Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 12:




Dịch: Duẩn Duẩn
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì Cave đáng ghét lại chuyển hướng qua Nguyễn Đông Đình: "Baron không ngại chứ?"
Nguyễn Đông Đình như thể không cảm nhận được ý định của cô, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái: "Dĩ nhiên, chỉ là khiêu vũ thôi mà." Nói rồi, anh đưa Hà Thu Sương tiến vào sàn nhảy.
Đến mức này, bên ngoài dù có người bàn tán hay không thì có quan trọng gì nữa đâu?
Vừa bước vào sàn nhảy, Cave liền mở miệng hỏi: "Em sợ à?"
"Gì chứ?"
"Lúc sắp bị nhiều người phát hiện mình biết hát Nanyin, em sợ đến thế à?"
Cô cau nhẹ hàng mày, đôi mắt vốn vô thức kiếm tìm bóng hình Nguyễn Đông Đình đành ảo não thu về, bình tĩnh đối diện với cặp mắt đào hoa của anh ta.
"Tôi đoán nhé, vào khoảnh khắc suýt nữa bị lộ tẩy thân phận, em Tĩnh đã bị dọa sợ gần chết?"
"Liên Giai Phu!"
"Chậc chậc, thật là dễ kích động?" Anh ta cười hớn hở: "Em thấy đấy, người có thể giúp em che đậy quá khứ và xoay chuyển càn khôn cũng chỉ có tôi thôi. Thế nên lời đề nghị mà tôi nhắc đến ở nhà hàng hôm trước, em Tĩnh đừng ngại cân nhắc lại chút đỉnh nhé."
Trần Ân Tĩnh cười lạnh: "Đây là mục đích của anh ư? Uy hiếp tôi?"
"Tôi nói rồi mà, Ân Tĩnh của chúng ta luôn là người thông minh nhất."
Anh ta tuyệt nhiên không phải người bình thường!
Kẻ không bình thường này còn ỡm ờ khoe mẽ: "Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, uy hiếp em không phải mục đích chính của tôi tối nay."
"Anh có ý gì?"
"Thật ra thì sau khi về nước, dì Tú Ngọc thân yêu đã giao cho tôi một nhiệm vụ." Anh ta cười xấu xa, giọng nói trầm ấm mà từ tính.
Ân Tĩnh không hiểu ý anh ta. Lúc này Nguyễn Đông Đình vừa hay nhảy đến sát bên cô, thân hình cao lớn câu mất tất cả sự chú ý của cô một cách dễ như bỡn. Có lẽ Hà Thu Sương đã nói gì đó khiến anh rất vui vẻ, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị cũng dịu đi đôi chút. Thu Sương áp mặt vào tai anh, vừa nói vừa khẽ cười duyên dáng, động tác ấy mới thân mật làm sao.
Cô nản lòng quay mặt đi chỗ khác, lại nghe Cave được thể trêu đùa: "Sao thế, xót xa à?"
Ân Tĩnh nín thinh.
"Em biết tại sao một người phụ nữ góa chồng và bệnh nặng như thế, mà Nguyễn tiên sinh nhà em lại yêu đến mức thề chết không đổi như vậy không?"
Cô không trả lời, vì vậy Cave đành tự hỏi tự đáp: "Năm đó, Thu Sương kết hôn với A Trần, là bị mẹ chồng của em ép."
"Tôi biết, anh đừng nói nữa."
Thế nhưng anh ta lại càng muốn nói: "Mẹ chồng em ép cô ấy phải rời bỏ Baron vì 'chứng urê huyết cao gây vô sinh' và uy hiếp rằng nếu Baron dám cưới cô ấy thì quyền thừa kế của nhà họ Nguyễn sẽ trực tiếp thuộc về Tuấn tử. Chuyện này Baron không biết, chính mẹ chồng của em đã uy hiếp Thu Sương. Còn Thu Sương lại vì tương lai của Nguyễn Đông Đình và kiêng dè bệnh tật của mình nên đã thực sự kết hôn với A Trần. Mãi đến khi A Trần qua đời, bạn bè không giữ nổi mới nói cho Baron biết chuyện tình năm đó. Em có biết Baron đã cảm thấy áy náy và tội lỗi thế nào không? Nếu chẳng phải vì cậu ta, với hoàn cảnh gia đình và ngoại hình của Hà Thu Sương, có đến mức phải lấy một người mắc bệnh tim bẩm sinh như A Trần không? Cuối cùng còn biến thành góa phụ, thế nên..."
