(*) Cây dành dành núi
Tại Hành Vân các, Phùng Yên Nhiên đang ngồi bên nôi, dỗ nữ nhi ngủ: "Mặt trăng cong cong... Tựa như thuyền nhỏ... Bảo nhi vào giấc ngủ... Nương đưa nôi..."
Tịch Vân đứng bên cạnh nhìn chủ tử hát ru Tam Công chúa, nàng cảm thấy có lẽ bước đi trước đây của chủ tử là đúng.
"Tiểu chủ, Hi Hiền phi nương nương tới," thái giám thủ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Tam Công chúa đang ngủ bèn cố gắng nhỏ giọng.
Lần này nhân dịp được tấn phong, Phùng Yên Nhiên đã rà soát lại các cung nhân của Hành Vân các, hiện tại Hành Vân các đã quy củ hơn trước đây nhiều rồi.
Phùng Yên Nhiên nhìn nữ nhi trong nôi đang dần vào giấc ngủ, dịu dàng cười: "Ta biết rồi," nói xong thì đứng lên, bước nhanh ra ngoài, vừa mới đến cửa đã thấy Thẩm Ngọc Quân: "Thần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."
Thẩm Ngọc Quân tỉ mỉ quan sát sắc mặt Phùng Yên Nhiên, nhìn thấy nàng khá hơn lúc mới sinh, xem ra lúc ở cữ nàng được chăm sóc không tệ, quan sát xong thì tiến lên kéo nàng đứng dậy: "Mau dậy đi, ta thấy sắc mặt muội không tệ, ta cũng an tâm."
Phùng Yên Nhiên cúi đầu cười, cầm ngược lại tay Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
"Cũng được," Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Vừa hay ta cũng có hơi nhớ Tam Công chúa của chúng ta rồi."
Nhắc tới con, vẻ ôn nhu của Phùng Yên Nhiên hiện rõ lên mặt: "Đứa nhóc tính tình hay cáu kia, quậy cả một buổi trưa, chắc là hôm đầy tháng bị dọa."
"Có mời thái y đến bắt mạch cho Công chúa chưa?" Thẩm Ngọc Quân vội vàng hỏi.
Phùng Yên Nhiên gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, thái y đã bắt mạch rồi, con bé chỉ là nhát gan bị dọa thôi. Muội thấy hôm nay nó ngoan hơn nhiều rồi," làm mẫu thân nàng cũng không dám lơ là.
"Vậy là tốt rồi," Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng yên tâm, nàng cũng mới làm mẫu thân chưa bao lâu, trẻ con thật sự không dễ nuôi, không thể có bất kì sơ sót nhỏ nào.
Hai người vào phòng, Thẩm Ngọc Quân đi tới bên cạnh nôi, hạ người xuống, nhìn tiểu Công chúa trong nôi, mặt không kìm được hiện lên nét dịu dàng: "Tam Công chúa của chúng ta trông giống muội, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân," nói xong nàng nhận một hộp gỗ tử đàn trên tay Thu Cúc: "Hôm kia nhiều người ta cũng không tiện quá nổi bật, đành để hôm nay mang đến."
Phùng Yên Nhiên nhìn hộp gỗ quen thuộc trong tay Thẩm Ngọc Quân, vành mắt nóng lên: "Tỷ tỷ, tỷ..."
Thẩm Ngọc Quân không nhìn Phùng Yên Nhiên, nàng mở nắp hộp, từ bên trong lấy ra khối mặc ngọc lúc đầu Phùng Yên Nhiên đã tặng cho Tiểu Phì Trùng, cẩn thận nhét vào trong tã lót của Tam Công chúa: "Con bé mang thích hợp hơn."
Phùng Yên Nhiên cố chớp mắt mấy cái, thi lễ với Thẩm Ngọc Quân: "Muội thay Tam Công chúa tạ ơn tỷ tỷ."
