Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 17:




Dịch: Duẩn Duẩn
Ân Tĩnh khẽ gật đầu: "Cháu là chị dâu của Sơ Vân."
"Thế thì tốt quá! Tôi sắp làm ca tối, cô Sơ Vân phiền cô chăm sóc nhé." Bà hối hả thu dọn cái phích giữ nhiệt trên đầu giường, nom điệu bộ như vừa đến thăm bệnh tiện thể đem theo cả bữa tối.
Khi hai người đi sượt qua vai nhau, bà chợt hỏi Ân Tĩnh: "Phu nhân có thể nhín chút thời giờ chuyện trò với tôi không?"
Sau khi cả hai ra khỏi phòng bệnh, dì ấy liền khẩn thiết khuyên dặn cô: "Phu nhân, xin phu nhân hãy bảo ban cô Sơ Vân giúp tôi. Gần đây cô ấy có vẻ nghi ngờ mọi thứ xung quanh, lúc nào cũng nghi thần ngờ quỷ. Kể từ khi tôi phát hiện cô ấy bị bệnh và nhờ người đưa cô ấy đến bệnh viện, cô ấy nhất quyết chỉ ăn đồ tôi đưa, ăn xong còn không để tôi đi..."
"Sao con bé lại hành xử thế ạ?" Ân Tĩnh kinh ngạc.
Dì ấy bất đắt dĩ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Một khi dì ấy đã không biết, thì Ân Tĩnh lại càng không thể biết. Trong phòng bệnh, Sơ Vân vừa nhìn thấy cô vào, liền tiện tay cầm sách trên đầu giường, cố tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với cô. Ân Tĩnh im lặng ngồi đó hơn mười phút, thấy con bé không có dấu hiệu giao tiếp với mình, đành mở miệng xua tan bầu không khí: "Mẹ bảo chị đến thăm em một chuyến, nhưng anh Cả em bắt chị mai phải về, thành thử nhân lúc rỗi rãi chị bèn tới thăm em."
Sơ Vân không lên tiếng.
"Nếu em muốn an tĩnh đọc sách," cô đứng lên, "Vậy chị không quấy rầy em nữa."
Ai ngờ cô vừa mới bước chân ra khỏi cửa, Nguyễn Sơ Vân vốn nín thinh nãy giỡ bỗng gấp gáp mở lời: "Chờ đã!"
"Sao vậy?" Ân Tĩnh quay đầu lại.
"Tôi..." Trông con bé có vẻ thần hồn nát thần tính, sắc mặt không kìm được hoảng hốt: "Thì.... Y tá đổi ca rồi, chị, chị ngồi một lát đã. Bằng không, tôi sợ tí nữa đi về sinh hay cần thứ gì lại không tiện."
Khoan đã, y tá không cần đổi ca lâu thế chứ?
Hơn một giờ sau lúc cô định đứng dậy, Sơ Vân lại tiếp tục níu kéo: "Y, y tá vẫn chưa thay ca mà..."Lần này, rốt cuộc cô cũng phát giác có sự không bình thường: "Sơ Vân, có phải em không dám ở một mình?"
Nguyễn Sơ Vân im lặng.
Những lời mới rồi của dì đột nhiên lóe lên trong đầu cô - Cô Sơ Vân có vẻ nghi ngờ mọi thứ xung quanh, nghi thần ngờ quỷ - Cô khẽ nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Em đang sợ cái gì?"
"Đâu có!" Nguyễn Sơ Vân chối bay chối biến ngay tắp lự: "Chỉ là, chỉ là..."
Rõ là dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi, Ân Tĩnh đành thở dài: "Thôi được rồi, không cần phải nói, chị sẽ ở lại cho đến khi có người thay ca."
Sơ Vân sững người: "Thật ư?"
"Ừ."
"Nhưng có thể sẽ rất lâu..."
"Không sao."
Điều khiến hai người ngạc nhiên là ngay sau đó, thật sự có người đến thay ca - Nguyễn Đông Đình và Marvy.
