Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 7.12:




"Cười nhộn nhạo như vậy, sao thế, rốt cuộc mùa xuân cũng đến rồi?" Thẩm Hằng thấy Bạch Cẩn Lê nhìn điện thoại cười ngây ngô, hiếu kỳ hỏi.
Thân thể Bạch Cẩn Lê cứng đờ, không vui nói: "Nói bậy cái gì đó?"
"Được được được, tôi nói sai." Thẩm Hằng thấy đùa đủ liền thu lại, nói sang chuyện khác: "Tiểu Bạch nhà cậu cũng đã chết lâu như thế rồi, cậu còn giữ mấy thứ này làm gì?" Anh nhìn ổ và những món đồ chơi của mèo nhỏ trong góc tường, chẳng lẽ cậu ta muốn nhìn vật nhớ mèo? Chưa thấy cậu ta nặng tình như vậy a.
"Hôm nay cậu tới để nói chuyện vô nghĩa à?" Bạch Cẩn Lê không kiên nhẫn nói, anh có chút hối hận vì đã cho người vào.
Thấy anh có ý muốn đuổi người, Thẩm Hằng nhanh chóng nói mục đích của mình: "Nghe nói Lâm gia sắp không giữ nổi, không biết nhà cậu có hứng thú muốn chia một chén canh không?" Lâm gia gần đây bị Mộ gia đả kích lợi hại, công ty đối thủ khác cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, hiện tại Lâm gia đã tràn ngập nguy cơ. Đây chính là một khối thịt mỡ, mọi người đều nhìn chằm chằm, nhà anh đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là Lâm gia và Bạch gia là bạn tốt, bọn họ không biết Bạch gia có ra tay giúp hay không, cho nên Thẩm gia mới để anh tới tìm hiểu tin tức.
"Đương nhiên." Bạch Cẩn Lê cho một đáp án như cậu ta mong muốn, hiện tại mọi người đều biết là Mộ thị đang đối phó Lâm gia, giúp Lâm gia chính là đối nghịch với Mộ thị, giao tình của nhà bọn họ và Lâm gia còn chưa tốt đến mức đó, huống chi thiếu một Lâm gia, không gian phát triển của bọn họ sẽ càng rộng lớn.
"Vậy thì tôi an tâm." Thẩm Hằng nhẹ nhàng thở ra: "Tôi về trước đây, người lớn trong nhà còn chờ tin tức của tôi, mời cậu ăn cơm sau." Lúc đi tới cửa, anh không sợ chết lại hỏi một câu: "Cẩn Lê, cậu thật không phải là tư xuân hả?"
Trả lời anh là tiếng đóng cửa không lưu tình chút nào.
Bạch Cẩn Lê biến mất khỏi sinh hoạt của Tiêm Vũ, điều này làm cho ba Mộ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nhớ lại con gái mình vì cậu ta nên mới bị thương tổn thì ông liền không thích cậu ta nổi. Bây giờ tiểu tử kia không biết sao lại không hiện ra, ông liền nhanh chóng giới thiệu những chàng trai vĩ đại khác cho con gái, ý đồ nhanh chóng định xuống hôn sự của cô, miễn cho ngày nào đó tiểu tử kia lại đi ra quấy rối.
Tiêm Vũ hiểu tâm trạng của ba Mộ, đối với sự an bài của ông cũng rất phối hợp, mỗi lần đều trang điểm mĩ mĩ đi xem mắt, gặp được người hợp mắt duyên còn có thể lưu lại phương thức liên lạc, sau đó sẽ hẹn ăn cơm các thứ.
"Túc chủ, không phải là cô đã quên nhiệm vụ của mình rồi chứ?" Hệ trong một lần Tiêm Vũ lại muốn đi xem mặt rốt cuộc nhịn không được nói, cô là tới làm nhiệm vụ chứ không phải tới yêu đương, nam chủ đã rất lâu không xuất hiện vậy mà cô không chút nào sốt ruột?
