhàng xé rách “Ta lạnh, nàng không phải muốn sưởi ấm ta sao?”
Ta nuốt nước bọt, run rẩy cởi áo, cách một chiếc yếm đỏ dựa vào ngực hắn “Phần còn lại, thành thân sẽ cho ngài.”
Ta xấu hổ đến mức nóng cả người, Thẩm Phù Xuyên mang theo một thân khí lạnh ôm lấy ta, khàn giọng nói “Muốn qua cửa Thẩm gia ta, có thể, nhưng nàng phải cho ta thấy giá trị của nàng. Phu nhân của Thẩm Phù Xuyên không thể là một phế vật.”
Hắn muốn ta nhanh chóng giải quyết Dương Oánh Oánh, mới tiếp tục nói đến chuyện hôn sự. Quả nhiên, người làm quan, trong tâm đều đen tối, chỉ muốn dùng ta thay hắn làm việc. Nhưng ta cũng không còn đường lui, chỉ có thể biến mình thành người có ích, ít nhất mới có thể đổi được sự bảo hộ của hắn.