"Được rồi, muội đừng bày ra bộ dáng này, thứ này để ở chỗ ta, trong lòng ta cũng không nỡ. Tiểu Phì Trùng của chúng ta dù còn nhỏ, nhưng cũng coi như là tiểu quân tử, quân tử không đoạt thứ người yêu thích, ha ha...," nói đến đây Thẩm Ngọc Quân nhớ đến nhi tử, không nhịn được cười: "Nếu như muội băn khoăn, chờ hôm nào muội có thứ gì tốt, cho Tiểu Phì Trùng, ta nhất định sẽ nhận giùm nó."
Lúc Tam Công chúa ra đời Thẩm Ngọc Quân đã muốn trả lại khối mặc ngọc này, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng đã trả lại rồi. Mặc ngọc này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, đối với Phùng Yên Nhiên cũng chắc chắn không giống bình thường.
Phùng Yên Nhiên lén lau nước mắt: "Cứ quyết định như vậy đi," nàng mím môi cúi đầu nhìn vào nôi, thấy nữ nhi đã ngủ, thấp giọng phân phó Tịch Vân đứng canh bên cạnh: "Ngươi cho người đưa Công chúa về tẩm điện ngủ đi, ta và Hi Hiền phi có chuyện cần nói."
"Vâng," Tịch Vân lần lượt hành lễ với Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên, rồi gọi hai cung nhân mang nôi của Tam Công chúa đến tẩm điện.
Phùng Yên Nhiên thấy Tịch Vân đã vào tẩm điện, thì không đè thấp giọng nữa: "Tỷ tỷ, mời ngồi."
Thẩm Ngọc Quân cũng không khách khí với nàng, sau khi mỉm cười thì ngồi xuống chủ vị: "Muội cũng ngồi đi."
Phùng Yên Nhiên bảo cung nhân dâng trà mới đi tới bên tháp ngồi xuống: "Hôm nay tỷ tỷ đến vì chuyện gì, trong lòng muội cũng hiểu, tỷ tỷ đừng vội, chờ uống ngụm trà, muội muội sẽ thành thật nói rõ với tỷ," nàng nói đến đây thì đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Quân: "Trước đó, xin tỷ tỷ hãy nhận một bái của muội."
Phùng Yên Nhiên quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Ngọc Quân, Thẩm Ngọc Quân muốn ngăn cản, nhưng Phùng Yên Nhiên cự tuyệt: "Tỷ tỷ, tỷ hãy nghe muội nói, một bái này, muội nhất định phải làm," nói xong nàng lập tức dập đầu xuống, Thẩm Ngọc Quân phải nhận: "Muội cảm ơn tỷ tỷ đã giữ Tam Công chúa lại giúp muội, để mẫu nữ chúng muội không bị nỗi đau chia lìa. Ngày sau nếu tỷ tỷ có sai khiến gì, muội dù có cược cái mạng này cũng sẽ không tiếc."
"Muội nói cái gì mà mạng với không mạng, mạng của muội không đáng tiền như vậy đâu," lòng Thẩm Ngọc Quân cũng chua xót, trừng mắt nhìn Phùng Yên Nhiên, quát lớn: "Muội phải nhớ kỹ, từ sau khi muội sinh Tam Công chúa, muội phải bảo vệ cái mạng của mình cho tử tế."
Phùng Yên Nhiên lệ dâng lên mắt, nhưng cũng gật đầu đồng ý: "Tình cảm muội nợ tỷ tỷ, chỉ sợ đời này không trả được."
"Nếu như muội thật sự xem ta là tỷ muội, về sau những lời này đừng nhắc lại nữa," Thẩm Ngọc Quân đứng dậy đưa tay đỡ Phùng Yên Nhiên: "Đứng lên đi, mặt đất lạnh, muội vừa mới ra tháng phải kiêng cữ một chút."
Phùng Yên Nhiên nắm chặt tay Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ, gặp được tỷ tỷ là vận may của muội, tỷ yên tâm, muội vô cùng quý trọng phần vận may này của muội."
