Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 14: Lịch tận tang thương tình bất biến




Dịch: Duẩn Duẩn
"Cậu có biết yêu một người không yêu mình, là cảm giác thế nào không?"
"Giống như đợi chờ một con thuyền giữa sa mạc, vừa phải kìm nén nỗi tuyệt vọng, vừa phải thấp thỏm lo sợ nó sẽ cập mạn nơi bến đỗ thường nhật."
***
CHƯƠNG 13
Nửa đêm ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt từng hạt cứ nhẹ rơi tí tách, kéo dài mãi cho tới đến rạng đông.
Đêm nay, Nguyễn Đông Đình không hề rời khỏi phòng Ân Tĩnh.
Có điều sáng hôm sau, lúc mọi người xuống lầu, lại thấy trên bàn ăn bày đầy những món ngon mà người giúp việc tuyệt đối chẳng bao giờ mó tới.
"Súp đậu đỏ hạt sen và cheese cake, hôm nay Đông tử lại hối lỗi với ai đây?"
Nguyễn Đông Đình đang đứng trước bàn ăn với chiếc tạp dề màu gạo quấn quanh hông, dưới ánh mắt chòng ghẹo của mẹ, gương mặt tuấn tú lướt qua một vẻ thiếu tự nhiên hiếm hoi.
Tâm trạng Tú Ngọc trông có vẻ rất tốt, vừa ngước mắt đã thấy Ân Tĩnh đang lững thững xuống lầu, bèn hớn hở gọi đến: "Mau tới đây này, con. Hôm nay anh Nguyễn đầu bếp nhà chúng ta lại tiếp tục trổ tài. Vị cuối cùng trong 'Mười bốn hương vị của đất trời' đã mấy cái Tết rồi mẹ chưa được hửi tới."
Ngờ đâu bà vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nóng ghế, Ân Tĩnh đã đến ngay chỗ bà, chẳng thèm đoái hoài dòm ngó anh chàng đầu bếp cần cù kia, mà chỉ khẽ khàng nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi. Con xuống là để nói với mẹ hôm nay con thấy hơi khó chịu, nên sẽ không dùng bữa sáng đâu ạ."
Nguyễn Đông Đình đang múc súp liền sầm mặt tức thì.
Phải tội Ân Tĩnh vẫn không chịu nhìn anh, vừa dứt lời liền xoay người toan đi.
Thế là chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt của người đàn ông sau lưng đã vụt hóa bão tố. Ngay lúc cô bước lên bậc thang, giọng nói lạnh lùng liền vang lên: "Thím Trương, gói hết mấy thứ này lại."
"Á? Em còn chưa ăn mà anh Cả!" Tuấn tử uất ức rú lên.
Nhưng chẳng ai thèm để ý đến cậu.
Bước chân Ân Tĩnh khẽ ngừng lại, lại nghe Nguyễn Đông Đình phân phó: "Đợi đến khi nào Mợ Cả thấy thoải mái thì hãy bưng lên cho cô ấy."
Nháy mắt, ánh nhìn mọi người đều đổ dồn hết lên người Ân Tĩnh - Cậu Cả rõ rành đang cố ý gây sự!
Về phần Mợ Cả? Cậu Cả vừa dứt lời, Mợ Cả cũng nhìn thím Trương nói: "Thím bảo với Cậu Cả là cháu thấy lạt miệng, mất khẩu vị."
"Nhưng mà..." Thím Trương sắp bị hai người quay cho chóng mặt.
"Không nhưng nhị gì hết, nói thẳng với Mợ Cả, đến khi nào cô ấy có khẩu vị, thím tự giác đưa súp nóng lên cho cô ấy."
"Thím Trương, bảo với Cậu Cả là..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh cắt ngang: "Nếu Mợ Cả vẫn không có khẩu vị thì thím đổ hết đi!"
