Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 5:




Dịch: Duẩn Duẩn
Vì Tú Ngọc không nói gì thêm nữa nên đám hậu bối cũng chẳng dám mở mồm hé nửa lời. Trong bầu không khí khó chịu nặng nề ấy, Nguyễn Đông Đình vẫn là người khảng khái lên tiếng trước: "Mẹ à, chuyện này không liên can gì tới Ân Tĩnh..."
"Anh nghĩ ở đây anh có quyền lên tiếng với tôi à?" Tú Ngọc nghe tới đấy liền ngắt ngang, chẳng thèm đoái hoài gì đến anh, giọng điệu ngày thường vốn nghiêm khắc nay càng thêm đậm vẻ cay nghiệt - bước chân vào nhà họ Nguyễn cũng đã lâu, nhưng Ân Tĩnh chưa bao giờ chứng kiến mẹ chồng mình giận dữ đến thế. Bà vừa mới dứt lời, cả phòng lập tức im phăng phắc.
Ân Tĩnh lúng túng đứng đó, đối mặt với tất cả mọi người. Bất thình lình, bà quát to một tiếng: "Quỳ xuống!"
Ai nấy đều hết sức kinh hãi.
Ân Tĩnh sửng sốt trong giây lát, không sao tin được mẹ chồng đang ra lệnh cho mình. Chỉ có điều ánh mắt bốc lửa ngùn ngụt của bà rõ ràng đang bắn về phía cô - phải, chính là Trần Ân Tĩnh!
"Mẹ ơi, người sai là anh Cả, không phải là chị dâu..." - Cậu em trai Tuấn Vũ không nhịn được mở miệng kêu oan.
Nhưng đã bị cô chị hai Sơ Vân chặn họng: "Thằng Tuấn kia, ngậm miệng lại mau, kẻo hồi nữa mẹ lại phạt cả mày!" - Cô ta dửng dưng kéo cậu em trai của mình, nom kỹ trong cặp mắt còn chứa sự khinh bỉ: "Mẹ nói đúng rồi đấy! Chị dâu đã ăn nhờ ở đậu trong cái nhà này bao năm, ấy thế mà ngay cả chồng mình cũng không kiềm chân được."
"Chị Hai..."
"Tao nói sai à? Nếu chị ta chịu trông nom anh Cả cẩn thận thì chị Thu Sương làm gì có cớ đến khách sạn nhà mình miết như thế? Giờ thì được việc quá đi chứ, bị đám truyền thông bắt thóp chỉ biết câm như hến..."
Tú Ngọc làm như không nghe thấy cuộc tranh cãi nảy nửa của hai đứa trẻ, đôi mắt như bốc hỏa đốt cháy người Ân Tĩnh, cho đến khi người phụ nữ từ từ khuỵu gối xuống...
Ngay tại chỗ cô đang đứng, đối diện trực tiếp với bàn ăn và mọi người, cô từ từ quỳ xuống, thời khắc đầu gối sắp chạm đất, bỗng đâu một lực lớn tóm chặt cánh tay cô: "Mẹ, chuyện này là do con mà ra, có gì thì mẹ cứ phạt con."
Là Nguyễn Đông Đình.
Mãi đến giờ phút này, anh mới tới cạnh cô, vẫn nguyên bộ đồ vest ba lớp màu đen ở cảng biển Victoria chiều nay, phối với bộ lễ phục màu đen của cô, trông giống hệt một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Chẳng qua là già trẻ lớn bé trong nhà này, một khi đóng cánh cửa lại đều biết bọn họ vốn dĩ không chung lòng.
Nguyễn Đông Đình kéo cô lên, ngay đó liền buông tay: "Giờ đã là thời nào rồi thưa mẹ? Mẹ cũng là người có học thức, nhẽ nào lại chiều theo thói cũ?"