Ân Tĩnh khẽ thở dài, hoàn toàn không ngờ rằng một Hà Thu Sương ích kỷ được nuông chiều nhường ấy, cũng có ngày biết suy nghĩ cho người khác.
"Thế nên Nguyễn tiên sinh nhà em vẫn luôn hổ thẹn trong lòng với cô ấy, mà cô ấy đối với Nguyễn tiên sinh nhà em, ai cũng biết, đích thực là thật lòng thật dạ."
Thế nên cho dù cô ấy có tàn nhẫn thế nào, hay xấu xa ra sao, thì anh cũng không bao giờ thấy được, bởi vì với anh, cô ấy mãi mãi luôn dịu dàng, mãi mãi luôn thật lòng thật dạ.
Ân Tĩnh biết rõ giữa hai người ấy có một tình yêu mãnh liệt, nhưng không ngờ, hóa ra còn có một đoạn nhạc đệm tan hoang cõi lòng như thế. Vậy còn cô thì sao? Một người qua đường nhỡ rơi vào mê trận, người đã rơi vào rồi, tại sao còn dại dột đến mức ném cả trái tim vào?
Cave như thể rất thưởng thức sự bất lực của cô, thưởng thức đủ rồi, cũng học động tác bên kia của Hà Thu Sương, thân mật ghé sát bên tai cô: "Thế nhưng có một hiện tượng rất lạ, tôi vẫn muốn nói với em: từ khi Hà Thu Sương dùng tấm séc ba mươi vạn tệ để vu khống em, Nguyễn tiên sinh nhà em càng ngày lại càng ít đến chỗ cô ấy."
"Ý anh là gì?"
"Ý tôi ấy à?" Anh ta cười sâu xa: "Bản thân cứ từ từ lĩnh hội."
Bài nhảy không lâu lắm liền kết thúc, Cave đưa cô rời khỏi sàn nhảy, đúng lúc thay gặp Nguyễn Đông Đình và Hà Thu Sương.
Tay cô vẫn còn khẽ quàng qua khuỷu tay Liên Giai Phu, còn cánh tay anh vẫn đang quàng lấy cánh tay Hà Thu Sương. Vào lúc hai cặp đối diện nhau, đôi mắt lạnh tanh dữ tợn của anh nhìn xoáy sâu vào cô: "Tôi thật tình không biết, thì ra vợ mình lại có nhiều thời gian như vậy, còn vì chuyện công ích mà luyện tập suốt cả hai tháng liền." Mấy chữ sau cùng, anh sao lại y nguyên những lời của Liên Giai Phu, nghe thật châm chọc biết chừng nào.
Ân Tĩnh chỉ im lặng nhìn đi chỗ khác.
Ai ngờ hành động ấy đã hoàn toàn chọc giận anh: "Tôi đang nói chuyện với em đấy!" Một bàn tay định vươn tới vặn cằm cô, nhưng đã bị đại thiếu Liên nhiều chuyện bên cạnh cười híp mắt cản lại: "Tôi nói này mặt liệt vạn năm, trước mắt bao người thế này cậu tính bạo hành gia đình hả?"
"Mặt liệt vạn năm" là biệt danh mà nhóm bạn học cùng trường đặt cho Nguyễn Đông Đình trong khoảng thời gian đi du học. Liên Giai Phu vừa nói vừa cười tỏ ý có phóng viên cách đó không xa.
Quả nhiên, phía bên kia đã có người giơ máy chụp hình lên. Dưới ống kính máy quay, Cave nhân cơ hội ngăn động tác của Nguyên Đông Đình lại rồi chuyển thành đấm cậu ta một cái đùa cợt, sau đó cao giọng nói: "Các vị, Baron vừa mới hoài nghi tài ca hát của em Tĩnh, mọi người có muốn Ân Tĩnh xướng đôi ba câu chứng minh chút thực lực với mọi người không nào?"
