Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 17: Thẩm gia




<meta charset="utf-8">
"Chuyện hôm nay tạm thời cứ như vậy, nàng cũng về trước đi, sau này trẫm sẽ bồi thường cho nàng." Hoàng thượng nói với Diệp Tiệp dư.
Lúc này Diệp Tiệp dư cũng không dám ra vẻ làm nũng nữa, dù sao việc hôm nay đã liên quan đến triều chính, không cho phép làm càn, nàng lập tức khéo léo phúc lễ: "Vâng, thần thiếp hiểu ạ, tạ ơn Hoàng thượng và Hoàng hậu đã làm chủ cho thần thiếp."
"Vậy các ngươi cũng trở về đi," Cảnh đế cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Thần thiếp/ tần thiếp cáo lui," các phi tần tấp nập đứng dậy cáo lui.
Thẩm Ngọc Quân ước gì mình nhanh rời khỏi đây, trở về chỗ của mình nhâm nhi tách trà an ủi, cũng để trái tim đang nhảy loạn của mình bình tĩnh lại.
"Thẩm Đức dung xin dừng bước," Lộ công công bước nhanh vượt lên trước Thẩm Ngọc Quân: "Hoàng thượng nói Hồng Lăng sẽ không trở về hầu hạ bên cạnh tiểu chủ nữa, đến lúc đó Nội Vụ phủ sẽ điều cung nhân mới đến, tiểu chủ cứ chọn người thuận mắt là được."
"Làm phiền Lộ công công thay ta đa tạ Hoàng thượng." Thẩm Ngọc Quân cũng không từ chối, nàng biết đây là sự bồi thường của Hoàng thượng, vẫn nên an tâm tiếp nhận.
"Vậy nô tài cáo lui." Lộ công công còn có việc gấp nên cũng không dài dòng.
"Công công đi thong thả," Thẩm Ngọc Quân biết một khoảng thời gian sau kinh thành sẽ có một lần tẩy lễ, mà người hậu hạ bên cạnh Hoàng thượng như Lộ công công đây sẽ không nhàn rỗi.
"Tiểu chủ có muốn…" Trúc Vân vừa định nói đã bị Thẩm Ngọc Quân cản lại: "Có chuyện gì về rồi hãy nói."
Rất nhanh Thẩm Ngọc Quân đã về tới Thiêm Hi lâu, gọi Trúc Vũ và Đông Mai đến: "Trông coi chặt chẽ đám người bên dưới, đừng để bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, nếu có gì không ổn thì cứ đuổi thẳng tay."
"Vâng, tiểu chủ," Trúc Vũ và Đông Mai cũng nghe nói chuyện hôm nay, thật có thể nói là vô cùng kinh sợ, nếu tiểu chủ chỉ là người xem kịch thôi thì tốt rồi, nhưng vừa lúc chủ tử nhà mình lại bị cuốn vào trong đó, hiện giờ đương nhiên là Thiêm Hi lâu phải cung kính giữ mình.
"Tiểu chủ không định gọi…" Trúc Vân không nói tiếp nữa.
"Hiện tại trong cung đều thần hồn nát thần tính, không thể để người khác nắm được nhược điểm," Thẩm Ngọc Quân cẩn thận suy nghĩ: "Ngươi cũng không cần lo lắng, Thẩm gia và Tôn gia vẫn luôn không có lui tới với nhau, sẽ không bị ảnh hưởng đâu." Thẩm Ngọc Quân có nghe trong nhà loáng thoáng nói Tôn gia vẫn luôn có ý định chèn ép Thẩm gia của nàng, lần này Tôn gia gặp hoa, đối với nhà nàng mà nói thì đây là chuyện tốt.
Quả nhiên đúng như lời của Thẩm Ngọc Quân, trong cung đã nổi gió.
Buổi chiều Thu Cúc đến Ngự Thiện phòng lĩnh thức ăn, khi chuẩn bị trở về không ngờ biết được tin Tôn Quý tần bị biếm thành thứ dân đày vào lãnh cung.
Thu Cúc vội vàng vểnh tai hỏi thăm tin tức, rất nhanh đã xách đồ về Thiêm Hi lâu: "Tiểu chủ, Tôn Quý tần bị biếm vào lãnh cung rồi."