Thẩm Ngọc Quân là một nữ nhân thông minh, lời này của Phùng Yên Nhiên, dù là ý ở ngoài lời, hay là hàm nghĩa bên trong, nàng đều hiểu rõ. Nàng thở dài thật sâu trong lòng: "Tỷ muội ta và muội, không cần để ý nhiều như vậy, gặp được muội sao lại không phải là vận may của ta."
Hai người lần nữa cùng ngồi lên tháp, cầm chén trà lên uống mấy ngụm.
Phùng Yên Nhiên lên tiếng: "Với muội mà nói thì Tam Công chúa là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng muội không phải là Liễu Tuệ đã chết, mang con ra đổi lấy quyền thế. Nếu con bé không chê người mẫu thân là muội, đầu thai vào bụng muội, vậy muội sẽ dốc hết sức bảo vệ nó. Lục Chiêu nghi chính là một con rắn độc, từ khi muội bắt đầu mang thai, nàng ta đã nhìn chằm chằm vào muội. Mang thai chín tháng, muội đều nhớ nàng ta đến xem muội bao nhiêu lần, một trăm hai mươi tám lần. Muội mang thai chín tháng, vậy mà nàng ta lại đến xem muội một trăm hai mươi tám lần, ôi..."
Thẩm Ngọc Quân thở dài: "Nàng ta si tâm vọng tưởng."
Phùng Yên Nhiên nhớ đến những ngày đã qua đó, trên mặt lạnh đi vào phần: "Mỗi lần nàng ta tới, đều mang ý nghĩ sâu xa nhìn vào bụng muội. Lúc đầu muội rất sợ, muội bị nàng ta nhìn đến nổi cả da gà, thậm chí buổi tối cũng gặp ác mộng."
"Sao muội không nói với ta?" Thẩm Ngọc Quân có chút tức giận.
Phùng Yên Nhiên quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ đã giúp muội rất nhiều, muội cũng phải học tự lập tự cố gắng mới được, không thì nửa đời sau của muội sống thế nào?"
Phùng Yên Nhiên thấy Thẩm Ngọc Quân không nói nữa, thì lại tiếp tục: "Bị rắn độc nhìn chằm chằm một thời gian sẽ từ từ thành quen, khi đã quen, muội dần dần không sợ nàng ta nữa," nói đến đây, nàng có chút châm chọc nở nụ cười: "Có lẽ làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ, muội bắt đầu vâng vâng dạ dạ trước mặt Lục Chiêu nghi, nhưng trong tối, muội cho Tịch Vân hỏi thăm tất cả mối quan hệ của Lục Chiêu nghi. Cuối cùng cũng để muội phát hiện nhược điểm của nàng ta, nàng ta sợ chuột, ôi… nữ nhân độc ác tàn nhẫn như thế vậy mà lại sợ chuột."
Điều này trước đây cũng nghe Lục Chiêu nghi, hiện giờ là Lục Thục nghi nói qua: "Vậy là muội xuống tay trước nàng ta một bước, muội không sợ muội và đứa bé có tổn thương gì sao?" Đây cũng là chỗ mà nàng không ủng hộ, có một số việc bản thân có thể tự giải quyết, có một số việc, bản thân không giải quyết được, nếu là nàng, vậy nàng nhất định sẽ nghĩ cách tìm trợ lực giải quyết, mà không phải tùy ý lấy mạng của bản thân và con ra mạo hiểm.
Phùng Yên Nhiên cúi thấp đầu: "Muội đã nghĩ muội và con muốn sống thì cùng sống, phải chết thì cùng chết."
"Muội...," Thẩm Ngọc Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Muội không nghĩ tới biện pháp khác sao?"