Trần Ân Tĩnh lập tức đổi sắc mặt: "Anh điên à?"
Chắc chắn là không cần nghe tiếp, mọi người chỉ trả lời một câu - nói thừa, đương nhiên là muốn rồi!
Quả nhiên, mọi người đều trả lời như cô đoán, vì thế Cave bèn làm bộ vô tội nói: "Thấy chưa? Ai cũng muốn nghe được giọng hát thiên phú của em. Em Tĩnh hiền lành lương thiện, mau thỏa mãn mọi người đi nào, hử?"
Nhất là âm cuối "hử" kia, Liên Giai Phu còn cố ý ghé sát bên tai cô: "Giống như đêm từ thiện hôm đó vậy, em hát, còn tôi đánh nhịp. Về phần thổi sáo, mời dì Tú Ngọc đến hỗ trợ thì sao nhỉ? Tôi nhớ trước đây dì ấy từng học..."
"Khỏi." Ai biết Cave còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Đông Đình lên tiếng ngắt lời, mặt mày u ám giăng đầy sương.
Thu Sương cười đắc chí, trong lòng đang nghĩ đôi nam nữ này sắp sửa 'lãnh đòn' đây, không ngờ Nguyễn Đông Đình lại nói một câu: "Thổi sáo cũng là sở trường của tôi."
Cô ta kinh hãi!
Ân Tĩnh còn thảng thốt hơn cả, chẳng nhẽ...
"Em phụ trách hát, tôi phụ trách thổi sao, về phần đánh nhịp, nếu như Cave thấy mệt, tôi nghĩ biểu diễn mà thiếu đánh nhịp cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Thật sự là vậy, Ân Tĩnh đoán không sai.
Nếu như là người bình thường, đối phương đã nói đến nước này, anh ta chắc chắn sẽ không xen vào chuyện giữa vợ chồng họ nữa.
Khốn nỗi, Cave nào phải người bình thường.
Sân khấu được thiết kế theo hình thế chân vạc. Một phút trước khi biểu diễn, trước mắt bao người, Nguyễn tiên sinh rất "lịch sự tao nhã" rút cánh tay Nguyễn phu nhân ra khỏi cánh tay Cave, sau đó với tư thế đan chặt mười ngón tay, anh dắt vợ mình tiến lên sân khấu.
Sau một phút, sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có mình Ân Tĩnh hơi bất an - không, không phải vì sợ mình hát không tốt, mà là vì Nguyễn Đông Đình - anh có thật sự biết sử dụng thứ trên tay không?
Điều khiến cô ngạc nhiên là Nguyễn tiên sinh không hề khoác lác! Cô còn chưa chuẩn bị ổn thỏa thì đằng kia đã vang lên tiếng sáo trầm bổng khoan thai.
Vẫn là khúc "Trần Tam Ngũ Nương", tiếng hát của Ân Tĩnh cũng dịu dàng và ưu sầu như chính con người cô. Hơn nữa, đêm nay cô còn bận bộ sườn xám cổ điển đen tuyền, dưới ánh đèn vàng chói lọi, mọi người chỉ cảm thấy người phụ nữ trên sân khấu có làn da xiết bao nõn nà, cổ áo như gấm, mắt ngọc mày ngài.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc Ân Tĩnh cất tiếng hát, tiếng tiêu của người đàn ông trên sân khấu bỗng dừng lại một khoảng, cảm giác như đã từng quen biết đột nhiên ùa đến buồng ngực anh.
Có hay chăng vào một ngày, một tháng hay một năm nào đó, anh cũng từng nghe thấy một âm thanh dịu dàng hát qua ca khúc này?
"Đất hoang tàn nhẫn, trời cao hữu tình, chấp nhận chàng làm nô lệ ba năm. Đau thương vạn lần tình không đổi, chuyện gương vải lưu truyền nghìn xưa..." (*) Điệu hát du dương mà ai oán, như đang khóc mà lại như đang kể.
