Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 72: Năm mới




Trong năm nay, trừ việc không thể tắm rửa gội đầu thì Thẩm Ngọc Quân vẫn rất thoải mái. Buổi tối trừ tịch hôm nay, nàng ngồi trên tháp uống canh gà, nhìn các cung nhân trong cung quay quần bên nhau ăn lẩu, trong lòng có một loại cảm giác an bình kiên định.
Từ sau khi sinh Tiểu Phì Trùng, lòng Thẩm Ngọc Quân đã yên ổn, gần đây nàng mới cảm nhận được cảm giác đứng vững gót chân là như thế nào. Nhìn cục thịt tròn vo nằm bên cạnh, nàng nghĩ sau này chỉ cần nàng không tự mình tìm đường chết, cuộc sống của nàng sẽ rất dễ chịu.
Thẩm Ngọc Quân đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của Tiểu Phì Trùng, không ngờ cục thịt tròn vo này lại nhoẻn miệng cười: "Đang mơ thấy được ăn món ngon gì sao?"
Sau khi dùng xong bữa tối, Trúc Vũ bắt đầudẫn mấy cung nữnặn sủi cảo. Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp một lúc thì hơi mệt, Trúc Vân hầu hạ nàng vào nội thất nghỉ ngơi, đương nhiên nàng cũng bế Thẩm Ngọc Quân ăn no lại ngủ đi cùng.
Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, cửa cung Chiêu Dương mới mở chưa bao lâu, Đức phi đã mang theo Uyển Y đến.
"Ây dô, chỗ của muội náo nhiệt thật," Đức phi vừa mới vào cửa điện đã lên tiếng.
Thẩm Ngọc Quân nghênh đón hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương, chúc nương nương phúc thọ an khang."
"Nhanh đứng lên," Đức phi cười kéo Thẩm Ngọc Quân: "Vẫn là muội nhiều quy củ, Tiểu Phì Trùng đâu?"
"Tỷ tỷ đến đúng lúc, nó mới thức dậy," Thẩm Ngọc Quân kéo Đức phi đến bên tháp, hai người nhìn Tiểu Phì Trùng bị bọc kín trong chăn đang ngọ nguậy, đôi mày kiếm nhỏ nhăn lại, chép chép miệng, xem ra Tiểu Phì Trùng lại sắp nổi giận.
Đức phi bước nhanh đến bế nó: "Ôi ôi, có phải Tiểu Phì Trùng của chúng ta biết hôm nay Đức mẫu phi đến thăm con không?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn dáng vẻ nhỏ nhẹ này của Đức phi, đâu còn nhuệ khí ngày thường: "Tỷ tỷ, tỷ đừng chiều hư nó, gần đây muội phát hiện tính khí của nó ngày càng lớn, không hài lòng chuyện gì là nhắm mắt lại khóc lớn."
Đức phi nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, chẳng qua là sau khi trừng mắt liếc Thẩm Ngọc Quân một cái thì lại cúi xuống, bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Phì Trùng: "Ta thấy là do người làm nương như muội không đáng tin cậy, trẻ con có khó chịu thì cũng không thể mở miệng nói được, chỉ có thể lớn tiếng khóc," dỗi với Thẩm Ngọc Quân xong nàng lại nói với Tiểu Phì Trùng: "Đúng không nào, Tiểu Phì Trùng của chúng ta chỉ khó chịu mới khóc thôi, có đúng không? Ha ha..."
Thẩm Ngọc Quân định từ bỏ cứu Đức phi khỏi sự mê hoặc bởi một thân thịt non của Tiểu Phì Trùng, nàng lắc đầu ngồi lên tháp, vươn tay cầm hạt hạch đào lên ăn.
Đức phi bế Tiểu Phì Trùng chơi một lúc cũng ngồi xuống tháp: "Ây, ta cũng toát chút mồ hôi rồi này."