Tú Ngọc bị anh chọc phát cáu, tức giận đứng phắt dậy: "Thói cũ là thói cũ thế nào?! Nguyễn Đông Đình, người là anh rước về, giấy kết hôn cũng có dấu mộc của chính quyền hẳn hoi! Vậy mà mấy năm nay tự coi anh đã làm những gì?" Trước mặt hai đứa con trai, con gái và cả mười mấy người làm trong nhà họ Nguyễn, Tú Ngọc chẳng chút nhân nhượng chỉ tay 'quạt' cho Nguyễn Đông Đình một trận sa sả: "Đêm tân hôn thì không có ở phòng, mới cưới được một tuần đã lấy cớ đi công tác ngoại tỉnh, bỏ mặc nó thui thủi vò võ chờ một mình, trắng mắt chạy đến Hạ Môn tìm con đàn bà kia! Ngữ đàn bà không biết xấu hổ nhục nhã ấy, còn được thể sống trong khách sạn nhà ta vào mỗi dịp quan trọng, nào là Liên hoan nghệ thuật, Liên hoan phim, Lễ Giáng Sinh, Đua ngựa Sha Tin! Anh tưởng tôi là người mù hay chết mục xương rồi? Hả? Vậy mà tôi còn dư hơi thừa sức đến Đền Wong Tai Sin cầu xin con cái cho anh hết lần này tới lần khác, cái kiểu sống hoang đàng như anh, thần linh chẳng có dại mà phù hộ cho anh!"
Già trẻ khắp nhà đều choáng váng, bao năm qua người ở trong nhà đều rỉ tai nhau bàn tán.
"Phu nhân này chỉ để trưng thôi ư?"
"Lúc nào Cậu Cả mới chịu nhìn tới Mợ Cả?"
"Chẳng nhẽ người bên ngoài mới thật sự là Nguyễn phu nhân?"
Xì xầm càng lúc lại càng nhiều, song chẳng ai dám quanh minh chính đại vạch trần hết tất cả, ai biết hôm nay...
Trên mặt Ân Tĩnh hoàn toàn không rõ biểu cảm gì. Ai nấy đều dồn ánh mắt về phía cô, thương hại có, khinh miệt có và cả xem kịch vui cũng có. Chỉ duy nhất người đàn ông đứng bên cạnh cô là đang kiềm nén sự giận dữ - ngặt nỗi anh chẳng thèm mảy may nhìn tới cô.
Cũng giống như hơn một ngàn ngày trước, và giống như mọi người thường hay nói: Anh chưa từng liếc mắt nhìn cô dẫu chỉ là một cái.
Tú Ngọc vẫn còn tức anh ách, tự trào với mấy câu: "Vâng, giờ anh đủ lông đủ cánh rồi, là giám đốc điều hành của hẳn một tập đoàn to tướng rồi, cần gì phải khai báo mọi chuyện với bà già khó tính gần đất xa trời như tôi nữa! Thế nhưng con dâu tôi đã được tôi chấp thuận, cũng do một tay tôi chỉ bảo, nó không biết chăm sóc anh, không làm tròn bổn phận trách nhiệm của một người vợ thì tôi có quyền dạy dỗ nó! Người đâu!"
Dưới sự hướng dẫn của thím Trương quản gia, người làm đồng loạt xếp ngay thành một hàng, đứng sau lưng Ân Tĩnh.
"Mấy cô chỉ bảo hết mọi việc trong nhà cho phu nhân. Từ tối nay đến ngày mốt, toàn bộ người làm trong nhà được nghỉ bốn mươi tám giờ, việc nhà sẽ do phu nhân đảm nhiệm!"
"Sao có thể?" Thằng Tuấn khiếp đảm kêu lên: "Chuyện của mười mấy người..."
"Câm miệng!"