"Tỷ tỷ, tỷ biết không?” Phùng Yên Nhiên vẫn cúi thấp đầu như trước: "Từ sau khi mang thai cả ngày lẫn đêm muội đều cầu trời khẩn Phật ban cho muội một Công chúa. Muội không kể ngày đêm cầu xin ông trời thương muội một chút," nói đến đây nàng ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Trước đến giờ muội không hề vọng tưởng những thứ không thấy bóng dáng. Muội chỉ cầu muội có thể an tâm thoải mái mà sống, nhưng mà..." Nàng khụt khịt: "Nhưng mà từ trước đến nay con người đều thích suy bụng ta ra bụng người."
Thẩm Ngọc Quân trầm mặc không nói, hốc mắt nàng cũng đã hơi đỏ.
"Muội là người không có bản lĩnh, cũng may lần này cuối cùng ông trời cũng thương muội," Phùng Yên Nhiên lau lau nước mắt: "Nếu muội được như ý nguyện mà sinh Công chúa, cuộc đời muội cũng đã không uổng phí. Không phải Lục Chiêu nghi muốn hại muội ư, muội thành toàn cho nàng ta một lần thì đã sao? Thật ra suy cho cùng chẳng phải nàng ta thành toàn cho muội đó ư."
"Vậy muội cũng không nên..."
Phùng Yên Nhiên không đợi Thẩm Ngọc Quân nói hết lời, nàng lên tiếng cắt ngang: "Mọi người ai cũng có tham niệm, khi có thì sẽ muốn càng nhiều, đã như vậy, không bằng một đao cắt đứt là xong hết mọi chuyện," nói xong nàng quay đầu, khẽ cười nhìn Thẩm Ngọc Quân: "Từ khi muội vào cung đến nay, trước giờ không có cảm giác nhẹ nhõm giống hiện tại, đối với cuộc sống hiện tại muội đã rất hài lòng."
Thẩm Ngọc Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng hồi lâu, Phùng Yên Nhiên đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, mẫu thân muội có để ở đây một thứ, nói là phải đưa cho tỷ, trước đây tỷ ở cữ, sau lại đến muội, bèn quên mất việc này."
"Đưa cho ta?" Thẩm Ngọc Quân có hơi kinh ngạc.
Phùng Yên Nhiên gật đầu, đứng dậy nói: "Tỷ tỷ, muội xin lỗi không tiếp một lát."
Thẩm Ngọc Quân đang suy nghĩ Phùng phu nhân sẽ đưa cho nàng cái gì: "Muội đi đi."
Không lâu sau, Phùng Yên Nhiên lấy một túi hương ra, đi tới bên tháp, đặt túi hương lên trên bàn con: "Đây chính là vào mùng ba tháng giêng, mẫu thân muội để lại, bảo muội giao lại cho tỷ."
Thẩm Ngọc Quân nhìn túi hương trên bàn, đưa tay cầm lấy: "Túi hương này thật là tinh xảo," nàng cẩn thận ngắm túi hương trong tay: "Hoa trên túi hương này, nhìn rất lạ mắt."
Phùng Yên Nhiên cười nói: "Cái này thì muội biết, hoa này gọi là sơn chi tử, sinh trưởng ở vùng Hoài Nam, ở kinh thành rất hiếm thấy."
Thẩm Ngọc Quân quay đầu lại nhìn Phùng Yên Nhiên: "Làm sao muội biết?"
Phùng Yên Nhiên có chút hoài niệm: "Muội cũng chưa từng thấy hoa này, chỉ nghe mẫu thân nói. Mẫu thân muội lúc nhỏ theo ngoại tổ phụ muội ở Hoài Nam mấy năm, theo mẫu thân muội nói, hoa này ở khắp núi đồi Hoài Nam, rất là tầm thường, hơn nữa hoa này rất dễ trồng."
"Vậy sao?" Trên mặt Thẩm Ngọc Quân không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn, xem ra Túc Chiêu viện thật sự có vấn đề.
Phùng Yên Nhiên thở sâu một hơi: "Đường may trên túi hương này cũng là mẫu thân muội tự tay làm, lần đó bà nói, nếu không phải lúc khóc tang Thái hậu, ngẫu nhiên nhìn thấy túi hương Túc Chiêu viện vô tình rơi xuống, bà cũng sắp quên cuộc sống trước đây của bà ở Hoài Nam."