Thẩm Ngọc Quân liếc Đức phi một cái: "Vậy tỷ còn không để Tiểu Phì Trùng xuống, tỷ không biết trước đây nhũ mẫu và Trúc Vân, Trúc Vũ luôn thích bế nó, bây giờ nó vừa mở mắt là muốn bế, không bế sẽ khóc, mấy ngày nay muội đang trị cho nó đây."
Đức phi không hề để sự oán giận của Thẩm Ngọc Quân vào trong mắt: "Cung của muội nhiều người như vậy, sao có thể để Tiểu Phì Trùng của chúng ta thức dậy còn nằm trên giường?"
"Muội muốn nói là tính khí của nó quá lớn," Thẩm Ngọc Quân tỏ vẻ không thể nào nói chuyện được với Đức phi, nàng vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
"Thân phận của nó vô cùng tôn quý, nếu như không có chút tính khí mới không tốt," Đức phi dựng thẳng Tiểu Phì Trùng lên, cụng trán với nó, cười nói: "Ta thấy Tiểu Phì Trùng của chúng ta cái gì cũng tốt."
Thẩm Ngọc Quân liếc mắt, trong lòng yên lặng quyết định sau này nàng phải nghiêm khắc với Tiểu Phì Trùng một chút mới được, không thì nàng thật sự sợ nó sẽ trưởng thành một cách lệch lạc.
"Đúng rồi," Đức phi quay đầu trừng mắt liếc Thẩm Ngọc Quân một cái: "Đều là tại muội cứ mãi ngắt lời ta, suýt chút nữa thì ta quên mất."
"Chuyện gì vậy?" Thẩm Ngọc Quân có hơi khó hiểu.
"Hôm nay là mùng một năm mới, ta đã sớm chuẩn bị hồng bao cho Tiểu Phì Trùng," Đức phi nhận một chiếc túi gấm hoa màu đỏ rực từ tay Uyển Y, vẫy vẫy trước mắt Tiểu Phì Trùng: "Có thích không nào? Túi gấm này là do Đức mẫu phi tự tay thêu, có đẹp không?"
Tiểu Phì Trùng cũng rất phối hợp cong cong khóe miệng cười.
"Ôi...," Đức phi thấy Tiểu Phì Trùng cười thì lập tức ngây người, sau đó hưng phấn nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Tiểu Phì Trùng cười với ta, thật đó!"
Thẩm Ngọc Quân thấy bộ dạng ngốc nghếch này của Đức phi thì nhớ đến mấy ngày trước nhìn thấy Tiểu Phì Trùng cười, nàng cũng ngốc như thế này: "Mấy ngày trước nó đã biết rồi." Mấy ngày nay nàng rảnh rỗi, chỉ cần Tiểu Phì Trùng trợn tròn mắt thì nàng bắt đầu chọc cười nó, bây giờ đối với chuyện Tiểu Phì Trùng cười nàng đã thành quen.
"Sao muội không nói cho ta biết?" Đức phi liếc Thẩm Ngọc Quân một cái, rồi lại quay đầu chọc Tiểu Phì Trùng cười.
Cuối cùng trong buổi sáng, Đức phi vì chọc Tiểu Phì Trùng cười, bị cục thịt nhỏ Tiểu Phì Trùng này lừa hơn hai mươi hồng bao. Sau cùng chờ Tiểu Phì Trùng ngủ rồi, nàng cũng cảm thấy hài lòng thả cho Tiểu Phì Trùng ngủ.
Thẩm Ngọc Quân nhìn đống hồng bao Tiểu Phì Trùng nhận được từ Đức phi, mở nụ cười bất đắc dĩ: " Tỷ tỷ, tỷ còn ra tay rộng rãi như vậy, muội bắt đầu lo lắng cho Trọng Hoa cung của tỷ rồi đó."
