Nguyên Nhược Ngữ

Chương 10:




Đó là Hàn Tử Ngâm, nhân vật chính trong bức tranh.
Về sau hắn mới biết Hàn Tử Ngâm từ nhỏ vốn được xưng danh thiên tài. Năm 16 tuổi đạt danh hiệu Trạng Nguyên, đến năm 21 tuổi không hiểu vì lý do gì đã đắc tội với người nào nên bị vào tống vào tù chờ xử trảm. May nhờ thiên tử nhân từ ân xá tử tội, chỉ bị cách chứ quan, trở về Giang Nam.
Ở thế giới kia, lúc bằng tuổi Tử Ngâm, trong ánh mắt của Nhược Ngữ cũng ánh lên nét mệt mỏi như vậy, cơ hồ đã phải trải qua chuyện gì đó, dấu vết thời niên thiếu ngây ngô không còn lưu lại chút nào, thành Hàn Tử Ngâm hiện tại đứng trước mặt hắn.
Khi Hàn Tử Ngâm cười thật giống Tiêu Nam, tựa như cơn gió xuân mềm mại, thổi bay cái lạnh giá của mùa đông nhưng Tiêu Nam cười đem ý yêu chiều còn, khác với Tử Ngâm mang theo nỗi đau, theo cô độc và cả tro tàn.
Nguyên Nhược Ngữ không rõ, tại sao bộ dạng cô độc mệt mỏi kia luôn khắc sau trong lòng hắn. Chắc có lẽ bất kì ai đều không thể bỏ qua ánh mắt ấy, đều muốn tiếp cận hắn. Tử Ngâm giống như một con người thần bí tràn ngập ma lực.
Bởi thế, Hàn Tử Ngâm chính thức trở thành sư phó của tiểu thiếu gia, một vị sư phó khiến Nhược Ngữ không thể nào quên.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Nguyên Nhược Ngữ luôn luôn ở bên cạnh Tử Ngâm làm hết thảy người Nguyên phủ thắc mắc, tiểu thiếu gia vốn băng lãnh lại bám theo người ngoài. Đương nhiên Hàn Tử Ngâm cũng phát hiện ra thái độ Nhược Ngữ đối mình bất đồng với những người khác (trừ bỏ Tiêu Nam), hướng học trò nhỏ hỏi.
“Nguyên do gì thích ở gần ta?” Hàn Tử Ngâm buông sách, bắt gặp hắn lén lút quan sát mình, “Là bởi cho rằng ta rất kì lạ?”
“…….” Nguyên Nhược Ngữ phục hồi lại tinh thần, cẩn trọng nhìn Tử Ngâm nói, “Ngươi tin không, ta nghĩ….có lẽ kiếp trước chúng là yêu nhau?”
“…….” Hàn Tử Ngâm ngẩn người rồi lập tức khẽ bật cười, thanh âm không thường xuyên xuất hiện của hắn rất êm tai. Bất quá bị một tiểu hài tử 8 tuổi nhận là luyến nhân quả thực ít nhiều buồn cười. “Tiểu bổn đản(2), bình thường ngươi toàn có những ý nghĩ kỳ dị như vậy sao?”
Tất cả mọi người đều biết tiểu thiếu gia không phải là người thích đùa. Thấy Tử Ngâm chê cười hắn không tức giận, chỉ im lặng nhìn nhìn.
Hàn Tử Ngâm chú ý đến ánh mắt kiên quyết của Nhược Ngữ, trong lòng có chút rung động chợt giật mình, chẳng phải tâm hắn đã chết từ lâu rồi ư?
“Đại khái như thế. Ta nghĩ kiếp trước hai ta yêu nhau, còn kiếp này đã lỡ hẹn, bằng không chúng ta sẽ là ái nhân. Đáng tiếc, dường như thực đã bỏ lỡ……..”
“”Bỏ lỡ?…… Chắc vậy, có một số việc sẽ không bao giờ quay trở lại được….. hết thảy đều biến mất….” Tử Ngâm yên lặng nhìn Nguyên Nhược Ngữ bên cạnh, tựa hồ kiếp trước bọn họ thực sự là đôi luyến nhân.
Nắng chiều vờn nhẹ trên người hai thầy trò, ngoài cửa sổ những cánh mai theo điệu gió lạnh khẽ thả mình vào thư phòng, trong không khí tràn ngập hương vị đạm đạm của hoa mai, ai đó thấp giọng ngâm xướng một đoạn nhân duyên đã lỡ…. thêm một đoạn nhân duyên còn vương vấn…. Bi thương ngâm xướng….