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường, tay cầm quyển du ký khựng lại, sau đó buông xuống: "Đây là chuyện sớm hay muộn thôi, có biết Tôn gia thế nào rồi không?"
Thu Cúc đặt hộp đồ ăn xuống trả lời: "Vừa rồi nô tỳ ở Ngự Thiện phòng nghe được tin tức nói Tôn gia bị bao vây."
"Nay đã sắp đến tháng sáu rồi, e là phải qua một đoạn thời gian nữa thì kinh thành mới nóng lên," Thẩm Ngọc Quân cũng không cảm thán quá nhiều, mọi việc đều có nhân quả tuần hoàn, không trách người khác được: "Dặn dò xuống dưới, mấy ngày nay không có việc gì thì đừng tùy tiện đi lại."
"Vâng." Trúc Vũ khuỵu gối đáp.
Kinh thành cũng bởi vì Tôn phủ bị vây mà trở nên vô cùng mẫn cảm.
Trong đêm cùng ngày, tất cả người của Tôn phủ bất kể là nam hay nữ đều bị hạ ngục, cùng lúc đó mấy nhà thường lui tới mật thiết với Tôn phủ cũng bị bao vây.
Lúc này Thẩm phủ ở ngõ Bán Nguyệt cũng là một mảnh âm trầm.
Mọi người của Thẩm gia đều tụ tập ở Ninh Thọ đường, không ai lên tiếng nói chuyện.
"Không biết Quân tỷ nhi ở trong cung thế nào?" Nhị phu nhân Tiền thị đánh vỡ sự an tĩnh của Ninh Thọ đường, một tiếng thở dài có vẻ vô cùng sâu sắc
Đại thái thái Thích thị lo lắng trong miệng luôn niệm kinh Phật, khẩn cầu Phật Tổ phù hộ: "Từ nhỏ đã không làm người khác nhọc lòng, vậy chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Như là tự an ủi mình, nhưng lại không thể chắc chắn được.
Đúng lúc này truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, huynh đệ Thẩm Đại lão gia đã trở lại: Phụ thân mẫu thân, nhi tử đã về," Thẩm Đại lão gia nhìn có vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt đỏ hết cả lên.
"Có nghe ngóng được xảy ra chuyện gì không?" Lão thái gia Thẩm Lâm trầm giọng hỏi.
"Nhi tử nghe được một ít," Thẩm Đại lão gia nhận nước do thê tử đưa lên, mở to miệng uống liền mấy ngụm rồi nói: "Trong cung Tôn Quý tần bị phế, đêm nay ngay cả Hoàng Quý dung có chút quan hệ với Tôn Quý tần cũng bị biếm. Nghe nói là Tôn Quý tần mượn đao giết người không thành, ngược lại kéo ra chuyện quan hệ mật thiết giữa Tôn gia và nghiệt đảng Lương vương. Hoàng Quý dung truyền tin tức ra ngoài bị bắt được, cho nên…"
"Mượn đao giết người, giết ai?" Thẩm Lâm bắt được điểm ngập ngừng của đại nhi tử mình.
Đại lão gia trầm ngâm một hồi, cũng không muốn giấu giếm: "Là muốn mượn Thẩm Đức dung giết Diệp Tiệp dư, nhưng Thẩm Đức dung thông minh nên không bị tính kế."
"A…" Thích thị suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ, cho dù ngồi ngay ngắn cũng cố nén nước mắt, toàn thân run rẩy.
"Vậy Thẩm Đức dung thế nào?" Thẩm lão phu nhân cũng hoảng sợ trong lòng, vội vàng hỏi.
"Mẫu thân an tâm, Thẩm Đức dung không sao, không bị liên lụy," Thẩm Đại lão gia cũng khó yên trong lòng. Đó là đích nữ của ông, là đích nữ duy nhất!
“Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi…” Lão phu nhân một tay vỗ nhẹ ngực, tay còn lại nắm chặt tay Thích thị ngồi ở bên cạnh: “Thẩm Đức dung vẫn ổn chứ?”