Lúc này Đức phi mới nghỉ ngơi, cuối cùng ngơi tay bưng chung trà lên uống, uống liên tục vài ngụm mới đặt chung xuống: "Hiện tay ta quản cung vụ, có thể đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng, ha ha..."
Thẩm Ngọc Quân cũng cười theo: "Tỷ vất vả kiếm lời bỏ túi mới có, quay người lại bị mấy nụ cười của Tiểu Phì Trùng lừa mất, vào tiểu khố phòng của nó."
Đức phi xua xua tay, trên mặt ngưng nụ cười: "Hoàng hậu vẫn bệnh mãi, cũng không biết nàng ta là bệnh thật hay giả bệnh?"
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng mất: "Hôm nay là mùng một đầu năm, nàng ta cũng không xuất hiện nhận thỉnh an của các phi tần sao?"
Đức phi lắc đầu: "Không, sáng nay ta đến Cảnh Nhân cung trước, sau đó mới đến chỗ muội," nàng vừa nói vừa nhíu mày: "Chắc là Hoàng hậu liên thủ với Lệ Phi rồi."
"Lệ Phi?" Nhắc tới Lệ Phi, Thẩm Ngọc Quân lập tức nghĩ đến thuốc trong tay Lệ Phi: "Qua một khoảng thời gian Hoàng hậu sẽ xuất hiện, sẽ không giống tình trạng Lệ Phi trước đây đó chứ?"
Đây chính là điều Đức phi lo lắng: "Muội còn không đến nửa tháng nữa sẽ hết cữ, đến lúc đó muội càng phải cẩn thận, lúc đầu Lệ Phi tính toán không thành công, Hoàng hậu thì chưa chắc. Bây giờ muội lại có Tiểu Phì Trùng, cho dù là Hoàng hậu hay là Thục phi, Hứa Đức nghi, bọn họ sẽ không muốn muội sống tốt."
Thẩm Ngọc Quân vừa định thở dài nhưng sực nhớ hôm nay là mùng một đầu năm nên kìm lại: "Sao bọn họ không thể yên tĩnh một chút chứ? Một đám như bị dán kín mắt, không nhìn thấy chủ tử chân chính là ai, làm trời làm đất, sớm muộn gì cũng tự làm cho chính mình... biến mất."
"Lần trước không phải ta theo như lời muội nói sao? Phú quý che mắt người, nếu như bọn họ có thể nhìn thấu được những thứ kia xa xôi không thể với tới, như vậy thì hậu cung đã yên ổn rồi," Đức phi nghĩ đến bản thân đã từng như vậy, không nhịn được mà cười: "Người không sợ đi nhầm đường, chỉ sợ đã biết là đi nhầm mà vẫn thẳng tiến không lùi."
"Cứ tùy bọn họ đi." Thẩm Ngọc Quân bưng chén sữa bò lên uống mấy ngụm: "Bọn họ không hành động, muội cũng không thể tìm tới cửa, còn Hoàng hậu, nếu nàng ta thật sự đặt tâm tư lên người muội và Tiểu Phì Trùng, muội cũng không phải là khối bột. Tuy muội không thể làm gì nàng ta, nhưng vẫn có thể kéo mấy lớp da của nàng ta xuống."
Đức phi gật đầu, Thẩm Ngọc Quân tiến cung không lâu đã có thể không hao tổn sợi lông cọng tóc nào để sinh ra Tiểu Phì Trùng, đã đủbiết không phải là người đơn giản, hơn nữa Thẩm gia có tích lũy trên trăm năm, trong cung chắc chắn vẫn còn có chút nhân mạch, huống hồ hiện tại nàng đang nắm giữ nửa hậu cung, có nàng ở bên cạnh quan sát, bọn họ muốn ra tay cũng không dễ dàng như vậy: "Mọi việc cẩn thận là hơn."
"Muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở," Thẩm Ngọc Quân cười cười: "Bọn họ không hành động thì thôi, nếu thật sự ra tay, muội cũng sẽ không nương tay."