(*) Trần Tam Ngũ Nương hay còn gọi là Lê Kính ký (chuyện tình quả vài và cái gương) là một trong những vở kịch truyền thống thường được biểu diễn ở khu vực Hồ Tiên Quảng Đông và phía Nam Phúc Kiến. Truyện kể rằng Trần Tam là người Tuyền Châu - Phúc Kiến, trong lúc tiễn anh rể đến Quảng Nam nhậm chức, có đi qua Hồ Châu - Quảng Đông và tình cờ gặp gỡ Hoàng Ngũ Nương, một tiểu thư nhà giàu, ở Lễ hội thả đèn lồng - tết Nguyên Tiêu, sau đó cả hai cùng sinh lòng ái mộ nhau. Cha Hoàng vì tham lam tiền tài và yêu quyền lực nên đã ép gả Ngũ Nương cho Lâm Đại giàu có. Ngũ Nương bất mãn, lòng sinh phiền muộn. Trần Tam lại ghé đến Hồ Châu, cải trang thành nghệ nhân mài gương, bước vào phủ nhà họ Hoàng, Ngũ Nương ở trên lầu ngọc thả cành vải và khăn tay xuống để biểu thị tình yêu. Lúc đang mài gương, Trần Tam đã cố tình đập vỡ gương và bán mình làm nô lệ với lý do trả tiền. Sau khi Lâm Đại ép lấy được Ngũ Nương, Trần Tam và Ngũ Nương được người làm giúp đỡ rồi cùng bỏ trốn về Tuyền Châu.
Giữa một loạt phương ngữ Mân Nam cổ đang du dương bên tai, anh chỉ hiểu duy nhất một câu: Đau thương vạn lần tình không đổi.
Trong tất cả các bản nhạc cổ, tình yêu luôn được ca tụng hoàn hảo đến không tỳ vết, phảng phất như thể trong thế giới tức tốc vạn biến này, chỉ cần bạn yêu một ai đó, dầu cho núi non có ngăn trở, hay vạn buồm xuôi gió(*), thì hai trái tim yêu cũng sẽ vĩnh viễn chẳng đổi dời.
(*) Nguyên văn là 千帆过境: hàng ngàn cánh buồm cùng với mạn thuyền đã lướt qua bao ngọn sóng, bao nhiêu là cảnh đẹp và nguy hiểm khác nhau. Ý chỉ sự thăng trầm của cuộc đời và thời gian dài đằng đẵng của đời người.
Thế nhưng trên thực tế có ai từng nghĩ tới, đôi khi chỉ là thời gian một khúc hát, người từng nói hãy đợi, thế mà nhạc hết người đi, người đã chẳng còn đợi ta ở nơi cũ.
Màn biểu diễn của vợ chồng họ Nguyễn nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, hiềm nỗi có hai người phụ nữ trong đám đông chỉ trưng một gương mặt tối sầm. Lúc Ân Tĩnh xuống sân khấu, chuẩn bị đi về chỗ của mình thì một người trong số họ đã lanh lẹ gáng chân trước mặt cô...
"Nguyễn Sơ Vân!" Trong chớp mắt, Ân Tĩnh đã được Nguyễn Đông Đình kéo về, thoát khỏi thảm họa bị vấp ngã.
Sơ Vân bị lửa giận của anh Cả dọa sợ hết cả hồn, lập tức thu chân lại, tức thì mặt Nguyễn Đông Đình nhuốm đầy sương lạnh: "Tài khoản của em, anh sẽ tính lại từng lại từng đồng một!"
Lạnh lẽo mà dứt khoát, trong lời nói dường như có gì đó khiến Sơ Vân không kìm được co rúm: "Anh, anh Cả, ý anh là sao?"
Nhưng Nguyễn Đông Đình không trả lời cô ta. Rất nhanh, trên sân khấu lại có tiết mục mới - Liên Giai Phu, kẻ còn chưa chịu xuống đang cầm míc-rô nói oang oang: "Ladies and gentlemen, may I have you attention (Kính thưa toàn thể quý vị, xin hãy nghe tôi nói)?" Câu nói đã hấp dẫn vô số người, cặp mắt đào hoa kia lại quét một vòng dưới khán đài, rồi lại quay trở về trên người Ân Tĩnh: "Thật ra tối nay có một việc rất quan trọng. Liên mỗ mời các vị đến đây là để làm chứng dùm Liên mỗ."