"Không! Đừng mà!" Tuấn tử lại gào lên thảm thiết, tới nước này cậu quyết không ngồi chực chờ nữa - đùa à, ai chẳng biết phần bánh cheese cake này chạy khắp cái Hồng Kông cũng không có, huống chi hôm nay anh Cả lại đích thân xuống bếp.
Tuấn tử phi tót đến trước mặt Ân Tĩnh: "Chị dâu ~" Quãng điệu nũng nịu kéo dài thật là dài: "Em muốn ăn cheese cake lắm ạ, chị mau bảo anh Cả đừng vứt đi đi mà, chị dâu, chị dâu xinh đẹp..."
Biết rõ chị là người mềm lòng - quả thực, cậu dám chắc chị là người mềm lòng.
Đích xác, chưa gọi hết tiếng "chị dâu" thứ ba, Ân Tĩnh đã thỏa hiệp, đành kéo Tuấn tử lại bàn ăn.
Trên bàn ăn sáng nay chỉ có mẹ, Tuấn tử và vợ chồng bọn họ. Tối qua sau khi tham gia bữa tiệc kỷ niệm đầy năm của nhà họ Liên, Sơ Vân đã gọi điện về báo rằng muốn đi Hạ Môn chơi mấy ngày cùng với Hà Thu Sương. Nguyễn Đông Đình không hay biết chuyện này nên đã làm luôn phần cho cả năm người, đương nhiên người vui nhất chính là cậu nhóc Tuấn tử.
Cheese cake do Nguyễn Đông Đình làm quả thực rất nhẵn mịn, vị phô mai đậm đà gấp mấy lần so với loại bánh mua ở tiệm bánh ngọt. Điều đặc biệt là mùi phô mai béo ngậy còn quyện với hương chanh và hương táo, khi múc một muỗng cho vào miệng, lớp cheese liền tan ra, hương táo thanh ngọt còn đọng lại nơi đầu lưỡi, chao ôi, mới mê ly làm sao.
Tú Ngọc vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi: "Đây là vị mà con cải tiến từ công thức cũ à? Còn ngon hơn cả cha con làm khi còn sống."
"Vâng, tháng trước con vừa mới nghiên cứu." Nguyễn Đông Đình nói đoạn, ngước mắt nhìn lên thì phát hiện, Ân Tĩnh chỉ buồn chán múc chén súp đậu đỏ, bèn âm thầm cảnh cáo cậu em trai: "Tuấn tử chỉ biết ăn mỗi mình thôi phải không?"
Cậu nhỏ vừa nhét một miếng phô mai to sụ vào mồm, vừa bất mãn khinh thường cự nự với anh trai: "Anh Cả, anh muốn chị dâu ăn đồ anh làm thì anh tự đi mà nói ạ? Hết sai thím Trương rồi sai em, mọi người mệt lắm, mệt lắm anh biết không!"
Nếu như không phải là nữ chính trong cục diện rối rắm này, Ân Tĩnh chắc chắn sẽ ôm bụng cười bò với cậu bạn nhỏ láu lỉnh ngay - nhìn phía bên kia mà xem, vẻ mặt mẹ chồng trước giờ vẫn luôn rất nghiêm túc, nay lại không nhịn được mà co rút khóe miệng, bà từ tốn cầm khăn ăn lên rồi ho khan hai tiếng: "Được rồi, được rồi, chả phải có câu, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường..."
"Mẹ!" Hai chữ "giường" đó khiến mặt Ân Tĩnh đỏ lừ xuống tận cổ, vội vàng xúc một miếng bánh phô mai cho vào miệng, trong đầu thì không ngừng đoán chừng, chẳng biết chuyện xấu hổ đêm qua cả nhà có ai hay không nữa. Có điều đừng tưởng cô nom có vẻ hiền thục dịu dàng, một khi đã bướng rồi thì cả Tú Ngọc cũng đành phải hết cách.