Đức phi ở cung Chiêu Dương một buổi sáng, đến tận buổi trưa mới rời khỏi. Nàng là chủ vị của cung Trọng Hoa, mùng một đầu năm cũng không thể ở mãi ở cung Chiêu Dương.
Bữa trưa vừa mới dọn lên thì Cảnh đế đã đến, Thẩm Ngọc Quân vội vàng đứng lên hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thẩm Ngọc Quân tiến tới kéo Thẩm Ngọc Quân lên: "Trẫm qua đây dùng bữa với nàng, Tiểu Phì Trùng đâu?"
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy đáp: "Mới ngủ không bao lâu, còn phải một lúc nữa mới dậy."
Hai người ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa. Sau khi dùng bữa trưa xong Cảnh đế cũng không vội rời đi, hắn vào tẩm điện nhìn Tiểu Phì Trùng đang ngủ say sưa, khóe miệng cong lên, tháo giày nằm bên cạnh Tiểu Phì Trùng.
Lát sau Thẩm Ngọc Quân đi vào, hai phụ tử đều đang ngủ. Nàng cẩn thận nhìn ngũ quan của Tiểu Phì Trùng và phụ thân nó, không lâu sau nàng đã xác định, Tiểu Phì Trùng trông giống phụ thân nó nhiều hơn.
"Nàng đứng đó làm gì, không lên giường à?" Cảnh đế đột nhiên mở mắt dọa Thẩm Ngọc Quân nhảy dựng.
Thẩm Ngọc Quân vỗ vỗ ngực: "Chắc chắn là Hoàng thượng người cố ý hù thần thiếp."
"Nàng nhìn lâu như vậy, nhìn ra cái gì rồi?" Cảnh đế nghiêng người nhìn Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân ngồi vào mép giường, dịch dần vào bên trong: "Thần thiếp vừa quan sát, Tiểu Phì Trùng thật sự trông rất giống Hoàng thượng, nhất là mắt, mũi, còn có lông mày nữa."
Cảnh đế nhìn nàng đang dịch vào trong: "Nó là nhi tử ruột của trẫm, không giống trẫm mới kỳ lạ," hắn lại thấy nàng dịch vào sâu bên trong một chút: "Đã bao lâu nàng không tắm gội rồi hả?"
Thẩm Ngọc Quân vừa nghe câu này thì bỗng chốc ngẩn người, nàng đã quên hơn nửa tháng nay nàng chưa tắm rửa đàng hoàng: "Bây giờ thần thiếp còn đang ở cữ."
Cảnh đế hừ một tiếng, tự mình dịch vào bên trọng, cũng tiện tay dời Tiểu Phì Trùng vào bên trong: "Ngủ đi."
Nghe xong lời hắn vừa nói, Thẩm Ngọc Quân nào còn có thể ngủ được: "Thần thiếp ra bên ngoài nghỉ ngơi," xong xong thì đứng dậy rời đi.
Cảnh đế vòng một tay lên eo nàng: "Đừng lăn qua lăn lại nữa, nhanh ngủ đi, tối hôm qua trẫm không ngủ."
Thẩm Ngọc Quân chu miệng: "Đây là Hoàng thượng người bảo thần thiếp ngủ nhé?"
"Ừm, nhanh ngủ đi," giọng của Cảnh đế đã có chút mơ màng sắp ngủ.
Cuối cùng Thẩm Ngọc Quân bất đắc dĩ nằm xuống.
Rất nhanh đã tới mùng ba tháng giêng, hôm nay Thẩm Ngọc Quân dậy từ sáng sớm như năm ngoái, không lâu sau lệnh cho Tiểu Đặng Tử đi tới cửa cung.
"Trúc Vũ, ngươi đi xem bánh mứt táo củ từ của Thu Cúc làm xong chưa, làm thêm ít đậu phụ vàng đến đây," Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, một tay bị Tiểu Phì Trùng cầm lấy.