Không biết tại sao, cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm đó khiến Ân Tĩnh chợt sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, đã nghe thấy Liên Giai Phu nói: "Mọi người đều biết, Nanyin là một trong những thể nhạc phong phú nhất của Trung Quốc cổ đại, nhưng thứ âm nhạc tuyệt mỹ như vậy ngày nay đã ít còn nghe thấy. Vì vậy, để giữ gìn và kế tục truyền thống dân tộc, kế hoạch lớn nhất của Tập đoàn họ Liên chúng tôi trong năm tới là thành lập một dàn nhạc Nanyin chính tông, vừa để lưu truyền âm nhạc cổ truyền thống, vừa để thu hút thêm nhiều người trong và ngoài nước yêu thích thể nhạc này."
Anh ta vừa dứt lời, dưới khán đài đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Chỉ có mình Ân Tĩnh là hoàn toàn biến sắc. Nguyễn Đông Đình vẫn ngồi bên cạnh cô, ánh mắt thâm sâu không biết là vô tình hay cố ý liếc qua cô. Cùng lúc đó, cô nghe thấy Liên Giai Phu tuyên bố: "Dàn nhạc Nanyin này, tôi muốn mời tiểu thư Ân Tĩnh, người có nhiều nghiên cứu nhất về Nanyin, làm người chỉ đạo cho chúng tôi."
Cuối cùng anh ta cũng chịu ló đuôi chồn!
Cô đã bảo mà, dán đầy hình cô lên tường như thế, mẹ con nhà họ Liên chắc chắn có mục đích! Quả nhiên, đề nghị này sớm không nói, muộn không nói, lại đường hoàng nói đến không giấu giếm trước bao người!
Trên đài, cặp mắt đào hoa của Cave đang ngậm ý cười nhìn cô, nhưng chỉ có cô mới hiểu sự uy hiếp trong đôi mắt đó: Ân Tĩnh yêu quý, từ chối dễ dàng thì phải lãnh hậu quả đấy.
Cô siết chặt quả đấm, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cũng đang dìm chết cô bằng đôi mắt sắc lẻm, lạnh lùng, nuốt giận, và xen lẫn uy hiếp - em dám?
Đương nhiên, cô không dám, lại càng không tự nguyện, thế nhưng những lời uy hiếp của Liên Giai Phu cứ văng vẳng bên tai cô.
Bẵng qua một lúc lâu, dường như đã hơn nửa thế kỷ, Ân Tĩnh mới cúi đầu ấp úng: "Bất ngờ quá, tôi nghĩ... tôi cần phải cân nhắc một chút."
Chiếc xe Nguyễn Đông Đình đang phóng như sắp bay lên trời, gào thét lướt qua cơn gió lạnh đầu xuân.
Trên xe ngoài anh ra, cũng chỉ có một mình Ân Tĩnh.
Mà chỉ mới vừa rồi, khoảng mười lăm phút trước, ngay trước khi kết thúc bữa tiệc, tên khốn Liên Giai Phu đã đến trêu tức anh: "Baron, hay là chúng ta làm một giao dịch đi?"
Mặt mũi Nguyễn Đông Đình vốn lạnh tanh, nhìn thấy anh ta lại càng hóa bão tố: "Tránh ra."
"Tôi thật sự có cách hay lắm đấy."
"Bớt nói nhảm, tránh ra!"
"Ầy, sao cậu lại vô lý thế chứ? Giống như mới rồi ấy, em Tĩnh của chúng ta rõ ràng muốn gật đầu, mà chỉ vì cái mặt liệt của cậu..."
Ân Tĩnh trợn tròn mắt: "Anh đừng có mà nói bậy!" Cô muốn gật đầu khi nào chứ?
"Rồi rồi rồi, thế giờ tôi nói vấn đề chính - Baron, tôi hỏi cậu, hỏi thật đấy, có phải cậu rất muốn ở bên Hà Thu Sương hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.