Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 7.13:




"Này, anh có thể đối phó bao nhiêu tên?" Tiêm Vũ đụng đụng vai Bạch Cẩn Lê, đối phương có tám người, thêm Lâm Văn Văn là chín, lấy thể chất hiện tại của cô, có thể xử hai tên đã rất không sai rồi, hi vọng anh có thể cho chút lực.
Bạch Cẩn Lê đánh giá những người kia một chút, có chút không xác định nói: "Đại khái ba?"
Tiêm Vũ: "......" Kính nhờ, anh một đại nam nhân, sức chiến đấu cũng quá thấp đi? Bọn họ hai người có thể ứng phó năm tên vậy còn dư bốn tên.
Nhìn ra sự khinh bỉ của Tiêm Vũ, Bạch Cẩn Lê bất mãn nói: "Những người này là người chuyên nghiệp, anh có thể xử lý ba tên đã rất không sai rồi, nếu là cái tên em hẹn lúc nãy, chỉ sợ đến một người còn không đối phó được đâu."
Tiêm Vũ rút rút khóe miệng: "Nhờ, đến lúc nào rồi mà anh còn nhớ thương chuyện kia?"
"Chết đến nơi còn có tâm tư liếc mắt đưa tình!" Lâm Văn Văn ghen ghét dữ dội, rống to với những người kia: "Các anh còn lề mề cái gì, không nhanh chóng ra tay đi!"
"Không có biện pháp." Nhìn đám người đang xông lên, Tiêm Vũ rút ra hai thanh dao găm trong giày: "May là em đã sớm có chuẩn bị." Đưa một cái cho Bạch Cẩn Lê: "Chuyện liên quan đến sinh mệnh chúng ta, anh không được thủ hạ lưu tình a."
"Còn cần em nói sao." Bạch Cẩn Lê nhận dao găm, nghênh hướng về phía những người kia.
Mà Tiêm Vũ bên này cũng bị công kích, cô tránh thoát dao trong tay đối phương, sau đó nhanh chóng nhiễu ra phía sau hắn, đâm dao găm về phía cổ hắn, đối phương hung hiểm tránh thoát, Tiêm Vũ thở hổn hển, thầm than đáng tiếc. Lúc này phía sau truyền đến một trận gió, cô cảnh giác nghiêng người, một thanh gậy sắt hạ xuống sát thân thể cô, cô nheo lại ánh mắt, nếu không tránh né kịp thời, hiện tại đầu cô đã nở hoa rồi. Đối phương hiển nhiên không ngờ cô có thể né tránh, sửng sốt một chút, Tiêm Vũ bắt lấy cơ hội nghênh diện tiến lên, dao găm hung hăng xẹt qua hai mắt hắn.
"A! Mắt của tôi!" Đối phương buông thanh sắt, hai tay che ánh mắt kêu rên.
"Không ngờ cũng có lúc tôi sẽ nhìn lầm người." Tên đầu lĩnh cười lạnh nói: "Cô gái nhỏ không đơn giản a, hai tụi bay qua hỗ trợ đi." Vốn là sáu người bọn họ đối phó Bạch Cẩn Lê, hai người đối phó Tiêm Vũ, hiện tại biến thành bốn người mỗi bên.
Tiêm Vũ thở hổn hển, thân thể này thật sự quá vướng bận! Khom lưng tránh thoát một người công kích, dao của người khác lập tức đâm qua, cô né chân, trượt khỏi phạm vi bọn họ công kích. Đáng chết, bởi vì người đàn ông kia bị thương nên bọn họ càng trở nên càng cẩn thận! Nhìn những người đang vây lên, Tiêm Vũ nhíu mày, khóe mắt nhìn thấy gậy sắt bên cạnh, cô dùng chân ôm đá về nó một cái, gậy sắt liền thoải mái rơi xuống tay cô. Lúc này, đối diện một người cũng cầm gậy sắt đã đánh tới, Tiêm Vũ không né tránh, mà là dùng gậy sắt trong tay ngăn chặn công kích của hắn ta, sau đó nghiêng người tránh thoát tập kích, đến gần người cầm gậy, dùng dao găm hung hăng đâm về phía bụng hắn, người kia đau đớn hô một tiếng, ngã ra mặt đất, mất đi sức chiến đấu.
Tiêm Vũ thừa cơ lui lại một bên, hô hấp dồn dập: "Tên thứ hai!" Cô dự đoán rất chuẩn, hiện tại thể lực của cô đã chống đỡ hết nổi, nếu không phải ý chí lực cường đại thì đã sớm ngất đi, cô nhìn bên Bạch Cẩn Lê một chút, phát hiện anh đã giải quyết hai tên, đang giằng co với hai tên khác, xem ra không thể trông cậy anh tới hỗ trợ.