Trúc Vũ bế Tiểu Phì Trùng thay xiêm y cho nó, cười nói: "Nương nương, những lời này người hỏi mấy lần rồi, Thu Cúc bị người hỏi đến hoảng luôn."
Thẩm Ngọc Quân cười, nói đùa: "Đây không phải vì bổn cung rảnh rỗi đến cuống sao," vừa nói nàng vừa bế Tiểu Phì Trùng: "Hôm nay ngoại tằng tổ mẫu và ngoại tổ mẫu sẽ đến đây, con phải hoạt bát một chút, nhưng nếu con buồn ngủ thì ngủ, có điều không được khóc, có nghe không hả?" Thẩm Ngọc Quân càng nhìn nó càng thích, không nhịn được cụng cụng trán với nó, chọc cho Tiểu Phì Trùng bật cười.
Trúc Vũ ôm y phục ra ngoài, y phục của tiểu chủ tử đều do nàng và Trúc Vũ tự tay giặt giũ, dù sao các nàng cũng không dám mang tiểu chủ tử ra đánh cuộc với lòng người trong cung.
Vừa qua giờ thình, Tiểu Đặng Tử đã dẫn nữ quyến Thẩm gia quay lại: "Nương nương, người xem ai đến rồi này?"
Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng đã hơi buồn ngủ, đứng lên: "Nhanh mời tiến vào."
Thẩm lão phu nhân và Thích thị, Lương thị, tổ tôn ba đời vào điện liền quy quy củ củ hành lễ với Thẩm Ngọc Quân: "Thần phụ thỉnh an Hi Tu nghi, nương nương cát tường."
"Nhanh đứng lên," Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng tiến lên đón: "Nhanh đứng lên."
Thẩm lão phu nhân được tức phụ và tôn tức đỡ đứng dậy: "Nương nương còn đang ở cữ, phải chú ý thân thể," bà thấy tôn nữ mình đang ở cữ còn bế trẻ con, có hơi lo lắng nhắc nhở: "Ở cữ làm không tốt, sau này con sẽ không dễ chịu đâu."
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Một ngày con có thể bế nó một lát," vừa nói nàng vừa nghiêng người: "Tổ mẫu, mẫu thân, cả đại tẩu nữa, nhanh ngồi đi."
Thẩm Ngọc Quân ngồi xuống ghế chủ vị, dù sao nàng cũng là cung phi, có một số quy củ nhất định phải nhớ. Thẩm lão phu nhân ngồi bên dưới Thẩm Ngọc Quân: "Nhìn con khỏe mạnh, trong nhà yên tâm rồi."
Thẩm Ngọc Quân thấy mẹ nàng chăm chú nhìn Tiểu Phì Trùng, bèn đưa Tiểu Phì Trùng trong lòng cho bà: "Nương, người bế Tiểu Phì Trùng đi, ngoại tổ mẫu người còn chưa bế nó đâu."
Thích thị vội nhận lấy, tuy bà là ngoại tổ mẫu của Tam Hoàng tử, nhưng Tam Hoàng tử thân phận cao quý, ba cũng rất thận trọng: "Ôi, Tam Hoàng tử buồn ngủ, sao con lại gọi nó là Tiểu Phì Trùng, nào có người nương nào lấy nhũ danh lung tung cho con như vậy chứ?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn tổ mẫu nàng một chút, sau đó cười khổ nghiêng đầu qua nhìn nương và đại tẩu ngồi đối diện nàng: "Nương, chuyện này nương không thể đổ oan cho con, nhũ danh này là Hoàng thượng đặt, không phải con đâu."
Thích thị nghe vậy sửng sốt, cười nói: "Tên Tiểu Phì Trùng này ngược lại cũng mang chút tính trẻ con," Hoàng thượng lấy, bà còn dám nói gì nữa.