"Đương nhiên không quên." Tiêm Vũ cầm lấy túi xách, "Bạch Cẩn Lê không xuất hiện là một hiện tượng tốt, điều này nói rõ anh ta đã ý thức được mình có tình cảm với tôi." Cũng phải cho anh ta có thời gian để nhận tâm ý của mình, "Tôi nghĩ anh ta cũng nhẫn không được bao lâu nữa đâu."
Vừa mới bắt đầu hệ thống còn bảo trì thái độ hoài nghi với những lời Tiêm Vũ nói, nhưng rất nhanh nó liền bội phục Tiêm Vũ sát đất.
Tiêm Vũ đang uống cà phê với người thừa kế của một xí nghiệp, đối phương là một người đàn ông hài hước, nói chuyện phiếm với anh ta khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, cho nên người đàn ông trước mắt này là người đã ở chung lâu nhất với cô.
"Tiêm Vũ, lát nữa em có thời gian không?" Người đàn ông hỏi.
"Có chứ." Tiêm Vũ mỉm cười "Cả ngày hôm nay em đều rất nhàn."
Mắt người đàn ông sáng lên: "Chỗ anh có hai vé xem phim, lát nữa chúng ta cùng đi đi?"
"Em......" Tiêm Vũ vừa định mở miệng, liền bị một giọng buồn bực đánh gãy: "Cô ấy không muốn đi, anh tìm người khác đi!"
Tiêm Vũ nhướn mày, thật sự là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, cô vừa mới thảo luận với hệ thống xong thì nam chủ liền xuất hiện. Cô cười như không cười nói: "Bạch tiên sinh, chúng ta không thân thiết, anh không có quyền lợi thay tôi ra quyết định."
"Không thân thiết?" Bạch Cẩn Lê nheo lại mắt, "Mộ Tiêm Vũ, mới bao lâu không gặp, em cư nhiên nói chúng ta không thân thiết. Xem ra anh cần phải cho em nhớ lại một chút." Nói xong, anh kéo tay Tiêm Vũ ra ngoài.
"Aiz, Tiêm Vũ?" Người đàn ông có hẹn với Tiêm Vũ lo lắng nhìn cô, sử dụng ánh mắt hỏi cô có muốn hỗ trợ hay không, Tiêm Vũ lắc đầu, người đàn ông mới buông xuống bàn tay đang giữ chặt cô.
Trao đổi của hai người ở trong mắt Bạch Cẩn Lê lại chính là liếc mắt đưa tình, không khỏi bước nhanh hơn rời khỏi.
Anh kéo Tiêm Vũ lên xe, sau đó nổ máy chạy đi.
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Tiêm Vũ nhìn thấy vệ sĩ mà ba Mộ phái tới bảo hộ cô bị quăng ở phía sau, bất đắc dĩ hỏi, hiện tại Lâm thị đã là nỏ mạnh hết đà, Lâm Văn Văn nhất định hận chết cô, cho nên mặc kệ đến nơi nào cô cũng đều phải mang theo vệ sĩ, hiện tại cô rất mảnh mai a, nếu gặp được chuyện ngoài ý muốn gì căn bản không có biện pháp bảo hộ bản thân. Cô nhìn điện thoại một cái, may mắn cô có định vị vệ tinh, tin tưởng những vệ sĩ kia sẽ đuổi theo rất nhanh.
Bạch Cẩn Lê không đáp lại, chỉ mím môi chạy về phía trước, cuối cùng, xe dừng bên bờ biển.
"Thật không ngờ giá thị trường của Mộ tiểu thư lại tốt như vậy, mới bao lâu mà đã có năm vị nam sĩ rồi." Bạch Cẩn Lê trào phúng nói: "Người vừa rồi là ở chung được lâu nhất đi, sao, thích người ta rồi?"
Tiêm Vũ khó hiểu nhìn anh: "Đến cùng anh muốn thế nào, nói chuyện âm dương quái khí*, em có thích người ta hay không hình như cũng không liên quan đến anh thì phải?"
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Quả nhiên em thích cái tên kia?" Bạch Cẩn Lê nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không cho phép!"