Thẩm Ngọc Quân ở nửa canh giờ thì rời đi, cung Chiêu Dương còn có một vị bé nhỏ đang chờ nàng về, nàng cũng không dám ở bên ngoài lâu.
Từ sau khi Thẩm Ngọc Quân hết ở cữ, cơ bản là không ngồi kiệu. Hôm nay lúc nàng mang Thu Cúc, Đông Mai trở về, vừa vặn đi qua cung Trường An. Không ngờ trùng hợp hơn chính là, Túc Chiêu viện mà nàng đang nghĩ tới, đã ở trước mặt nàng.
"Thần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi, nương nương cát tường," Túc Chiêu viện bước nhanh đến.
Trên mặt Thẩm Ngọc Quân khẽ cười thật khéo: "Nhanh đứng lên, Túc Chiêu viện đi đâu vậy?"
"Tạ nương nương," Túc Chiêu viện từ từ đứng lên: "Thần thiếp nghe nói Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe, muốn đi thăm."
"Thân thể Hoàng hậu nương nương khá lên chút nào chưa?" Thẩm Ngọc Quân nghe vậy vội vàng hỏi, mặc kệ thế nào, diễn kịch phải diễn cho trọn.
Túc Chiêu viện che miệng cười, giống như có chuyện vui: "Lúc thần thiếp nhìn thấy Hoàng hậu nương nương, nương nương đang dùng bữa. Nhưng mà," nói đến đây nàng ta hơi cau mày, có chút do dự nói: "Hoàng hậu nương nương mới dùng vài miếng, đã bắt đầu nôn mửa liên tục. Thần thiếp thấy dáng vẻ của Hoàng hậu nương nương, hình như là rất vui mừng. Hi Hiền phi, ngài nói có phải Hoàng hậu nương nương có... hay không?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn lại Túc Chiêu viện: "Bổn cung cũng không tận mặt nhìn thấy, thật sự không thể nhận định được." Nàng nhìn vẻ mặt sâu xa kia của Túc Chiêu viện, trong lòng đề cao cảnh giác, xem ra Đức phi nói không sai, Diệp Thượng Nguyệt đúng thật là một nhân vật.
"Cũng phải," Túc Chiêu viện thấy Thẩm Ngọc Quân nhìn chằm chằm vào mặt mình, nàng ta tỏ vẻ ngượng ngùng: "Nương nương xem thần thiếp có phải già đi rất nhiều không?"
Thẩm Ngọc Quân lắc đầu: "Không phải, bổn cung chỉ là nghe người ta nói Túc Chiêu viện và Hoài Nam vương phi trông vô cùng giống nhau, không khỏi nhìn nhiều thêm một chút. Dù sao bổn cung cũng đã từng ngưỡng mộ Hoài Nam vương phi nổi tiếng khắp kinh thành lâu rồi, chỉ là vẫn không có cơ hội gặp mặt."
Trên mặt Túc Chiêu viện lộ ra chút đau lòng, tay phải sờ lên mặt mình: "Thần thiếp chỉ uổng có dung mạo giống tỷ tỷ, còn về mặt khác, thần thiếp lại xa không bằng tỷ tỷ. Chỉ là ông trời ghen ghét hồng nhan, tỷ tỷ...," nói một lúc, Túc Chiêu viện đã lệ ướt hai mắt.
"Đều là bổn cung không tốt, gợi cho ngươi nhớ đến chuyện đau lòng, bổn cung có lỗi với ngươi," hiện tại Thẩm Ngọc Quân có thể xác định đây là Diệp Thượng Nguyệt, Diệp Quý tần trước kia không có khả năng diễn tuồng. Nước mắt rơi xuống, ngay cả động tác, ánh mắt đều vô cùng thỏa đáng.