Thẩm lão phu nhân thấy mắt Tam Hoàng tử trong lòng đại tức phụ lờ đờ sắp ngủ, cười cười lấy một túi gấm nhỏ trong tay áo ra, đưa cho Thẩm Ngọc Quân: "Đây là tổ phụ con cho Tam Hoàng tử, con nhận đi."
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy có hơn kinh ngạc, nhận túi từ trong tay tổ mẫu: "Tổ phụ cho?" Nói xong mở túi gấm trong tay ra, nàng nhìn Thanh Long ngọc bội trong lòng bàn tay, lập tức bị dọa sợ, suýt chút nữa đã ném ngọc bội đi: "Đây... Đây..."
Thẩm lão phu nhân thở dài: "Con đừng kinh ngạc, thấy ngọc bội hẳn con cũng biết ý của tổ phụ con," lúc nói Thẩm lão phu nhân chỉ chỉ tay lên trời: "Đây là tổ phụ con đoạt được từ cho thuộc hạ của Trấn Quốc công, những chuyện khác ta cũng không biết."
Thẩm Ngọc Quân cau mày, hạ mắt suy nghĩ thật lâu, mới nói với Trúc Vũ: "Ngươi đến Càn Nguyên điện xem Lộ công công có ở đó hay không, mời hắn tới đây một chuyến."
"Vâng," Trúc Vũ vội khom người lui ra.
Thẩm lão phu nhân thấy tôn nữ làm việc như vậy, vui mừng ra mặt, gật gật đầu: "Con đã trưởng thành không ít, đúng là nên làm như vậy."
Thẩm Ngọc Quân cười: "Tôn nữ hiểu rõ, trong cung này tin ai cũng không bằng tin vào Hoàng thượng, dù sao Hoàng thượng mới là chủ tử."
"Nên như thế," Bây giờ, cuối cùng Thẩm lão phu nhân đã hiểu được lời của lão nhân nhà bà. Tối qua lão nhân nhà bà nói với bà, tôn nữ này đã có dự tính, cũng là người có tài giả ngu, tương lai chỉ cần Thẩm gia an phận thủ thường, cuộc sống sẽ không chật vật.
Không lâu sau thì Lộ công công đến, Thẩm Ngọc Quân tự mình giao túi gấm vào tay hắn: "Xin Lộ công công thay ta giao cho Hoàng thượng, đây là tổ phụ ta nói tổ mẫu mang vào cung."
Lộ công công nhận túi gấm, vân vê trong tay, sắc mặt căng thẳng: "Nô tài lập tức về trình cho Hoàng thượng."
"Được," Thẩm Ngọc Quân đánh ánh mắt cho Trúc Vân, Trúc Vân lập tức đưa một cái hồng bao thật to cho Lộ công công: "Mời công công uống trà."
"Tạ ơn nương nương," nói xong hắn vội vàng lui ra."
...
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế nhìn ngọc bội Thanh Long trên ngự án, cười yếu ớt nói: "Đúng là lão hồ ly."
"Hoàng thượng, người đang nói Thẩm Lâm à?" Lúc ở cung Chiêu Dương Lộ công công vân vê được đuôi rồng, không ngờ thật sự là ngọc bội Thanh Long.
Cảnh đế đứng lên khỏi ghế rồng, chắp hai tay sao lưng: "Thẩm Lâm muốn nói rõ với trẫm một việc, đó là ông ấy vẫn luôn điều tra việc để lộ bản đồ hành quân biên cảnh năm đó."
Lộ công công thở dài một hơi: "Có lẽ trong lòng Tề Dương hầu mãi không thể buông chuyện này," trong trận chiến năm đó, quân Thẩm gia tổn thất nặng nề, mấy vị tướng lĩnh bỏ mình, ngay cả bản thân Thẩm Lâm cũng mất một chân, việc này đặt ở người nào cũng đều vô cùng khổ sở, Thẩm Lâm có thể chịu đựng đến tận giờ, có lẽ chính là vì điều tra rõ chuyện năm đó.