"Con không câm! Rõ ràng chị dâu không hề sai!" Dẫu sao Tuấn tử cũng còn nhỏ, tức giận là "xổ" thật hết ra: "Chị dâu vốn khổ biết chừng nào, anh Cả không thương lại còn lén lút hẹn hò với cô Hà Thu Sương gì đó, chả phải người khổ nhất chính là chị dâu ư? Chị dâu đối tốt với anh Cả biết bao, cuối cùng đổi được báo đáp thế này ư! Chị dâu đáng thương nhường ấy, tại sao mọi người lại trừng phạt chị ấy, tại sao không trừng phạt anh Cả..."
"Đừng nói, đừng nói nữa...". Ân Tĩnh vội chạy đến, bịt miệng cậu nhóc lại.
Cả nhà chỉ mỗi Tuấn tử biết bàn tay đang bịt miệng mình run rẩy đến nhường nào, hệt như cơ thể mềm mại ôm chặt lấy cậu cũng run rẩy khốn cùng...
"Con hát Trần Ân Tĩnh, được Nguyễn Đông Đình và Hà Thu Sương nhìn trúng, đưa về Hồng Kông làm lá chắn, trở thành Nguyễn phu nhân, mặc những bộ đồ hiệu nổi tiếng, học tiếng Quảng Đông, nhưng cô ta mãi mãi vẫn là một con hát!" - Những lời Hà Thu Sương nói lúc trưa lại văng vẳng bên tai cô - Con hát Trần Ân Tĩnh, Nguyễn Trần Ân Tĩnh!
Chao ôi, bốn từ nghe quyền quý biết bao!
Mà ngờ đâu, cũng chỉ là hư danh! Ngày nay các tờ báo lớn nhỏ đều gọi cô là "Nguyễn Trần Ân Tĩnh": Ân Tĩnh họ Trần, lang quân họ Nguyễn, cố xưng Nguyễn Trần Ân Tĩnh - Hồng Kông đến nay vẫn chưa xóa bỏ quy định vợ theo họ chồng, nhưng ai nói đó không phải là một kiểu công nhận người bạn đời của mình? Bốn chữ ấy đã liên kết hai người chặt chẽ với nhau, thừa nhận mối quan hệ của họ và địa vị của cô khắp chốn. Thế nhưng một khi gác lại điều ấy, giữa cô và anh rốt cuộc còn lại gì? Giữa Trần Ân Tĩnh và Nguyễn Đông Đình rốt cuộc còn lại gì?
Cũng vẫn là như thế.
Chờ đợi cũng đã chờ đợi, mong ngóng cũng đã mong ngóng, khốn thay quay đầu đóng cửa lại, tất cả mọi người đều biết bộ mặt chân chính của cô, hóa ra cũng chỉ là con hát Trần Ân Tĩnh.
Cô bịt chặt miệng Tuấn tử, bàn tay không kiềm được mà run rẩy: "Thưa mẹ, là lỗi của con." Cánh tay còn lại không biết phải làm sao, đành tựa nó vào lưng Tuấn tử: "Con sẽ làm, con xin chịu trừng phạt!"
Trong phòng ăn vẫn lặng im như tờ. Rất hiển nhiên, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Tú Ngọc có vẻ mệt mỏi, vừa nhờ thím Trương đến giúp cô, vừa phất tay với Nguyễn Đông Đình: "Chẳng phải anh nói có việc ở khách sạn đấy à? Đi mau đi cho khuất mắt tôi."
Căn biệt thự bốn tầng bỗng chốc trở nên trống trải hẳn, chỉ mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ, mọi người đã bỏ lại hết chuyện của mình, ra về trong bộ đồ ngày thường.
Mẹ chồng thì đi nghe hát kịch, Nguyễn Sơ Vân cũng có hẹn với bạn. Trước khi đi, còn làm như lơ đễnh ném cái áo lông chồn xuống trước mặt Ân Tĩnh: "Vò cái này giúp tôi. Mà này, chị biết giặt áo lông chồn không đấy?"
Tuấn tử đứng bên cạnh bất bình thay: "Chị Hai quá đáng vừa thôi! Chị dâu, chị ấy..."