Túc Chiêu viện cụp mắt cười: "Là bản thân thần thiếp vô dụng, luôn không quên được những chuyện trước đây."
"Người kia đã qua đời, ngươi nén bi thương," Thẩm Ngọc Quân không muốn xem nàng ta diễn, đương nhiên nàng ta cũng không xem là đang diễn, dù sao quá khứ của Diệp Thượng Nguyệt thật đúng là tràn ngập huyết lệ: "Trong cung bổn cung còn có việc, đành phải về trước, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi."
"Thần thiếp cung tiễn Hi Hiền phi," Túc Chiêu viện nghe vậy vội lau nước mắt, phúc lễ cung tiễn Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu với nàng ta một cái rồi rời đi.
Túc Chiêu viện nhìn bóng lưng của Thẩm Ngọc Quân, khẽ xùy một tiếng: "Không đơn giản đây."
Thẩm Ngọc Quân trở lại cung Chiêu Dương thì lập tức đến tẩm điện thăm Tiểu Phì Trùng. Trúc Vũ canh ở mép giường thấy người đi vào là chủ tử nhà mình, vội tiến lên phúc lễ, cũng không lên tiếng.
Thẩm Ngọc Quân rón rén đến bên giường, nhìn Tiểu Phì Trùng ngủ say mê, vẻ mặt từ ái hiện rõ, nhỏ giọng hỏi Trúc Vũ: "Ngủ bao lâu rồi?"
"Chưa đến một canh giờ ạ," trên mặt Trúc Vũ cũng vô cùng hài lòng.
"Tốt," Thẩm Ngọc Quân chậm rãi rời khỏi tẩm điện, đi tới ngồi bên tháp, nghĩ tới lời Túc Chiêu viện kia vừa nói: "Xem ra Hoàng hậu thật sự liên thủ cùng Lệ Phi, chỉ mong ba tháng sau các nàng còn có thể nắm tay cùng tiến."
Lời vị Túc Chiêu viện kia nói, thật đúng là mỗi câu đều có ý tứ, xem ra nàng nên nghĩ biện pháp lột một tầng da của nàng ta.
Ngày hôm sau, Đức phi đến cung Chiêu Dương thăm Tiểu Phì Trùng. Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp uống sữa, ăn quả hạch, đối với màn thân cận giữa Tiểu Phì Trùng và Đức phi, nàng đã nhìn đến chán.
Chờ đến lúc Tiểu Phì Trùng bắt đầu liu thiu, rốt cuộc Đức phi cũng rảnh rỗi ngồi vào tháp nói chuyện với Thẩm Ngọc Quân: "Nghe nói hôm qua muội đến thăm Phùng Tiệp dư rồi?"
Thẩm Ngọc Quân bỏ quả hạch trong tay vào dĩa: "Đây là thứ yếu, hôm qua muội thăm Phùng Tiệp dư xong, tỷ đoán xem muội gặp ai?"
Đức phi liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc Quân, tự mình bưng trà lên uống, sau khi uống xong, đặt chén xuống, cầm một hạt dưa: "Ai thế?"
Thẩm Ngọc Quân nhìn dáng vẻ thờ ơ này của Đức phi, liếc mắt lại một cái: "Túc Chiêu viện."
"Gặp nàng ta có gì khiến muội phải giật mình?" Đức phi cắn hạt dưa.
Thẩm Ngọc Quân đảo mắt: "Tỷ tỷ, muội có suy đoán, muột nói cho tỷ biết tại sao lại nhắc nàng ta với tỷ," nàng nhìn Đức phi thả hạt dưa xuống, chuẩn bị uống trà: "Muội nghi ngờ vị Túc Chiêu viện trong cung là Diệp Thượng Nguyệt."
"Phụt, khụ khụ...," Đức phi bị những lời này của Thẩm Ngọc Quân làm cho ngụm trà vừa uống vào miệng đều phun ra ngoài: "Có phải muội cố ý hay không?"
Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Ai bảo tỷ không thèm để ý tới, muội giống loại người không có việc cố làm ra vẻ sao?"
Đức phi không uống trà nữa: "Muội mới nói Túc Chiêu viện là Diệp Thượng Nguyệt?"
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Trước đây muội chỉ thấy Túc Chiêu viện ở Từ Vân sơn chịu không ít khổ, nên mới già trước tuổi, đương nhiên dạo gần đây nàng ta về cung, chắc là chăm sóc tốt, bây giờ nhìn phúng phính không ít, cũng trẻ ra không ít. Nhưng mà, muội luôn cảm thấy nàng ta và Diệp Quý tần trước đây là hai người."
Đức phi nhíu chặt mày, nghĩ đến đủ chuyện trước đây: "Có lẽ suy đoán của muội là đúng."
"Tỷ tỷ cũng cho là như vậy," Thẩm Ngọc Quân đưa kiểu hoa văn nàng đã đặt ở bên tháp trước đây: "Tỷ tỷ đã thấy cái này chưa?"
Đức phi nhìn kiểu hoa văn Thẩm Ngọc Quân đặt trên bàn: "Sơn chi tử."
"Đúng vậy," Thẩm Ngọc Quân nghĩ không so không biết, hiểu biết của nàng thật sự là nông cạn: "Trước đây trong tang lễ của Thái hậu, muội có thấy hoa văn này trên túi gấm Túc Chiêu viện ban thưởng cho cung nhân. Lúc đầu muội cảm thấy hoa văn này hợp với hoàn cảnh, màu trắng, tưởng Túc Chiêu viện cố ý cho người làm. Hôm nay muội đến Hành Vân các thăm Phùng Tiệp dư và Tam Công chúa, mới từ trong miệng muội ấy biết được loại hoa này là đặc trưng của Hoài Nam. Trước kia Diệp Quý tần chưa từng đi Hoài Nam."
"Hơn nữa theo ta được biết, từ sau khi Diệp Thượng Nguyệt gả đến Hoài Nam, không hề về lại kinh thành," Đức phi thở dài: "Tiếp theo muội định làm thế nào?"
Vẻ mặt Thẩm Ngọc Quân trở nên nghiêm túc: "Muội vốn không muốn thế nào, nhưng hôm qua muội gặp nàng ta, sau khi nàng ta nói chuyện với muội, muội quyết định vẫn không nên để nàng ta sống yên ổn."
"Nàng ta nói gì với muội?" Đức phi có hơi tò mò.
"Nàng ta nói với muội mấy câu, lời trong lời ngoài, chỉ có một nghĩa, đó là Hoàng hậu mang thai," Thẩm Ngọc Quân cong miệng cười, chỉ là trong ánh mắt không hề có nét vui nào.
"Đúng thật là có lòng," Đức phi cười khẩy một tiếng: "Bây giờ ta đã hơi tin nàng ta là Diệp Thượng Nguyệt. Thật ra Diệp Thượng Nguyệt và Diệp Quý tần trước đây còn có một chỗ khác nhau."
"Cái gì?" Thẩm Ngọc Quân muốn hiểu rõ hơn về Diệp Thượng Nguyệt, vì nàng có cảm giác, Tiểu Phì Trùng và nàng đã bị Diệp Thượng Nguyệt theo dõi.
"Diệp Thượng Nguyệt là đích trưởng nữ của Diệp gia, nàng ta và Thái hậu đã chết giống nhau, đều lấy gia tộc làm trọng," có đôi khi Đức phi cũng cảm thấy đáng tiếc cho Diệp Thượng Nguyệt: "Nếu nàng ta không sinh ra ở Diệp gia, cuộc sống của nàng ta chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng sinh ra ở Diệp gia, đã quyết định bi kịch của nàng ta. Mọi người đều biết nam nhân Diệp gia không biết cố gắng, Diệp Thượng Nguyệt dù có thể chịu đựng được, cũng chỉ là một nữ nhân."