Thám tử họ Nhan vừa bước vào đã cất giọng oang oang: "Đừng trách tớ tiết lộ bí mật nhé. Nguyên nhân chính là do Nguyễn tiên sinh nhà cậu không tìm được cậu, trông bộ dạng như thể muốn ăn thịt tớ ấy. Bổn tiểu thư còn đang tuổi xuân thì, lại xinh đẹp như hoa, cứ tự nhiên bị ăn mất như thế, có phần hơi đáng tiếc."
Càng đáng tiếc hơn là, trong phòng này không có ai biết thưởng thức khiếu hài hước lạt lẽo của cô nàng.
Nguyễn Đông Đình vừa bước chân vào phòng bệnh, ánh mắt liền dính chặt lên người Ân Tĩnh. Anh chỉ mới bị đồng nghiệp kéo lại nói mấy câu, quay qua đã không thấy cô đâu. Anh lo xảy ra chuyện nên vội tìm Marvy gạn hỏi tung tích cô. Không ngờ, vừa chạm mặt, người phụ nữ này đã cụp mắt, tránh ánh nhìn của anh như một con đà điểu.
Hiển nhiên, hành động ấy đã khiêu chiến tính nhẫn nại có hạn của họ Nguyễn nào đó.
Vừa thấy cô né tránh, anh dứt khoát bước tới, duỗi tay tính kéo cô, ai ngờ người phụ nữ này đã nhanh chóng lùi về sau như đỉa nhảy phải vôi.
"Trần Ân Tĩnh!"
"Em nghe lời anh, ngày mai em sẽ về." Cô thấp giọng nói xong, mặc kệ người đối diện đang nổi cơn tam bành, vừa dứt lời bèn xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Dẫu sao người thay ca đã đến, cô ở đấy thì có ích gì chứ?
Nguyễn Đông Đình không đuổi theo, song cặp mắt lạnh tanh trừng thẳng về chỗ Marvy: "Tôi chưa bao giờ uy hiếp phụ nữ, nhưng Nhan tiểu thư, nếu ngày mai cô ấy còn để tôi thấy bộ mặt ấy..."
"Tôi biết, tôi biết rồi!" Marvy hiếm khi dễ thương lượng như vậy: "Tôi đảm bảo một giờ sau, Nguyễn phu nhân nhà anh sẽ ngoan ngoãn phục tùng anh!"
Ngặt nỗi, một giờ đào đâu ra? Khi mà cô nàng đuổi đến cửa bệnh viện, Ân Tĩnh đã nghênh ngang lái xe đi mất. Điện thoại không gọi được, cũng không về khách sạn. Hơn một tiếng sau, Marvy mới nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ này trên bãi biển cách khách sạn không xa.
Trời lại bắt đầu mưa lất phất, giống như hầu hết các thành phố miền Nam vào mùa này.
Mỗi tội cô nàng không che dù, cũng chẳng mặc áo mưa, chỉ ngồi đơn độc trên bãi cát, nhìn làn mưa giăng mờ mờ trên mặt biển, cùng những con thuyền càng lúc càng trôi xa.
Marvy ngồi xuống bên cạnh cô: "Gọi cả chục cuộc không nghe, tính để tớ chạy trối chết đấy hả?""Xin lỗi, tớ tắt máy mất." Vì cô sợ Nguyễn Đông Đình sẽ gọi tới cho mình.
Chẳng ngờ người gọi là Marvy.
"Vẫn còn giận Nguyễn tiên sinh nhà cậu đấy à?"
"Sao cậu lại nghĩ thế chứ? Giữa tớ và anh ấy," cô cười tự giễu, "nào đến phiên tớ giận?"
"Nhưng biểu hiện của cậu rành rành là đang giận! Chẳng qua người ta giận như sấm sét đì đùng, còn cậu thì cứ như mưa phùn rả rích." Một khi đã kéo dài thì sẽ không dứt được, chẳng khác gì muốn mạng người ta!
Marvy nói huỵch toẹt: "Thực ra, cậu càng dỗi càng chứng minh cậu quan tâm đến người ấy. Ân Tĩnh, trước đây tớ chưa từng thấy cậu để tâm đến anh ta như vậy, giờ mới nhận ra, cậu còn quan tâm người ấy hơn cả tưởng tượng của tớ."