Cảnh đế hơi nheo mắt: "Trấn Quốc công vẫn có chút năng lực, nhiều năm như vậy cái đuôi đã dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Lâm điều tra việc biên cảnh này hơn hai mươi năm, có lẽ đã sớm theo dõi Trấn Quốc công là Tây Ninh bá, lần này ông ấy đoán chắc chắn trẫm sẽ ra tay với Trấn Quốc công, nên mới trình ngọc bội Thanh Long lên."
"Ngọc bội Thanh Long này sao lại ở trong tay Thẩm Lâm chứ?" Lộ công công lộ ra vẻ không thể theo kịp.
"Trước đây trẫm cũng có chút nghi ngờ tại sao Thanh Long vệ nhiều năm không hành động lại đột nhiên xuất hiện?" Cảnh đế nhếch miệng cười: "Là trẫm sơ ý, ngọc bội Thanh Long này có lẽ trước khi Tôn thị chết đã lọt vào tay Trấn Quốc công, Mộc Vận Chỉ đúng là nữ nhi tốt."
Trước đây Lộ công công còn có chút đồng tình với Mộc Vận Chỉ, hiện tại trong lòng cũng có hơi khó chịu, bọn họ phí nhiều công sức như vậy lại bị hủy trong tay một nữ nhân: "Bây giờ nô tài đã hiểu, người bình thường có lẽ không biết tác dụng của ngọc bội Thanh Long này, ví dụ như Tôn gia, nhưng Mộc gia thì không như vậy. Năm đó Mộc, Thẩm, Chu ba nhà theo chân Thánh tổ Hoàng đế giành thiên hạ, tác dụng của ngọc bội này sao họ lại không biết được?" Dù là trước đây bọn họ chưa xác định, hiện giờ Thẩm Lâm dâng ngọc bội Thanh Long lên, còn có gì không hiểu nữa.
"Khối ngọc bội này đã vô dụng," Cảnh đế thở ra một hơi: "Nếu Trấn Quốc công đã tiếp xúc với Thanh Long vệ, như vậy hắn cũng đã thay đổi cách thức liên lạc rồi."
"Vậy ngọc bội này đã vô dụng ạ?" Lộ công công có chút không tin.
"Nếu như còn dùng được, Thẩm Lâm sẽ không đưa nó trong dịp thăm Tiểu Phì Trùng, mà là thông qua Thẩm Triết Húc đưa thẳng đến cho trẫm. Thẩm Lâm muốn nói cho trẫm biết Thanh Long vệ đã thoát khỏi sự khống chế, khối ngọc bội này vô dụng," Cảnh đế cười lạnh: "Trấn Quốc công thật sự muốn chết."
Lộ công công đứng thẳng tắp ở một bên, gượng nhìn, hắn biết Hoàng thượng đã hơi tức giận.
"Tiểu Lộ Tử," Cảnh đế tùy tay tháo ngọc bội Đằng Long bên hông xuống: "Ngươi đưa cái này cho Hi Tu nghi, nói là trẫm cho Tiểu Phì Trùng, ngươi đến khố phòng chọn vài món cho nữ quyến Thẩm gia."
Lộ công công run run nhận ngọc bội Đằng Long trong tay Hoàng thượng: "Vâng, nô tài đi làm ngay," Tam Hoàng tử có một người nương hiểu chuyện, chính là có phúc phần. Khối ngọc bội Đằng Long này có thể bảo vệ Tam Hoàng tử dài lâu.
Thẩm Ngọc Quân cầm khối ngọc bội Đằng Long của Hoàng thượng, trong lòng ngũ vị tạp trần: "Trúc Vân, tìm cái hộp cất trước, chờ Tiểu Phì Trùng qua đầy tháng thì đeo lên cho nó."