Ngay từ đầu, anh chỉ là bất mãn Tiêm Vũ không nhận anh mới có thể dây dưa cô như thế, nhưng sau này thì sao? Anh cảm thấy ở một chỗ với Tiêm Vũ rất thả lỏng rất vui vẻ, nên vẫn lui tới với cô, cho đến khi nghe lời nói đùa vô tâm của Thẩm Hằng anh mới ý thức được mình đã quá mức coi trọng Tiêm Vũ, nhưng anh phân không rõ đến cùng là cảm giác thích giữa tình nhân hay là thích giữa chủ và thú cưng, cho nên anh rối rắm.
Không đợi anh làm rõ cảm tình của mình thì mẹ Bạch đã báo tin, đem chuyện ba Mộ an bài Tiêm Vũ đi xem mắt với người đàn ông khác cho anh biết, hơn nữa còn nói Tiêm Vũ có vẻ rất vừa lòng với người đàn ông gần đây đang gặp gỡ. Bà đã sớm nhìn ra con trai mình có tình cảm không bình thường với con bé Mộ gia, bà và lão Bạch đều cảm thấy đã thua thiệt đứa con trai này, bởi vậy vẫn hi vọng anh có thể tìm thấy hạnh phúc của mình, hiện tại thật vất vả mới có hứng thú với một cô bé, đương nhiên bà phải trông người ta thật tốt. Khiến bà buồn bực là, rõ ràng trước kia con trai làm rất tốt, vì sao bỗng nhiên lại dừng, mà bà và lão Bạch vẫn bận chuyện thu mua cổ phiếu Lâm gia nên cũng không có chú ý, nếu không phải bà tâm huyết dâng trào để người tra xét tiến triển của hai người một chút thì còn không biết chuyện có biến đâu. Thấy Tiêm Vũ và người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ, bà vô cùng vội vàng, thật sự nhịn không được mới gọi điện thoại cho anh.
Mà Bạch Cẩn Lê sau khi nhận được điện thoại thì mặt đều đen, Mộ Tiêm Vũ em được lắm, anh vì em rối rắm như vậy, nhưng em lại đi thân thiết với người đàn ông khác! Vì vậy mới có một màn vừa rồi.
"Bệnh thần kinh!" Tiêm Vũ trợn trắng mắt nhìn anh, chuẩn bị xuống xe.
"Nếu em chuẩn bị kết hôn, sao không suy xét anh." Bạch Cẩn Lê lôi kéo cánh tay cô: "Anh vĩ đại hơn nhiều so với người đàn ông kia, lại nói, ở chung lâu như vậy, chúng ta cũng rất quen thuộc." Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ quen thuộc: "So với lựa chọn một người xa lạ, vậy sao em không chọn một người mà cả hai đều hiểu rõ nhau?" Đến bây giờ, nếu anh còn phân không rõ tình cảm của mình vậy cũng quá ngu ngốc rồi, không người nào sẽ vì thú cưng của mình thân thiết với người khác mà muốn giết người kia, anh là thật sự thích cô gái này.
"Anh nói rất có đạo lý." Tiêm Vũ như có chút suy tư tự hỏi.
"Nói vậy là em đồng ý rồi?" Mắt Bạch Cẩn Lê sáng lên.
Tiêm Vũ nhìn chiếc xe tải cách đó không xa, thở dài: "Vấn đề này trước cứ để đó đi, em cảm thấy hiện tại tốt nhất chúng ta nhanh rời khỏi đây."
Theo tầm mắt cô nhìn qua, Bạch Cẩn Lê cũng phát hiện không thích hợp, anh nhanh chóng khởi động xe, còn chưa kịp chạy đi, một chiếc xe đã chạy đến ngăn trước mặt bọn họ.
Nhìn Lâm Văn Văn trong xe, Tiêm Vũ bất đắc dĩ nói: "Lần này anh hại thảm em rồi."