Ân Tĩnh cười nhẹ, cũng không biết là đang cười với ai: "Có lẽ vậy. Đích xác là để tâm nhiều hơn cậu nghĩ, phỏng chừng còn hơn cả tưởng tượng của tớ..." Cô lắc đầu - Không, không, nào phải thế? Cô chưa bao giờ đánh giá thấp tình cảm dành cho anh. Kể từ năm đó, cô gật đầu đồng ý trở thành Nguyễn phu nhân, tại bờ biển Hạ Môn cũng mưa giăng kín lối như lúc này, cô đã thấu suốt tỏ tường.
Ai nói tình yêu là đắm chìm một cách mù quáng chứ? Rõ ràng, là sa đọa một cách tỉnh táo.
Trên mặt biển thuyền bè trôi càng lúc càng xa, ngọn hải đăng lóe sáng rồi vụt tắt.
Cô đột nhiên trầm giọng hỏi bạn mình: "Marvy, cậu có biết yêu một người không yêu mình là cảm giác thế nào không?"
"Tớ cũng không biết." Marvy thành thực trả lời.
Chiếc thuyền trên biển xa xăm đến mức không thấy nữa, chỉ còn lại ngọn hải đăng chớp tắt nơi muôn trùng viễn hải, đơn độc lập lòe trong màn đêm đen thẫm.
Cô tư lự: "Giống như đợi chờ một con thuyền giữa sa mạc, vừa phải kìm nén nỗi tuyệt vọng, vừa thấp thỏm lo sợ nó sẽ cập mạn nơi bến đỗ thường nhật."
Trên thực tế ai mà chẳng tỏ, con thuyền vốn dĩ không đi vào sa mạc, chẳng qua người đợi chờ không nỡ để mộng đẹp tan vỡ thành mây khói.
Mà cô, cô cũng không nỡ để mộng đẹp tan vỡ thành mây khói.
Nhưng Marvy lại nói: "Ân Tình à, làm sao cậu biết bản thân chính là người đợi chờ con thuyền giữa sa mạc ấy chứ?"
Ân Tĩnh không hiểu ý cô nàng, chỉ nhìn cô nàng đầy ngờ vực. Cho đến khi Marvy lại lên tiếng lần nữa: "Có nhớ trước lúc lấy sợi dây chuyền đó, tớ đã đổi giày với cậu không?"
"Nhớ."
"Có biết mục đích tớ đổi giày là gì không?"
"Không biết."
"Tại sao tớ cũng bận cũng váy đỏ, mà lúc quan sát camera, mọi người chỉ nghĩ đến Hà Thu Sương?"
"Bởi vì người phụ nữ kia bận chiếc váy đỏ, mang giày đen và đeo túi đen, còn cậu thì bận chiếc váy đỏ, mang giày đỏ và đeo túi vàng... Trời ạ!"
Trời ạ! Cô trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn bạn mình: "Chẳng nhẽ..."
Marvy gật đầu: "Đấy chính là mục đích tớ đổi giày với cậu. Người được máy theo dõi ghi lại chính là tớ. Và thực ra trong phòng cũng không có đàn ông, huống chi là Nguyễn tiên sinh nhà cậu."
"Cái gì?" Ân Tĩnh sửng sốt, ngồi ngây ở đó, giữ nguyên tư thế trừng mắt nhìn bạn mình. Nhưng Marvy không hề đùa giỡn, trông vẻ mặt cô nàng hết sức nghiêm túc, xác thực nói: "Ân Tĩnh, người được camera ghi hình là tớ, là tớ cố tình vò rối tóc và quần áo, khi mở cửa đi ra, cũng cố ý nhét sợi dây chuyền vào túi xách."
"Nhưng túi xách thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với cái túi?" Chiếc túi đen kiểu mới thương hiệu Chanel, rõ ràng tối nay Hà Thu Sương cầm chiếc túi đó, làm cách gì lại rơi vào tay Marvy?
"Cái này thì... đương nhiên được quý nhân tương trợ rồi." Marvy cười tủm tỉm: "Về phần quý nhân kia là ai, cậu hãy nghĩ mà xem. Còn ai có thể đồng ý giúp chúng ta, cũng như lấy được túi của Hà Thu Sương chứ?"
Một câu trả lời rất gợi hình, Ân Tĩnh lại không dám tưởng tượng: "Ý cậu là..."