Hai người đã chiến tranh lạnh mấy ngày rồi - không, phải nói là thái độ của Nguyễn Đông Đình chẳng có gì đổi khác, dù tâm trạng anh có tốt hay xấu thì vẫn chỉ trưng mỗi bộ mặt liệt thôi. Ngược lại là Ân Tĩnh, suốt ngày đều trốn anh một cách vô tình hay cố ý. Thi thoảng không tránh khỏi việc chạm mặt anh, song cô cũng chỉ ngoảnh mặt đi chỗ khác, tăng tốc rảo bước qua người anh.
Vì thế vài ngày sau, người làm trong nhà bắt đầu xì xào...
"Rốt cuộc Mợ Cả gây họa gì thế nhỉ? Cứ cái tình trạng hiện giờ, tôi sợ một ngày không xa Cậu Cả sẽ đột ngột nổi đóa mất!"
"Mà mấy người không thấy người tức giận lần này là Mợ Cả ư?"
"Không thể nào? Sao Mợ ấy dám chứ?"
"Đúng vậy! Mợ Cả mượn gan trời rồi? Dám giận dữ với Cậu Cả cơ đấy?"
"Đúng vậy đúng vậy! Mới rồi tôi chính mắt nhìn thấy, Mợ Cả ngang qua thư phòng của Cậu Cả, nhoáng cái bị Cậu Cả mở cửa kéo tuột vào, mặt mũi nom - chậc, chậc, khủng khiếp lắm!"
"Thật không?"
Nói đến đấy, mặt mày ai nấy đều nghiêm trọng cực độ.
Một lát sau, rốt cục cũng có một giọng thật thà lên tiếng 'chữa cháy': "Chúng ta, chúng ta có cần phải đi báo với bà lớn một tiếng không?"
Những người còn lại gần như đồng thanh hùa theo đáp: "Cô đi đi, cô đi đi, chúng tôi ở đây canh chừng, đề phòng có chuyện bất trắc gì xảy ra."
Cô nàng thật thà góp ý liền mau chóng chạy đi, bằng đấy người còn lại thực sự đứng thủ ở trước cửa thư phòng - tất nhiên họ không dám mở cửa, chỉ dám rón rén áp tai nghe âm thanh vọng ra từ bên trong...
"Chết tiệt! Em còn muốn nhặng xị đến khi nào nữa hả?" Là Cậu Cả.
"Có sao ạ?" Giọng điệu khẽ khàng mà lạnh nhạt, là Mợ Cả.
"Còn không à? Mấy hôm nay là thế nào? Sao đây, tôi bị bệnh truyền nhiễm hay mặt rỗ mà mỗi lần nhìn thấy em phải tránh?"
"Nói!" Có lẽ Cậu Cả tính chạm vào Mợ Cả nhưng bị mợ tránh đi. Vì vậy, mấy người bên ngoài lại nghe thấy một câu: "Gì đây? Bây giờ đụng một cái cũng không cho?"
"Tôi bảo em nói chuyện!"
"Trần Ân Tĩnh!"
"Nói gì đây ạ, nói em sai rồi, xin Nguyễn tiên sinh hãy tha thứ cho em? Hay nói em không nên quen Liên Giai Phu, không nên cùng mẹ đến bữa tiệc, không nên để cho anh hiểu lầm, không nên khiến anh phải tức giận, không nên để anh dùng sức mạnh..."
"Im ngay! Đừng nhắc đến chuyện đó!"
"Vậy em phải nhắc đến chuyện gì?" Cô cười có phần tự giễu, nhìn vẻ ửng đỏ hiếm có trên mặt anh cùng ánh mắt trốn tránh: "Nguyễn tiên sinh, thái độ của anh khiến em lầm tưởng rằng người đang làm sai chính là em đó."
Thế là mọi người đều biết: Trời ơi, lần này, Mợ Cả giận thật rồi - Quỷ tha ma bắt, quả tình Mợ Cả giận thật rồi! Mợ ấy không điên cũng chẳng mượn gan trời, nhưng Mợ ấy giận, là thật!