Tổ tôn ba đời Thẩm lão phu nhân dùng xong bữa trưa rồi rời đi, tuy Thẩm Ngọc Quân có chút không muốn, nhưng cũng chỉ có thể tiễn họ đến cửa chính điện.
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, nhìn Tiểu Phì Trùng ngủ đến khuôn mặt nhỏ hồng hào, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu một chút.
"Nương nương," Trúc Vân tiến vào bẩm lại: "Vừa mới có một cung nữ lạ mặt rơi đồ ở trước cửa cung chúng ta, Tiểu Đặng Tử nhặt về."
"Sao hắn không trả cho người ta?" Thẩm Ngọc Quân hỏi.
"Tiểu Đặng Tử nói hắn ở phía sau cung nữ kia kêu không ngớt, cung nữ kia chạy nhanh như thỏ," Trúc Vân cầm một chiếc túi vải bố nhỏ màu xám trong tay.
Thẩm Ngọc Quân ngưng thần một lát: "Mở ra xem."
Trúc Vân nghe vậy bèn cẩn thận mở cái túi ra, không ngờ bên trong lại là một chiếc túi gấm nhỏ vô cùng tinh xảo: "Nương nương, túi gấm này thơm quá," vừa nói nàng vừa vung rơi đồ vật trong túi gấm ra, một tờ giấy nhỏ rơi trong lòng bàn tay Trúc Vân: "Nương nương, trên đây vẻ một trái tim nho nhỏ, còn có một mảnh lá cây, một thân cây."
"Cẩn thận, cây, lá," Thẩm Ngọc Quân bật cười một tiếng: "Bổn cung hiểu rồi, hủy thứ này đi," trong lúc nói nhìn chiếc túi gấm kia một cái, sau lại nhìn thêm lần nữa: "Chờ một chút."
"A," Trúc Vân đã bước chân đi lại rụt về: "Sao vậy ạ, nương nương?"
"Cầm túi gấm đó lại gần để bổn cung xem," Thẩm Ngọc Quân chăm chú nhìn túi gấm trong tay Trúc Vân: "Túi gấm này, lúc bổn cung qua Túc Chiêu viện nhìn thấy một cái rất giống, hoa văn trên đó có chút đặc biệt, ngươi nói Trúc Vũ đồ lại nó."
"Vâng," Trúc Vân khom người lui ra.
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp thở dài: "Xem ra trong cung tạm thời không thể thanh tịnh," nói xong nàng quay đầu lại nhìn Tiểu Phì Trùng đang ngủ bên trong: "Mặc kệ thế nào, mẫu thân đều sẽ bảo vệ con, con an tâm ngủ đi."
Tháng ngày ăn xong ngủ, ngủ lại ăn trông qua cũng nhanh, vào mùng mười tháng giêng, cuối cùng Thẩm Ngọc Quân đã chịu đựng qua giờ tý, đêm hôm tắm ba lần mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau là đầy tháng của Tiểu Phì Trùng, Thẩm Ngọc Quân đã mặc y phục, sửa soạn cho nó từ sớm. Sau cùng Tiểu Phì Trùng trở thành một cái hồng bao. Thẩm Ngọc Quân nhìn Tiểu Phì Trùng một thân đỏ rực, bản thân cũng bị chọc cười.
Đến giữa trưa, Thẩm Ngọc Quân mới mặc cung trang mới, bế Tiểu Phì Trùng đỏ rực, đi tới Hi Hòa điện: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Lộ công công vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thần thiếp thỉnh an tỷ tỷ các cung," Hoàng hậu vẫn vắng như trước.
"Đứng lên đi," Cảnh đế nhìn hồng bao nhỏ trong lòng Thẩm Ngọc Quân, khóe miệng vô thức cong lên, sau đó vẫy vẫy tay với Lộ công công đứng một bên: "Tuyên đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.