"Cụ thể nhi tử không rõ, nhưng không có gì đáng ngại," lúc Đại lão gia vừa nghe tin như vậy cũng vì nữ nhi mà đổ mồ hôi lạnh.
"Ôi… Đều cho rằng phú quý đến, lại không biết được hung hiểm trong đó. Tôn Quý tần đó chết chưa hết tội, nhưng Hoàng Quý dung nói biếm liền biếm." Thẩm lão phu nhân luôn thương yêu Thẩm Ngọc Quân, trong lòng lại càng đau lòng hơn.
"Lão đại, lão nhị, gọi bọn Triết Thần đến, tới thư phòng của ta," Thẩm Lâm biết chất nữ không sao liền bắt đầu cẩn thận trù tính, đây có lẽ sẽ là cơ hội của Thẩm gia. Lần động tĩnh lớn này chắc chắn sẽ trống không ít vị trí. Tôn gia, lão phu không cảm tạ! Coi như đây là món nợ Tôn gia còn nợ mấy năm nay đi.
"Nhi tử đã biết!"
Một đêm này trong kinh thành có rất nhiều người thấp thỏm khó ngủ, trong hoàng cung cũng giống như vậy.
Một tháng kế tiếp, tiền triều không lúc nào yên tĩnh, ngược lại hậu cung không còn náo nhiệt như trước đây, hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đương nhiên Hoàng thượng cũng không đặt chân đến hậu cung nửa bước.
Đảo mắt đã qua hơn nửa tháng tám, tiền triều cũng dần dần bình ổn lại.
Cuối cùng Tôn thị nhất tộc không thể tránh được một kiếp này, nam tử trưởng thành đều bị chém đầu, người già, nữ tử và trẻ em còn lại bị đày đến Tây Bắc hoang dã. Mà Tôn Quý tần sau khi nghe được tin tức này xong, đêm cùng ngày tự sát trong lãnh cung, quỷ dị là bên cạnh Tôn Quý tần còn có một thi thể khác.
Là Hồng Lăng.
Đến đây, huyết án liên tục do Hồng Lăng dẫn phát lấy kết cục như vậy mà kết thúc. Tiền triều hậu cung cũng tiến hành một cuộc tẩy rửa quy mô không nhỏ.
Điện Càn Nguyên, Cảnh đế chắp tay sau lưng, đứng dưới tấm biển "Chánh đại quang mi kiền nhân" ở trước điện, cứ lẳng lặng đứng như vậy. Khi Lộ công công tiến vào thì cho thái giám cung nữ hầu hạ lui xuống, nhìn thấy cửa điện đóng lại mới tiến lên hồi bẩm.
"Hoàng thượng, đích tôn thật sự của Lương vương đã bị tiễn đi, nam tự của Tôn gia cũng đã trừ sạch sẽ."
"Từ khi trẫm đăng cơ đến nay đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn không biết cảm ơn, vậy thì đừng trách trẫm đuổi tận giết tuyệt."
"Hoàng thượng đã tận tình tận nghĩa với nhất mạch của Lương vương rồi."
"Nhưng đúng là trẫm đã xem thường Tôn gia, vốn tưởng rằng là một bầy tôi trung thành, không ngờ lại là đầy tớ lừa gạt chủ nhân. Đích tôn của Lương vương là dư nghiệt, nhưng cũng là huyết mạch của hoàng thất ta, vậy mà lại bị nuôi thành nhút nhát như vậy. Dã tâm của Tôn gia cũng không nhỏ!" Cảnh đế nghĩ đến chuyện thái y báo lại đứa bé kia đã bị hạ thuốc tuyệt tự (thuốc gây vô sinh), đã quyết định phải trừ tận gốc Tôn gia.
"Tôn gia lòng muông dạ thú đã rõ như ban ngày, không trừ tất là họa lớn." Mấy năm nay Lộ công công đi theo Cảnh đế đến bước này đã sớm trở nên lạnh lùng, nếu như không tàn nhẫn độc ác, chủ tớ bọn họ không biết đã chôn ở xó xỉnh nào rồi.
"Gần đây trong cung có động tĩnh bất thường gì không?" Cảnh đến nghĩ đến cung Cảnh Nhân, cung Từ An, còn có… khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên, có một số người, không động đến nàng, không có nghĩa hắn sẽ vĩnh viễn không động đến.
"Hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút, nhưng Thiêm Hi lâu đúng thật là không có." Lần này Lộ công công đánh giá cao Thẩm Đức dung, nếu nói Thẩm gia không có đường ngầm ở trong cung, đánh chết hắn cũng không tin. Thẩm gia là nhà nào chứ, đó là người có công lớn mở nước, hầu tước do Thánh tổ đích thân phong, tuy nói hiện tại có hơi xuống dốc, nhưng gốc thì vẫn còn.
Chuyện lần này, tại sao Hoàng thượng không ngầm thẩm vấn Hồng Lăng, không phải là vì muốn nhân tiện rửa sạch hậu cung sao? Kết quả Thẩm Đức dung thì tốt rồi, hàng ngày trốn ở Thiêm Hi lâu, cửa cũng không ra. Thái giám cung nữ trong cung mỗi ngày nếu không đi Ngự Thiện phòng lấy thức ăn thì chính là đến Nội Vụ phủ cầm phân lệ. Không hề lung lay chút nào, làm cho trạm gác ngầm nhìn chằm chằm bọn họ cũng không có tinh thần.
Nhưng Thẩm Đức dung cũng không phải là kẻ ngốc, lợi dụng cơ hội lần này ngược lại làm sạch cung của mình. Đuổi đi hai thái giám, một cung nữ, hiện tại Thiêm Hi lâu đúng là sạch hơn rất nhiều. Cứ theo đà này, Thiêm Hi lâu của Thẩm Đức dung sớm muộn gì cũng giống như thùng sắc, sau này nàng trốn trong đó sẽ có thể càng an tâm hơn.
"Những kẻ không an phận kia nên đổi thì đổi, nên bỏ thì bỏ. Còn không sạch sẽ, ngươi biết nên làm thế nào chứ?" Lần này Cảnh đế xem như là đại khai sát giới.
Kinh thành trong thời gian gần đây, những kẻ quần là áo lụa thường xuyên đi lại đã không thấy một bóng, nhao nhao buộc ở trong nhà, chỉ sợ không may chạm đến vị xúi quẩy này, đầu chuyển nhà là chuyện nhỏ, liên lụy đến gia tộc mới là chuyện lớn. Phải biết rằng hiện tại vị này thích nhất chính là tội liên đới.
"Vâng."
"Thẩm gia ngủ đông đã lâu, cũng nên đến lúc có hành động rồi. Nói với Sở Diễn, Thẩm Triết Thần có thể dùng một chút." Chuyện lần này đến cùng là thiệt thòi cho tiểu ny tử kia, coi như là bồi thường vậy. Thẩm gia đúng thật là đã bị ghì nén quá lâu, đã từng là Tề Dương Hầu phủ, chung quy thì tiên đế đã mất rồi.
"Vâng," nhìn đi, nhìn đi. Thẩm Đức dung chính là điển hình của người ngốc có phúc của người ngốc, đây không phải là Hoàng thượng ban ân đó sao. Sở Diễn là ai? Tâm phúc của Hoàng thượng, thống lĩnh Cấm quân, trong coi toàn bộ việc quân sự quan trọng của cả kinh đô. Thẩm Triết Thần này nếu như được đến chỗ của hắn, đi lên là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng cũng phải xem Thẩm Triết Thần này có thể nâng lên nổi hay không nhỉ? Đây chính là chân chính đề bạt, chân thực hơn nhiều so với việc tấn vị cho Thẩm Đức dung.
"Trong kinh đã thanh lý một lần, bây giờ đến bên ngoài, truyền ý chỉ của trẫm, để Tổng đốc Nam Ninh Nghiêm Thụ hồi kinh tự biện luận."
"Vâng, nô tài làm ngay, còn có một việc, Hoàng hậu nương nương cho người đến hỏi, trung thu năm nay có tổ chức gia yến không ạ?" Lộ công công nghĩ đến Hoàng hậu cũng lo lắng thay nàng, bây giờ là lúc nào rồi, việc này còn đến hỏi Hoàng thượng, không thấy gần đây tâm tình của Hoàng thượng không tốt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.