Đôi khi tâm lý con người thật quá đỗi kỳ lạ, nếu ai dám nhổ lông trên đầu cọp thì những kẻ sợ cọp sẽ coi người đó là Võ Tòng dũng mãnh. Kể từ khi nghe được đoạn đối thoại có giá trị bên ngoài thư phòng, thái độ của người làm trong nhà đối với với Ân Tĩnh liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
"Mợ Cả, Mợ Cả thấy mệt không ạ?"
"Mợ Cả uống nước trái cây không ạ?"
"Mợ Cả phải ra ngoài đấy ạ? Để con đi lấy túi cho Mợ..."
Tú Ngọc nhìn thấy hết cả, cũng đã rõ mười mươi, song vẫn cứ ung dung thản nhiên, mỗi ngày cần làm gì thì vẫn làm thế đó. Một tuần sau, bà phải đến Đền Wong Tai Sin thắp hương, như cũ gọi Ân Tĩnh theo cùng. Thắp hương, bái Phật, rút quẻ, Ân Tĩnh đi theo bà thực hiện từng nghi lễ, lúc đến chỗ xin xăm, đại sư giải xăm bèn hỏi Tú Ngọc: "Thí chủ muốn xin gì?"
"Con muốn xem đường hôn nhân của con trai và con dâu mình."
Ân Tĩnh sửng sốt đôi chút, sau lại thấy đại sư giải xăm cứ lắc đầu liên hồi: "Gian khổ, gian khổ!"
"Thế sau gian khổ thì sao ạ?" Tú Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đại sư nói: "Liễu ám hoa minh, hoặc hựu nhất thôn."(*)
(*) Nguyên văn 柳暗花明, 或有一村: hi vọng, có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Trích trong câu thơ của Lục Du "Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng)
Mặc dầu đại sư không khẳng định, nhưng Tú Ngọc vẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rời khỏi đền thờ, đại để cũng vì thẻ xăm kia quá ư nặng nề mà trên đường đi hai người cũng không ai nói gì. A Trung theo như căn dặn đưa họ đến quán cà phê. Đang là giờ trà chiều, trong lúc đợi cà phê và bánh ngọt mang lên, Tú Ngọc đành mở lời: "Vẫn còn giận thằng Đông đấy à?"
Ân Tĩnh không trả lời, chỉ im lặng thêm hai viên đường vào cà phê.
"Tính tình của con đấy, té ra cũng cứng đầu cứng cổ chẳng ai bằng." Bà chịu thua lắc đầu, cũng bỏ thêm hai viên đường vào tách cà phê.
Người nhà họ Nguyễn đều có một đặc điểm chung đó chính là: hảo ngọt. Uống cà phê có thể không cần sữa nhưng tuyệt đối phải có đường. Tú Ngọc thêm đường đủ rồi mới tiếp tục lên tiếng: "Nhưng mà Ân Tĩnh à, mấy ngày nay con chỉ biết giận dỗi, cũng không chịu ngẫm xem tiền căn hậu quả của chuyện này hay sao?"
Động tác Ân Tĩnh chợt khựng lại: "Ý mẹ là gì ạ?"
"Cave làm sao có thể biết được dưới bả vai con có một vết bớt chứ, chả nhẽ con chưa từng nghĩ tới?"
Mặt mày bà lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nét mặt đó ung dung đến nỗi làm Ân Tĩnh khiếp đảm: "Chẳng nhẽ..."
Tú Ngọc gật đầu: "Không sai, là mẹ."
Cái tách trong tay cô bỗng rơi thẳng xuống đất, "xoảng" một phát, bể tan tành.
Chất lỏng màu đen đậm tung tóe khắp mặt sàn, Ân Tĩnh không tài nào tin được: "Tại sao mẹ lại làm thế ạ?"