Nguyên Nhược Ngữ biết sức khỏe của Tử Ngâm không được tốt, ăn uống cũng không ngon, trong phòng thường thường mang mùi thuốc đông y. Tử Ngâm thỉnh thoảng ngẩn người ngồi lâu lâu bên cửa sổ, ánh mắt đầy sự thống khổ mà lại không uống hết thuốc. Qua một năm, Nhược Ngữ thấy Tử Ngâm hay phải uống thuốc đúng giờ sau bữa cơm nhưng luôn muốn trốn tránh. Hắn hiểu không phải Tử Ngâm chán ghét vị đắng của thuốc mà không muốn uống, dường như không trông ngóng ngày mai đến, chờ sinh mệnh dần cạn kiệt.
Cơ hồ hắn đang đợi một người, đang nghĩ tới một người song không muốn người ấy xuất hiện. Ngày ngày đấu tranh với ý nghĩ trôi qua nặng nề, thế giới của hắn càng thu nhỏ dần. Có những ngày Tử Ngâm nằm bất động trên giường, mắc kẹt trong hồi ức không thể thoát nổi.
Nguyên Nhược Ngữ thấy hắn như vậy, tự hỏi linh hồn hắn giờ đang chìm đắm nơi nào. Nhược Ngữ ghé vào đầu giường, đột nhiên nhận ra dưới gối hắn có một khối rắn rắn nhỏ gì đó, vươn tay chạm tới, quả nhiên là một miếng ngọc bội. Nhược Ngữ nhìn kĩ, phát hiện khối ngọc này cùng với khối ngọc Lý Nhứ Ca đưa cho y hệt nhau.
“Không được đụng vào!” Hàn Tử Ngâm đột ngột tỉnh dậy, hấp tấp đoạt lấy ngọc bội trong tay Nhược Ngữ, do bệnh nên gương mặt có chút tái nhợt nhưng không hiểu vì lý do gì thân hình khẽ run rẩy. Lúc sau, Tử Ngâm bình tĩnh lại, phát hiện vẻ mặt ngây dại của Nhược Ngữ hắn liền hiểu mình vừa thất thố, lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười, xoa xoa đầu học trò, thấp giọng nói, “Xin lỗi ngươi.”
Trong điệu bộ Tử Ngâm như vậy Nhược Ngữ biết vật này vô cùng quan trọng đối với hắn song thắc mắc tại sao lại giống thứ Lý Nhứ Ca tặng mình đến thế?
“Ngọc bội kia……..”
“Không có gì, chỉ là người khác tặng thôi.” Tử Ngâm chuyển hướng nhìn về phía ngọc bội, đôi mắt tối sầm lại, vẻ mặt xuất hiện tia đau đớn, “Nếu ngươi thích ta sẽ tặng ngươi.”
“Không! Không! Không! Chính là hôm trước trên đường bắt gặp một cái giống vậy nên tò mò.” Nguyên Nhược Nghĩ không có ý định kể chuyện giữa hắn và Lý Nhứ Ca cho Hàn Tử Ngâm.
“Không thể, loại ngọc bội này khắp thên hạ chỉ có vài cái….. Hơn nữa…..”
“Hơn nữa?”
“….. Không có gì.” Hàn Tử Ngâm đặt ngọc bội xuống, đứng dậy theo Nhược Ngữ đi dùng cơm trưa.
Nếu đúng giống miếng ngọc Lý Nhứ Ca cho ta, vậy nửa kia của ngươi đâu? Hàn Tử Ngâm, phải chăng người giữ nửa ngọc bội còn lại là nguyên nhân khiến ngươi bi thương?
Dạo này, Nguyên Nhược Ngữ đều thấy Tử Ngâm một mình đến bên hồ nước, trong tay cầm nửa miếng ngọc như muốn ném bỏ nhưng lại luôn do dự thật lâu rồi cũng không nỡ buông tay…. Một lần thêm một lần, một ngày thêm một ngày…. Cuối cùng Tử Ngâm vẫn cầm vật nhỏ ngẩn ngơ trở về phòng. Gương mặt không miễn cưỡng nở nụ cười mà mang vẻ trống rỗng.
Nhược Ngữ kéo kéo Tiêu Nam, hỏi hắn tại sao hình ảnh Hàn Tử Ngâm luôn luôn ở trong tâm trí mình, tại sao luôn luôn vì hắn mà đau lòng.
Tiêu Nam nói, bởi ngươi tìm thấy bóng dáng chính mình trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.