"Chị dâu? Anh Cả còn không thèm xem chị ta là vợ, mày coi chị ta là chị dâu làm quái gì?" Sơ Vân nguýt Tuấn tử với vẻ hết thuốc chữa, đúng lúc này, điện thoại của cô ta đột ngột reo lên: "Ôi, là chị Thu Sương ạ? Vâng, em sẽ đến đó ngay..."
Hóa ra là có hẹn với Hà Thu Sương.
Trong phòng bếp, bát đũa tràn đầy bồn, Ân Tĩnh vén tay áo lên, nước tháng Mười hai lạnh thấu tới tận xương, đã lâu rồi cô không làm việc nặng nên cũng quên béng mất đun một ít nước nóng.
Nhà họ Nguyễn là một hộ giàu có. Mặc dù mỗi tối chỉ có năm người dùng bữa nhưng trên bàn lúc nào cũng bày biện đủ mười món mặn, hai món canh và hai món tráng miệng. Thói quen này đã được tuân thủ kể từ khi khách sạn
ra mắt "Mười bốn hương vị của đất trời" nổi tiếng khắp Hồng Kông. Lại thêm cả bát đũa của người ở trong nhà, ăn xong một mâm cơm, cả cái thau khổng lồ đã ngổn ngang chất đống nào là đồ trong bếp.
Ân Tĩnh vừa mới rửa được hai cái bát thì bỗng dưng nghe thấy bên cạnh có tiếng người đang xê dịch cái ấm: "Chị dâu, em thấy các thím rửa bát đều đổ thêm nước nóng, em cũng đổ thêm cho chị một ít ạ!"
Thì ra là Tuấn tử. Cậu nhóc mười hai tuổi thật nhạy bén và hiểu chuyện biết bao, xách cái ấm nước nóng lạch bạch định đến giúp, Ân Tĩnh trông thấy thế hơi hoảng: "Đừng, đừng! Để chị dâu tự làm."
"Không sao ạ, mẹ với chị hai đi ra ngoài hết rồi, em mà không đến giúp chị thì chán chết!"
"Nhưng nếu để mẹ biết thì..."
Tuấn tử chớp mắt với cô: "Chị đừng lo, mẹ em em hiểu nhất, mẹ chẳng so đo như thế đâu."
"Nhưng mà..."
"Ôi, chị liên thiên thật đấy!"
Ân Tĩnh bật cười, nhìn cậu nhóc cố tỏ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Bước chân vào nhà họ Nguyễn lâu như vậy, mẹ chồng thì nghiêm túc, Sơ Vân lại được nuông chiều quá mức, đám người ở trong nhà đều nhìn sắc mặt Nguyễn Đông Đình mà làm việc. Chỉ có cậu bé trước mắt này, chuyện xấu chuyện tốt gì cũng nghĩ cho chị dâu.
Tuấn tử như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Chị dâu đừng buồn nhé. Mặc dù trông mẹ có vẻ khá nghiêm khắc, nhưng thật ra trong lòng mẹ quý chị lắm đấy."
Ân Tĩnh cười tủm tỉm: "Thế Tuấn tử thì sao? Tuấn tử có quý chị dâu không?"
"Đương nhiên rồi ạ! Mỗi lần nhìn thấy anh Cả giở trò đểu cáng, em chỉ ước mình lớn thật nhanh để tẩn cho anh ấy một trận đáng đời thay chị dâu!" Tuy rằng trong nhà có vô số người lớn tuổi hơn anh, nhưng không ai trong số họ dám vác gậy đến tìm anh "tính sổ".
Ân Tĩnh bị câu nói trẻ con của cậu nhóc chọc cười: "Cám ơn Tuấn tử, thực ra chị dâu cũng rất thích em."
"Nhưng chị dâu thích anh Cả hơn đúng không ạ?"
Cô ngẩn ra.
"Không đúng, không đúng, phải là: Anh Cả chính là người mà chị dâu thích nhất." - Cậu nhóc còn cố ý nhấn thật mạnh chữ "nhất".