Nói chuyện này với người ngoài, khiến cho con trai và con dâu mình hiểu lầm, sau đó đẩy cô và Nguyễn Đông Đình vào mối quan hệ căng thẳng như hiện tại, rồi tiếp đó sẽ thế nào?
"Vì con." Tú Ngọc nhẹ nhàng nói.
"Gì ạ?" Ân Tĩnh như thể nghe thấy những lời hết sức hoang đường và vô lý: "Nhưng sự việc lần này hại con và A Đông hiểu lầm..."
"Cũng đưa quan hệ của hai đứa tiến thêm một bước, không phải sao?"
Ân Tĩnh sững sờ, quả thật không biết phải tiếp tục thế nào.
Chất lỏng màu đen dưới bàn dần loang lổ, sắc màu nhìn mà giật mình ấy khiến cô bỗng dưng nhớ đến buổi chiều đầu xuân ấm áp nào đó, từng dải hoa hồng đỏ được lá xanh ôm ấp. Mẹ bảo rằng: "Hoa hồng cũng cần lá xanh họa thêm nền, nếu không, cả một vùng rộng lớn đỏ au chen lấn nhau như vậy, bản thân chúng không mệt, thì thị giác của người thưởng ngắm cũng sẽ mệt, không còn nhìn thấy cái đẹp ở trong chúng!"
Khi đó cô chỉ cho rằng trong lời của bà có ẩn ý gì khác, đến hôm nay ngẫm nghĩ kỹ lại, không khỏi toát mồ hôi lạnh!
Hóa ra, ý bà là vậy!
Vẻ mặt Tú Ngọc vẫn "gió yên sóng lặng" như trước: "Còn nhớ ngày đầu tiên hai đứa kết hôn, lúc mẹ đưa con đi cúng bái hòa thượng Tai Sin, đã cầu xin gì không?"
Ân Tĩnh nín lặng.
"Cầu cho vợ chồng ân ái, sớm sinh quý tử." Bà nhấp ngụm cà phê, chậm rãi phê bình: "Thế mà các con đấy? Kết hôn lâu như vậy, đến tận hôm nay vẫn chưa ngủ chung giường."
"Mẹ, mẹ..." Ân Tĩnh hết sức giật mình.
"Thế nào? Con tưởng bà già này lú lẫn rồi sao?" Bà cười gằn: "Trong thư phòng A Đông bỗng dưng kê thêm chiếc giường gấp sô pha, nửa đêm canh ba còn ru rú ở trong phòng 'làm việc'. Còn cái ả Hà Thu Sương, con ngang nhiên để ả năm lần bảy lượt chơi chiêu bệnh tật quấn lấy chồng mình? Còn lấp liếm giúp họ trước mặt mẹ hết lần này đến lần khác? Ôi thôi! Ân Tĩnh ơi là Ân Tĩnh, mẹ sống sáu mươi mấy năm trên đời, chưa từng thấy cô vợ nào rộng lượng như con đấy!"
"Mẹ..."
"Ả Hà Thu Sương đó, mẹ đã nói rõ với con rồi, bất kể cô ta có mắc chứng urê huyết cao hay không, mẹ cũng không bao giờ cho phép cô ta bước nửa chân vào cửa nhà họ Nguyễn! Vậy mà ở với nhau mấy năm, con đã làm những gì? Mẹ hết lòng vun vén cho con, còn ở sau lưng nâng đỡ con, mà con thì cứ nhụt chí ôm đầu chạy ngược, lùi mãi lùi mãi, lùi đến mức tới tận bây giờ vẫn chưa động phòng với chồng mình! Con tự nhìn lại bản thân mình đi, con dựa vào cái gì mà đoạt được trái tim của A Đông?"
Nói đến nước này, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Tú Ngọc cũng âm trầm nổi giận.
Thế nhưng Ân Tĩnh chỉ thõng mi, bình tĩnh nhìn tách cà phê không còn bốc khói trên bàn nữa. Hồi lâu sau...
"Nhưng mẹ ơi, trái tim, làm sao có thể cướp đoạt được?"