Lâm Văn Văn mở cửa xuống xe, gắt gao nhìn Tiêm Vũ chằm chằm: "Mộ Tiêm Vũ, muốn xuống tay với mày cũng thật không dễ dàng a." Cô ta hại Lâm gia thành cái dạng này, còn khiến cả nhà Cẩn Lê ca ca chán ghét cô, cô đã sớm muốn giết cô ta, nhưng Mộ gia bảo hộ cô ta rất nghiêm, mỗi lần ra ngoài đều có một đống vệ sĩ, lần này nếu không phải người theo dõi báo cáo rằng Cẩn Lê đã ném đi vệ sĩ mang người đi mất thì cô còn không có cơ hội xuống tay. Nghĩ đến đây, cô cười nói: "Lần này thật đúng là làm phiền Cẩn Lê ca ca rồi, nếu không phải anh đưa cô ta đến một nơi hoang vu như vậy thì em vẫn còn không xuống tay được."
Nhìn một đám người từ trên xe tải đi xuống, Tiêm Vũ thức thời xuống xe, hi vọng vệ sĩ của cô sẽ cho chút lực, nhanh chút tới đây.
Bạch Cẩn Lê thấy Tiêm Vũ xuống xe, cũng nhanh chóng xuống, kéo cô ra phía sau bảo hộ: "Lâm Văn Văn, cô muốn làm gì?"
Hành động này của anh không thể nghi ngờ lại kích thích Lâm Văn Văn, cô hồng mắt: "Cẩn Lê ca ca, đến giờ anh còn che chở cho cô ta, nếu không phải cô ta thì sao chú Bạch dì Bạch lại không để ý tới em như vậy? Còn Lâm thị nữa, vì cô ta mà bây giờ nhà em sắp phá sản rồi!"
Tiêm Vũ đổ thêm dầu vào lửa: "Sắp phải phá sản mà cô còn loạn tiêu tiền làm loại chuyện này à?"
Bạch Cẩn Lê trừng mắt nhìn cô một cái, lúc này cũng không nên gây sự thêm nữa.
Quả nhiên, lời cô nói khiến Lâm Văn Văn không thể nói gì, cô chỉ vào Tiêm Vũ hung hăng nói: "Tôi muốn các anh giết chết cô ta! Chỉ cần giết cô ta, tôi sẽ thêm một trăm vạn cho mỗi người!"
Những người kia sáng mắt lên, tiến lên vây Tiêm Vũ và Bạch Cẩn Lê lại.
Cả người Bạch Cẩn Lê buộc căng thẳng đứng trước Tiêm Vũ, bắt đầu dụ dỗ: "Cô ta cho các người bao nhiêu tiền, chỉ cần các người thả chúng tôi, tôi sẽ trả gấp hai trả cho các người."
"Thực xin lỗi, tuy rằng chúng tôi thích tiền, nhưng cũng rất thủ tín." Những người kia do dự một chút liền cự tuyệt.
Cho rằng Bạch Cẩn Lê sợ hãi, Lâm Văn Văn ôn nhu an ủi anh: "Cẩn Lê ca ca, anh yên tâm, em chỉ muốn mạng của Mộ Tiêm Vũ, sẽ không để bọn họ thương tổn đến anh." Nói tới đây, cô đắc ý nhìn Tiêm Vũ một cái, rất nhanh thì người phụ nữ này sẽ biến mất, coi như Cẩn Lê ca ca thích cô ta thì thế nào, trong lúc sinh mệnh bị uy hiếp cô ta còn không phải là người bị vứt bỏ sao. Nhưng cô đợi một lát, phát hiện Bạch Cẩn Lê không có hành động gì, không khỏi mở to hai mắt ra nhìn: "Cẩn Lê ca ca, anh còn không nhanh qua đây!"
"Tôi sẽ không để cô gây thương tổn cho cô ấy." Bạch Cẩn Lê lạnh mặt nói.
Lâm Văn Văn hung tợn nhìn Bạch Cẩn Lê chằm chằm, bỗng nhiên cười ha hả: "Tốt, nếu anh nguyện ý chết với cô ta vậy em sẽ thanh toàn cho hai người!" Nếu không chiếm được, vậy thì hủy đi, cô nhìn những người kia ra lệnh nói: "Giết bọn họ cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.