Nhất thời Ân Tĩnh sững sờ: "Thật ư?" - Cũng không biết là hỏi cậu bé hay hỏi bản thân mình.
Mà Tuấn tử thì coi như đang hỏi mình: "Chẳng nhẽ không phải sao ạ? Em nhìn thấy hết đấy." Cậu nhóc thần thần bí bí nháy mắt vài cái: "Mỗi lần anh Cả làm thêm giờ trong phòng làm việc rồi ngủ thiếp đi, chị dâu đều lẻn vào đắp áo khoác cho anh Cả!" Có điều nói đến đây, nom cậu bé có vẻ không vui: "Hừ, anh Cả thật đáng ghét, có thế cũng không biết! Chả những thế, lần trước anh ấy bị đau bao tử, chị mang canh bồi bổ đến cho anh ấy, lại bị Hà Thu Sương mặt dày không biết xấu hổ..."
"Tuấn tử." Câu nói đầy căm phẫn còn chưa kịp phun ra, một giọng trầm thấp đã vọng lại từ cửa bếp.
Tuấn tử giật mình: "A..." - Đi đời nhà ma rồi! Quay đầu lại, quả nhiên là Nguyễn Đông Đình.
"Anh Cả?" Cậu nhóc chột dạ gọi một tiếng, cái đầu nho nhỏ vô thức rụt lại đằng sau Ân Tĩnh.
Cậu nhóc này! Mới nãy còn mạnh miệng bảo lớn lên sẽ tẩn Nguyễn Đông Đình một trận giúp cô cơ đấy, thế mà gian hùng vừa mới xuất hiện, cậu nhỏ đã sợ sệt hệt con rùa rụt cổ.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, già trẻ lớn bé ở Nguyễn gia, ai mà chẳng biết Nguyễn Đông Đình vừa xấu tính lại vừa mặt thối?
Ân Tĩnh cười xòa với Tuấn tử: "Không sao mà, Tuấn tử, anh cả em không giận. Nhưng giờ em về phòng chơi một lát nhé, được không nào?"
Nguyễn Đông Đình vốn đã đứng ở cửa, nhìn đứa em trai không yên tâm trông nom Ân Tĩnh, cứ nhìn rồi lại nhìn thằng nhóc, trong mắt nó như thể sợ anh bộc phát thú tính xử lý nhanh gọn lẹ Ân Tĩnh của nó ngay tại chỗ luôn vậy.
Cho đến khi Tuấn tử không cam tâm rời đi, anh mới tà tà đi tới: "Làm sao em biết anh Cả không giận?". Mà anh cũng không chờ câu trả lời của Ân Tĩnh đã nói tiếp: "Tôi thật sự không biết em từng đến thư phòng đắp áo khoác giúp tôi."
Thì ra anh nghe thấy hết rồi! Nếu vậy câu trẻ con của Tuấn tử: "Anh Cả chính là người mà chị dâu thích nhất!", anh cũng nghe thấy rồi?
Ân Tĩnh cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn bong bóng xà phòng trên găng tay của mình. Đôi găng tay cao su màu hồng không thích hợp ở trên bàn tay cô, lúc này lại trở thành tâm điểm của cô. Lỗ tai Ân Tĩnh nóng bừng, không biết qua bao lâu mới nghe Nguyễn Đông Đình gượng gạo thốt một câu: "Chuyện hồi trưa là tôi hiểu lầm em."
Tay cô cứng đờ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú không khỏi có chút kinh ngạc và mừng rỡ: "Anh xem camera giám sát rồi ạ?"
Anh gật đầu: "Ừ." Ngừng một chút, anh lại nói: "Tôi xin lỗi."
Khóe miệng Ân Tĩnh hiện lên một vòng cung nhạt nhòa: "Không sao ạ." Đắn đo hồi lâu, lại nói tiếp: "Trong phòng không có camera giám sát, nhưng em vẫn muốn nói với anh, em đến chỗ Hà tiểu thư không phải để đòi tiền mà là để trả tiền - ba mươi vạn tệ kia là tự cô ấy gửi cho anh Cả em."