"Hệ thống, lúc nào thì vệ sĩ của tôi mới có thể đuổi tới?" Tiêm Vũ nhìn hai người đang tới gần, ở trong lòng hỏi.
"Đại khái năm phút nữa có thể đuổi tới, túc chủ, cô kiên trì thêm một lát." Hệ thống an ủi nói.
"Sách! Thật quá chậm!" Tiêm Vũ bất mãn nói, chờ bọn họ đuổi tới thì đại khái có thể nhặt xác cho cô rồi, cô hỏi hệ thống: "Tôi đã nguy hiểm như vậy rồi, cậu không thể giúp tôi một chút à?"
Hệ thống trầm mặc một chút mới nói: "Nếu túc chủ cường liệt yêu cầu, tôi sẽ giúp cô, nhưng cô cũng phải trả một cái giá lớn tương ứng."
Nhớ lại vì cứu Vệ Hi mà thế giới này cô phải yếu đuối như vậy, Tiêm Vũ cắn răng nói: "Tôi còn có thể kiên trì." Nếu lại xin hệ thống giúp đỡ, cô dám khẳng định mình nhất định sẽ càng bi đát, cho nên, không đến vạn bất đắc dĩ, cô vẫn không nên nhờ hệ thống hỗ trợ.
"Phế vật! Đến một người phụ nữ cũng không khống chế được! Còn không nhanh chút giết chết cô ta đi!" Lâm Văn Văn ở một bên xem cuộc chiến, thấy Tiêm Vũ đến bây giờ còn vui vẻ, không khỏi cao giọng tức giận mắng.
Mắt Tiêm Vũ sáng lên, sao lại quên mất cô ta cơ chứ!
Hiển nhiên những người đàn ông kia cũng rất tức giận, xuống tay càng thêm độc ác. Tiêm Vũ vừa miễn cưỡng ứng phó vừa không dấu vết di chuyển về phía Lâm Văn Văn, Lâm Văn Văn thấy Tiêm Vũ sắp duy trì không nổi, cảm thấy vui vẻ, căn bản không phát hiện ý đồ của đối phương. Đến một khoảng cách nhất định, Tiêm Vũ vung ra một động tác giả sau đó nhanh chóng đánh về phía Lâm Văn Văn. Lâm Văn Văn cũng không phải những người kia, lúc Tiêm Vũ đánh qua đã bị dọa choáng váng, Tiêm Vũ thoải mái chế trụ cô ta. Kề dao găm lên cổ cô: "Tất cả dừng tay! Nếu không tôi sẽ giết cô ta!"
Bốn người còn lại ngoan ngoãn dừng tay, cố chủ chỉ giao tiền đặt cọc, nếu cô xảy ra chuyện không hay gì, bọn họ sẽ lấy không được số tiền còn lại.
Bạch Cẩn Lê nhân cơ hội chạy tới chỗ Tiêm Vũ, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, nhanh chóng đỡ cô: "Không có chuyện gì chứ?"
Tiêm Vũ trợn trắng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Anh thấy em giống không có chuyện gì sao?"
"Thực xin lỗi." Bạch Cẩn Lê thấp giọng nói, nếu không phải anh tùy hứng, Lâm Văn Văn cũng sẽ không lấy được cơ hội.
"Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải anh cố ý." Tiêm Vũ hạ giọng, chuyện lần này tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội để giải quyết Lâm Văn Văn triệt để. Cô ta dám ra tay với người thừa kế của hai xí nghiệp lớn, không nói cha mẹ cô ta sẽ không bỏ qua cho cô ta, chỉ sợ Bạch gia cũng sẽ không để yên, Lâm Văn Văn lần này triệt để xong rồi.
Hiển nhiên, Lâm Văn Văn cũng nghĩ đến điểm này, cô cười lạnh nói: "Mộ Tiêm Vũ, mày cho rằng như vậy thì sẽ an toàn sao? Tao dám làm như thế, thì đã không nghĩ sẽ trở về an toàn." Sau đó không nhìn hung khí trên cổ mình, nói với bốn người kia: "Không cần quan tâm tôi, tôi đã viết chi phiếu, chỉ cần giết bọn họ, tôi sẽ nói nơi cất chi phiếu cho các anh, nhanh giết bọn họ đi!"