Nói đến điểm này, Thẩm Ngọc Quân cũng đồng ý, may mắn là nàng có nhà mẹ đẻ đáng tin cậy: "Đúng vậy."
"Lại nói Diệp Quý tần," Đức phi có chút khinh miệt: "Diệp Quý tần sinh ra vào thời gian Diệp gia cường thịnh nhất, sinh ra đã hưởng thụ vinh hoa phú quý Thái hậu mang đến cho Diệp gia, nàng ta đúng là được dạy dỗ, nhưng so với Diệp Thượng Nguyệt từng trải thì nông cạn hơn nhiều. Diệp Quý tần trước kia ngu xuẩn, nhưng ích kỷ hơn Diệp Thượng Nguyệt nhiều. Nếu vị trong cung kia thật sự là Diệp Thượng Nguyệt, vậy nàng ta châm ngòi ly gián muội và Hoàng hậu là rất bình thường. Nhưng nếu là Diệp Quý tần trước đây, muội cảm thấy nàng ta có lá gan và tâm kế này sao?"
"Tỷ tỷ nói như vậy, muội càng xác định. Đích trưởng nữ và đích ấu nữ đúng là có chút khác biệt. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân rất nhiều thế gia cưới tông phụ đều là đích trưởng nữ," bản thân Thẩm Ngọc Quân là đích nữ, nhưng lại không phải là đích trưởng nữ của đời thứ ba Thẩm gia, nhưng vị trí của gia tộc trong lòng nàng, chỉ ở sau Tiểu Phì Trùng.
"Xem ra ta phải tìm thời gian đích thân đi dò xét vị Túc Chiêu viện kia," Đức phi cười nhạt nói.
Tối hôm đó, Thẩm Ngọc Quân ở trong tiểu thư phòng, đồ lại hoa văn. Không lâu sau, mắt của nàng đã thấy vạt áo hoa văn rồng màu đen. Nàng vội buông viêt lông, cách bàn hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
"Đứng lên đi," Cảnh đế nhìn mẫu hoa văn trên bàn: "Nàng biết hoa văn này là gì không?"
"Nếu mấy ngày trước Hoàng thượng hỏi thần thiếp, thần thiếp có lẽ không biết," Thẩm Ngọc Quân đứng lên, cười nói: "Nhưng hôm nay người hỏi thần thiếp, thần thiếp đã biết, đây gọi là sơn chi tử, sinh trưởng ở vùng Hoài Nam."
Cảnh đế đi tới phía sau bàn, đứng bên cạnh Thẩm Ngọc Quân: "Nàng thấy nó ở chỗ của Túc Chiêu viện à?"
Thẩm Ngọc Quân khẽ cười: "Chuyện gì cũng không thể giấu được Hoàng thượng?"
Cảnh đế cười khẽ một tiếng: "Vẫn là câu nói kia, hậu cung có chuyện gì mà trẫm không biết chứ."
"Vậy có muốn thần thiếp khen người vài câu không?" Thẩm Ngọc Quân trêu ghẹo nói.
"Khen đi," Cảnh cầm bút lông Thẩm Ngọc Quân buông xuống, đồ tiếp chỗ nàng đang bỏ dở: "Nàng đúng là rất cảnh giác."
"Hoàng thượng anh minh thần võ, cơ trí phi phàm không người sánh kịp, thần thiếp ở bên cạnh Hoàng thượng đã lâu, phải học hỏi một chút mới được," Thẩm Ngọc Quân mặt không đỏ tim không run vỗ long thí.
Cảnh đế cười nói: "Trẫm cảm thấy mấy lời này của nàng rất đúng, Tiểu Lộ Tử ở bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, một chút tiến bộ cũng không có."
Lộ công công đứng một bên cúi đầu, không nhịn được trợn mắt, trong lòng kêu thầm, Hoàng thượng người nói xấu người ta, có thể tránh đi một chút không? Hắn còn đang sống sờ sờ đứng ở đây này.