Anh im lặng.
Anh tin không? Một khi đã tin, thì chẳng phải sẽ biết Hà Thu Sương rắp tâm lừa dối sao? Chẳng phải câu nói tối nay của anh "Suốt mười lăm năm qua, cô ấy chưa từng nói dối tôi dù chỉ là một câu" cũng chỉ là một câu hoang đường thôi sao?
Thế nhưng anh lại không nói gì, sau một lúc im lặng, anh chỉ ậm ừ bảo: "Thật ra tính Thu Sương hơi tiểu thư một chút chứ trong lòng không hề mưu mô."
Cô cúi đầu, cười nhẹ.
Không mưu mô ư?
Anh làm sao biết được bát canh mà ngày đó cô mang đến khách sạn đã bị Hà Thu Sương chặn lại giữa chừng, sau lại tự mang vào phòng làm việc của anh và trơ tráo nói rằng: "Nhìn đây này, người ta tự nấu đấy, mất hết cả buổi sáng!"
Anh làm sao biết được, hôm đó khi cô đi cùng anh đến dự tiệc mừng thọ 60 tuổi của một doanh nhân giàu có tại Đại lục, Hà Thu Sương đã cố tình giẫm lên vạt váy dài của cô khi cô nâng ly kính rượu, khiến cô ngã chúi dủi về phía trước, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thậm chí anh làm sao biết được ngày hôm đó cô sốt cao đến 39 độ, nằm trong viện truyền từng bình nước biển, Hà Thu Sương đã gọi điện báo rằng chứng u rê huyết cao của mình lại tái phát, hối thúc anh rời khỏi bệnh viện ngay lập tức. Thế nhưng sau đó nhân viên trong khách sạn lại nói với cô rằng, thực tế Hà Thu Sương vừa mới tới Vịnh Đồng La đã nhiệt huyết sôi trào mua một đống túi xách và quần áo, cả người phấn khởi dồi dào, không biết sức chiến đấu mạnh đến mức nào!
Ôi, "không mưu mô" trong mắt đàn ông là khái niệm thế sao?
Chỉ là cô chưa từng nói ra những điều ấy, chẳng phải sợ sinh sự rắc rối mà lẽ không muốn tự rước nhục vào thân - bạn thấy đấy, điều đáng buồn nhất trên cõi đời này là người đàn ông mang danh "chồng" của bạn lại là "chồng" của một người khác.
Khốn thay làm cách nào mới có thể ngừng thương một người cứ ngỡ là định mệnh đời ta?
Khi đỉnh núi không còn gồ ghề nữa, khi trời đất cùng giao hòa làm một, thiếp vẫn không buông tay chàng đâu... Bất kể là cô ấy có mắc sai lầm gì chăng nữa, thì cô vẫn không dám buông tay anh; Dù cho người mà cô ấy làm thương tổn có là Nguyễn phu nhân của anh, thì cô vẫn... không dám buông tay anh.
Cô làm như không biết, cũng làm như không hiểu, bởi lẽ cô còn có lòng tự trọng.
"Nguyễn tiên sinh, em có thể hỏi anh một câu được không?" Ân Tĩnh cúi đầu, lại bắt đầu rửa bát trong bồn, giọng điệu vu vơ như thể không để ý.
"Em hỏi đi."
"Yêu một người là cảm giác thế nào?"
Anh cũng không ngờ cô sẽ hỏi câu này, nghe thấy vậy liền trì độn một lúc. Ân Tĩnh không ngẩng đầu, cũng không hề nhìn anh, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng trầm thấp của anh: "Là muốn nhìn thấy người ấy cười, muốn người ấy được vui, cho dù người ấy có phạm sai lầm lớn đến đâu, em cũng sẽ tha thứ cho người ấy."