Tú Ngọc chau mày.
"Ngay từ lúc bắt đầu... nó đã trao mất rồi."
"Mất rồi thì con tìm nó về. Không đoạt được thì con nghĩ cách để nó nghiêng về mình."
"Mẹ..."
"Thực ra con cơ trí hơn người, nhưng tại sao đứng trước chồng mình, lại cứ vụng về khờ dại như thế hả?"
Đó là bởi vì, Ân Tĩnh chưa bao giờ là một cô gái sành sỏi trong tình yêu - phải, bao nhiêu năm qua, đợi chờ rồi mong ngóng, trái tim nguội lạnh rồi bỏng rát, vô số lần bằng mặt mà chẳng bằng lòng, có chăng đến cùng cô vẫn phải thừa nhận, thứ mà cô luôn ôm ấp trong lòng... cuối cùng lại chính là tình yêu.
Có những mối quan hệ chính là như thế, kẻ nào sa vào trước thì kẻ ấy sẽ thua.
Trong mối quan hệ hữu danh vô thực giữa cô và Nguyễn tiên sinh, tựa hồ ngay từ lúc bắt đầu, vốn dĩ cô đã thua sạch sẽ.
Khi xe chạy đến cửa nhà, Tú Ngọc lại bồi thêm câu nữa, làm Ân Tĩnh hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn: "Con có biết tại sao đêm đó Đông tử lại mất kiểm soát như vậy không? Thực ra, trước khi hai đứa về nhà, mẹ đã sai thím Trương thắp một nén hương đặc biệt trong phòng con." Ân Tĩnh cả kinh, lại nghe bà nói: "Con trai mẹ, mẹ rõ hơn ai hết, bề ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng tinh thần trách nhiệm cao hơn bất cứ ai. Ả họ Hà kia dám cả gan dùng chuyện cũ để khơi gợi sự áy náy của Đông tử, mẹ đây cũng chẳng sợ tạo cho nó thêm một áy náy khác."
Ân Tĩnh nghe thế mà không khỏi kinh hoàng táng đởm: "Mẹ..."
Vẻ tàn nhẫn hiển hiện rõ trên gương mặt Tú Ngọc, hoàn toàn không giống với mẹ chồng bình thường mà cô thường hay thấy.
"Nhưng mẹ ơi, đến cùng áy náy... cũng đâu phải là yêu."
"Đúng, ngay cả con cũng hiểu áy náy nào đâu phải là yêu, thế mà thằng con khờ khạo kia của mẹ cứ mãi không chịu hiểu?" Tú Ngọc tựa như có thâm ý.
Cô sững người tại chỗ, cho đến khi bóng lưng mẹ hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, Ân Tĩnh mới nghe thấy tiếng nói lưỡng lự của A Trung: "Mợ Cả, mợ không vào sao ạ?"
Trong nhà hỗn loạn, lúng ta lúng túng như thợ vụng mất kim, Ân Tĩnh vừa vào cửa đã thấy hai người làm xách vali của Nguyễn Đông Đình xuống lầu, còn Nguyễn tiên sinh thì đang ngồi trên ghế sa lông, nói chuyện với ai đó, vẻ mặt hết sức nghiêm túc khiến người ta không kìm được hoài nghi liệu rằng đã xảy ra chuyện tồi tệ gì hay chăng.
Điện thoại vừa cúp, Nguyễn Đông Đình liền đứng dậy: "Mẹ, con phải đến Hạ Môn một chuyến."
"Gì nữa? Không phải vừa mới về thôi à?"
"Chuyện của khách sạn vẫn chưa được giải quyết."
"Chẳng phải hôm đó Hà Thành ra mặt rồi hay sao?"
"Con cần đến mời bác ấy thêm lần nữa." Anh rũ mi, trong tròng mắt đen láy quét qua nét ưu tư không rõ.