Thấy bốn người kia rục rịch, tay Tiêm Vũ nắm dao găm dùng sức, thoáng chốc, trên cổ Lâm Văn Văn xuất hiện một miệng vết thương rất sâu, Tiêm Vũ cười tủm tỉm nói: "Nếu hiện tại tôi giết cô ta, các anh cũng đừng mong biết được chi phiếu để đâu."
"Không cần để ý cô ta, bây giờ tôi nói cho các anh, hi vọng các anh có thể tuân thủ hứa hẹn." Lâm Văn Văn nhịn đau nói.
"Được, tôi đáp ứng cô." Tên thủ lĩnh kia nhìn Lâm Văn Văn tràn đầy bội phục, vì giết chết tình địch mà ngay cả mạng mình cũng không muốn, cô gái này cũng quá liều mạng.
"Tôi tin anh." Mắt Lâm Văn Văn sáng lên, "Chi phiếu đang ở chỗ... A, tay tôi!"
Thì ra Tiêm Vũ vì ngăn cản cô nói mà cắt đứt hai ngón tay của cô ta, Tiêm Vũ dùng quần áo trên người cô ta lau vết máu trên dao: "Lâm Văn Văn, tôi biết cô không sợ chết, nhưng cô không biết sao, có một số chuyện còn đáng sợ hơn nhiều so với chết, nếu cô lại nói lung tung, tôi sẽ cắt mũi cô!"
"Ha ha ha! Một người sắp chết như tao mà còn sợ không có mũi sao?" Lâm Văn Văn điên cuồng cười to: "Chi phiếu ở trong xe tôi, các anh ra tay đi!"
Đáng chết! Thấy tên thủ lĩnh cho một đàn em lên xe tra xét thì Tiêm Vũ biết, chỉ cần bọn họ nhìn thấy chi phiếu sẽ lập tức ra tay.
"Đại ca! Tìm thấy rồi!" Tên đàn em kia kích động chạy về, đưa chi phiếu vào tay tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh kiểm tra một chút, xác nhận không có vấn đề gì, nói với Bạch Cẩn Lê và Tiêm Vũ: "Lấy tiền của người thì phải làm việc cho người, hai vị, xin lỗi!" Dứt lời vung tay lên: "Ra tay!"
Tiêm Vũ ném Lâm Văn Văn đã vô dụng xuống, bất quá trước khi ném xuống, vẫn thực hiện lời hứa của mình, cắt mất mũi cô ta, Lâm Văn Văn không cam lòng hôn mê bất tỉnh.
"Em có khỏe không?" Bạch Cẩn Lê lo lắng hỏi.
Tiêm Vũ hít sâu một hơi, đứng thẳng thân thể: "Còn có thể kiên trì một lát!"
Thấy được sự miễn cưỡng của cô, anh kéo cô ra phía sau: "Để anh đến đi."
Bốn người băn khoăn về thân thủ tốt của Tiêm Vũ, nên không dùng dao mà nhặt lên gậy sắt.
Biết Bạch Cẩn Lê cũng là nỏ mạnh hết đà, Tiêm Vũ đang chuẩn bị xin hệ thống giúp đỡ thì một tiếng thắng xe bén nhọn vang lên.
"Tiểu thư!" Các vệ sĩ từ trên xe vọt xuống.
Tiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng vượt qua, sau đó trước mắt bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại đã ở bên trong bệnh viện, cảm giác tay mình bị người ta nắm, cô nghiêng đầu, phát hiện Bạch Cẩn Lê đang nằm sấp bên giường, cô nhẹ nhàng lắc lắc tay đối phương.
Bạch Cẩn Lê vốn ngủ không sâu, cảm nhận được động tác của cô liền ngồi dậy, chống lại ánh mắt của Tiêm Vũ, vui vẻ nói: "Em tỉnh rồi?"
Vừa nãy anh nghiêng đầu nên không phát hiện, hiện tại mới nhìn rõ mặt anh, gương mặt tuấn mỹ ngày xưa bây giờ đã bị một đầu heo mặt mũi bầm dập thay thế, "Phốc!" Tiêm Vũ nhịn không được cười ra tiếng: "Thực xin lỗi, em không cố ý." Người ta vì cô mới bị thương thành như vậy, cô còn cười anh, thật sự quá không nên!
"Không sao, anh đã quen rồi." Bạch Cẩn Lê bất đắc dĩ nói, cha mẹ anh, chú Mộ dì đã sớm cười qua, nếu không phải hình tượng của anh giải trí cho chú Mộ thì anh còn không có cơ hội chiếu cố Tiêm Vũ. Ngay cả những bác sĩ và y tá kia cũng tới kiểm tra phòng thường xuyên hơn những phòng khác.