"Là muốn nhìn thấy người ấy cười, muốn người ấy được vui, cho dù người ấy có phạm sai lầm lớn đến đâu, em cũng sẽ tha thứ cho người ấy." Khi anh nói điều này, cô gái ẩn giấu dưới cặp mắt sâu hút của anh tuyệt nhiên không phải cô. Khi cô lẩm nhẩm đọc lại theo lời ấy, trong đầu hiện lên cái đêm năm 1979, thiếu nữ mười bốn tuổi đã nhìn thấy nỗi bi thương cực hạn trong đôi mắt người đàn ông. Lúc đó cô đã nghĩ: Sao lại như vậy nhỉ? Một người đẹp như vậy sao có thể buồn đến thế?
Khi đó cô ao ước dường nào có thể đưa tay vuốt ve nếp nhăn giữa đôi hàng mày anh, thế mà chỉ một động tác nhỏ như vậy, từ năm đó cho đến tận hôm nay, bôn ba cả mười ba năm truân chuyển, vẫn quanh quẩn mãi một chỗ như thế, xa xôi trùng trùng chẳng còn thiết mong đợi.
Chính âm vang trong bồn rửa kéo suy nghĩ của Ân Tĩnh trở về với thực tại, đến lúc định thần lại thì thấy trong bồn có thêm một đôi tay - màu nâu đồng, lớn hơn bàn tay cô rất nhiều!
"Nguyễn tiên sinh..."
"Bằng này bát mà để một mình em rửa, chắc tôi phải chờ đến sáng mai."
"Cơ mà anh cũng không nên..."
"Nguyễn phu nhân có thể làm được, tại sao Nguyễn tiên sinh lại không làm được?" Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng lời nói lại rất ấm áp, chẳng qua người này sao có thể chuyển tải nó một cách nghiêm túc đến vậy.
Đúng là như đã nói, hiệu suất rửa bát của Nguyễn Đông Đình quả thật không chê vào đâu được. Ân Tĩnh còn ở trong tình thế khó xử, một cái bát lằng nhằng cả nửa buổi, mà anh đã giải quyết xong cả chồng. Cuối cùng chẳng vừa mắt với động tác chậm rì rì của cô, anh bèn dứt khoát ra lệnh: "Đi lấy khăn lau bát lại đây, tôi rửa, em lau."
"Nhưng..."
"Nhưng nhị gì?"
"Hay là, hay là để em rửa cho ạ?"
"Lắm lời, đi mau!"
Cả thế giới đều biết sự kiên nhẫn của Nguyễn tiên sinh có hạn, thế nên Ân Tĩnh không thể làm gì khác hơn đành đứng dậy, đi tìm khăn lau bát khắp nơi. Nhưng không biết là do quá hăm hở hay tại vì chưa quen với nhà bếp mà cô đểnh đoảng giẫm phải thứ gì đó, sái cả chân: "Á..."
"Sao thế?" Nguyễn Đông Đình vội quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy cô đang ngã ngồi dưới đất, bàn chân bị sái đã nhanh chóng sưng đỏ. Anh không khỏi dở khóc dở cười: "Rốt cuộc em có não không thế? Ai lại mang cao gót đi rửa bát thế kia!"
Người phụ nữ này còn chưa thay bộ đồ ban chiều, chỉ tháo mỗi bộ trang sức là vội lao vào làm hàng đống việc nhà cực nhọc ngay!
Anh đứng lên, định đi tới dìu cô dậy thì tức thì cặp mắt - vừa lúc anh đến chỗ Ân Tĩnh, cặp mắt bỗng dưng tối sầm lại: Vấn đề ở góc độ, anh nhìn thấy cách đó không xa, trong góc tường có một camera giám sát nhỏ xíu màu đen - chĩa thẳng về phía họ!
Nếu như Ân Tĩnh không ngã sái chân, nếu như anh không bước tới thì vĩnh viễn cũng chẳng phát hiện cái camera thu nhỏ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.