Ân Tĩnh lặng yên không tiếng động di chuyển từ cửa đến ghế sa lông, đúng lúc bắt gặp nét ưu tư trầm lắng ấy.
Tú Ngọc nhanh nhẹn dặn dò cậu tài xế: "A Trung, mau lên, đi chuẩn bị xe cho Cậu Cả..."
Ân Tĩnh hơi trầm ngâm, do dự, không dấu vết dời bước đến chỗ anh, nhỏ giọng giải thích: "Chuyện vết bớt em biết, thật ra là..."
"Tôi biết."
Ân Tĩnh ngây ngẩn: "Mẹ nói với anh rồi ạ?"
Vành tai Nguyễn Đông Đình chợt đỏ, thoáng chốc nhớ đến gã họ Liên khốn khiếp...
Thực ra hôm sau xảy ra chuyện anh đã đến tìm Cave, ai dè tên đó vẫn mặt dày như thường: "Sao tôi làm vậy á? Đương nhiên là vì vui rồi! Nhìn Nguyễn tiên sinh rõ đã ghen đến phát điên mà còn phải gắng gượng kìm nén, bổn thiếu cảm thấy... chậc chậc, thế giới này thật tuyệt vời biết bao."
"Liên Giai Phu!"
"Ấy! Đừng có mà gào lên, cậu còn chưa biết à, vì chuyện này mà Aunty sắp nhận tôi làm con nuôi rồi đấy. Anh Cả à, em xin thề, em nhất định sẽ quên sạch sành sanh 'vết bớt của chị dâu'..."
"Bốp!" Không ngoài dự liệu, khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi của Cave lại được 'tô điểm' thêm. Nhưng Cave thực sự là điển hình của kẻ "vịt chết mà còn cứng mỏ", bị đấm cho một quyền, ấy vậy mà lúc Nguyễn Đông Đình chuẩn bị rời đi, anh ta hẵng còn chưa bỏ cuộc chêm thêm vào vài câu: "Đúng là dở hơi, vợ là của mình, muốn thì nhào đến, cần gì phải quanh co đánh rối? Giờ thì sao, quan hệ giữa cậu với em Sương là gì, em Tĩnh không hay chuyện, người anh em nối khố tôi đây còn chẳng hiểu cậu sao..." Thế là gương mặt tuấn tú lại lãnh thêm quả đấm - chuyện đến đây kết thúc, Nguyễn Đông Đình xin thề, đời này sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.
Đúng, chuyện cũ đã không dám nhìn lại, vậy thì chớ quay đầu!
Nào ngờ Ân Tĩnh thấy anh hồi lâu không lên tiếng, bèn dè giữ mở miệng: "Chẳng nhẽ, là Liên Giai Phu..."
Mặt anh liền sa sầm: "Nhắc cậu ta làm gì?"
"Không có, em chỉ lấy làm lạ làm sao anh lại biết..."
"Thế cũng chẳng liên quan quái gì đến cậu ta!"
Vẻ mặt nghiêm nghị cùng giọng điệu lạnh tanh làm cô không khỏi nhớ đến khúc mắc giữa Nguyễn tiên sinh và Liên Giai Phu - Ồ, có lẽ vậy, cho dù việc đã đến nước này, anh vẫn mãi hoài nghi có gì đó giữa cô và Liên Giai Phu.
Còn dám nói chi đến chuyện tin tưởng nữa?
Cô tự giễu cười buồn, xoay người định về phòng, lại bị Nguyễn Đông Đình kéo lại: "Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có ý đó."
"Thế ạ? E là vậy."
Giọng nhạt nhẽo hờ hững, rất thành công làm cho đại thiếu gia nổi đóa: "Tôi nói, tôi không có ý đó!"
Ân Tĩnh hơi ngạc nhiên vì sự giận dữ bất thình lình của anh.
~~~
P/s: "Lịch tận tang thương tình bất biến" (Đau thương vạn lần tình không đổi) trích trong bài hát "Trần Tam Ngũ Nương".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.