"Em ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày." Bạch Cẩn Lê săn sóc nâng giường bệnh lên giúp cô, sau đó rót một ly nước cho cô: "Một lát nữa chú và dì Mộ sẽ tới."
"Lâm Văn Văn thế nào rồi?" Tiêm Vũ nhận cái ly uống một ngụm.
"Cô ta vì tội cố ý giết người nên đã bị nhốt vào tù, Lâm gia đã tuyên bố phá sản, sau khi chú Lâm biết hành vi của cô ta đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, mang theo cả nhà xuất ngoại rồi."
Tiêm Vũ trầm ngâm chốc lát: "Nghĩ biện pháp đưa cô ta ra ngoài đi." Ở tù thật sự quá tiện nghi cho cô ta rồi, không có thân phận Lâm gia đại tiểu thư, lại không có gương mặt xinh đẹp, sinh hoạt sau này của cô ta nhất định rất phấn khích.
Ánh mắt Bạch Cẩn Lê chợt lóe: "Được."
"Không cảm thấy em tàn nhẫn hả?" Tiêm Vũ nhìn anh, hiếu kỳ hỏi.
"Không, kỳ thật anh cũng nghĩ như thế, cho nên chúng ta là trời sinh một đôi." Bạch Cẩn Lê mỉm cười tới gần cô: "Những lời em nói lúc ở bờ biển còn tính không?"
Tiêm Vũ giảo hoạt cười: "Hình như em không có hứa hẹn gì với anh mà?"
"Anh mặc kệ, em đã đáp ứng suy xét anh rồi, lại nói lần này anh đã cứu em một mạng, chẳng lẽ em không nên lấy thân báo đáp hả?"
"Chúng ta gặp nạn hình như là kiệt tác của anh mà?" Tiêm Vũ hắc tuyến.
"Coi như vậy thì anh cứu em cũng là sự thật." Bạch Cẩn Lê chỉ vào mặt mình: "Anh vì em biến thành như vậy mà em một chút cũng không cảm động hả?"
Tiêm Vũ nhìn đầu heo càng dựa càng gần mình kia, nhịn cười nói: "Cảm động là có một chút, thế nhưng em thật sự không có cách nào nhận bộ dạng này của anh." Nhìn ánh mắt thất vọng của đối phương, cô nói tiếp: "Bất quá, nếu mặt anh khôi phục thì ngược lại em có thể suy xét một chút." Kỳ thật ở lúc anh lựa chọn cùng tiến cùng lui với cô, thậm chí còn vài lần không để ý an nguy cả bản thân mà bảo vệ cô thì cô đã quyết định tiếp nhận anh.
Mắt Bạch Cẩn Lê sáng lên: "Em đáp ứng?"
"Em chỉ nói suy xét một chút mà thôi, không có hoa tươi, không có bữa tối ánh nến, còn ở trong bệnh viện mà anh cứ như vậy theo đuổi người ta?" Tiêm Vũ ngạo kiều nói.
"Tuy rằng không có những thứ này, địa phương cũng không quá thích hợp, thế nhưng anh có một trái tim thật lòng." Bạch Cẩn Lê ôm lấy cô: "Tiểu Bạch, anh thích em!"
"Hai đứa đang làm cái gì thế?"
Không đợi Tiêm Vũ biểu đạt bất mãn với xưng hô của anh, một tiếng gầm giận dữ ở cửa vang lên.
Ba Mộ phẫn nộ trừng Bạch Cẩn Lê: "Tốt lắm, tiểu tử đầu heo, tôi biết cậu không có lòng tốt gì rồi mà, vừa rồi cậu làm cái gì? Tôi đồng ý để cậu chiếu cố con gái tôi nhưng không có đồng ý để cậu động tay động chân!" Nếu không phải cậu ta tùy hứng, sao con gái ông lại gặp chuyện không may này? Coi như cuối cùng cậu ta có bảo hộ con gái ông cũng không thể xóa sạch sai lầm cậu ta phạm phải!
"Chú, con thật sự rất thích Tiêm Vũ, chú thanh toàn cho chúng con đi." Bạch Cẩn Lê bất đắc dĩ nói.
"Không có khả năng, ai cũng có thể, chỉ có cậu là không được!" Ba Mộ mở to hai mắt nhìn: "Còn không buông móng vuốt của cậu ra!" Vừa nói vừa vọt lên, đập rơi tay anh, tách hai người ra.
Tiêm Vũ nghịch ngợm thè lưỡi với Bạch Cẩn Lê, qua cửa của cô, nhưng cửa này của ba Mộ không dễ đâu, muốn ở một chỗ với cô sao, chàng trai, con đường của anh còn rất xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.