"Nguyễn Đông Đình!"
"Không thể nào!"
"Làm sao mà không thể? Tớ nói với anh ta, 'Ả Hà Thu Sương ti tiện đã nhét sợi dây chuyền kim cương mười mấy vạn vào túi xách vợ anh, với mưu đồ hại cô ấy ngồi tù đấy!' Kết quả, Nguyễn tiên sinh nhà cậu tức đến mức - chậc chậc... Này! Này! Ân Tĩnh! Cậu đi đâu thế?"
Bóng người gầy nhỏ đột nhiên đứng bật dậy, Marvy còn chưa kịp luận tội xong, Ân Tĩnh đã bất ngờ xoay người, vội vã chạy về lối ra của bãi biển.
"Này! Cậu đi đâu thế? Trễ thế này rồi, không chừng anh ta cũng đã về khách sạn!" Marvy hét lớn ở đằng sau, trông thấy con thiêu thân lao đầu vào lửa kia đột ngột đổi hướng, hấp tấp chạy về phía khách sạn, khóe miệng cô nàng không khỏi gợn lên một nụ cười khoái chí - một tiếng bốn mươi bảy phút, quả không tệ, chỉ lố bốn mươi bảy phút so với lời cam kết cùng Nguyễn Đông Đình.
Mặc xác bốn mươi bảy hay năm mươi bảy, dầu gì thì kết cục cũng là Nguyễn phu nhân sẽ vâng lời Nguyễn tiên sinh - còn cô nàng đã thực hiện lời hứa của mình rồi!
Chẳng mất nhiều thời gian, Marvy với với tay dài chân dài đã bắt kịp Ân Tĩnh.
Trong thang máy, Ân Tĩnh vẫn chau chặt đôi mày, chợt nhớ ra một chi tiết quan trọng: "Nguyễn tiên sinh có biết cậu muốn đưa mọi người đi xem camera không?"
"Có điên mới để anh ta biết!" Nếu để anh ta biết, tên này không tự bỏ dây chuyền vào túi xách Hà Thu Sương mới lạ, dẫu sao điều này cũng làm tổn hại đến danh tiếng của cô ta! "Tớ chỉ nói với anh ta: 'Anh mang túi của Hà Thu Sương tới đây, tôi sẽ trả vật về với nguyên chủ của nó."
Thực ra, đây vốn là kế hoạch ban đầu của Ân Tĩnh, nhưng người thực hiện theo dự tính không phải Nguyễn tiên sinh, mà lại là Marvy.
"Vậy đoạn băng thu hình kia là sao? Không có camera, kế hoạch của chúng ta cũng hoàn thành mà."
Marvy thinh lặng.
Bấy giờ thang máy đã gần đến tầng họ ở, Ân Tĩnh nhìn bạn tốt của mình chằm chặp: "Sao cậu lại vẽ thêm chuyện như thế?"
Marvy hít sâu vào một hơi, như thể cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm: "Được rồi, đáng lẽ không nên nói với cậu, nhưng vì cũng có chút dính dáng đến cậu, nên tớ đành nói thật vậy. Một trong những mục đích của người thuê tớ tham gia bữa tiệc dùng thử này, là kiểm tra xem bên ngoài phòng tiếp khách có máy theo dõi không. Vì vậy tớ nghĩ, thay vì lén lút tra xét, chi bằng quang minh chính đại vu cho Hà Thu Sương thêm chút chuyện."
"Trời ơi!"
"Người thuê tớ cho tớ một danh sách, yêu cầu tra xem có bao nhiêu người đang sử dụng X-G."
X-G?
"Chẳng nhẽ người thuê cậu là..."
"Liên Giai Phu."
Ân Tĩnh lập tức nhớ đến khung cảnh trong quán cà phê ngày hôm đó: Liên Giai Phu nhận ra camera giám sát, Liên Giai Phu cũng biết chỗ diệu dụng của nó, Liên Giai Phu còn nhớ đám bạn học cũng biết chỗ diệu dụng của nó. Bỗng dưng thuê Marvy, rốt cuộc anh ta toan tính gì?
Thang máy "đinh" một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Đến rồi." Marvy dẫn đầu đi ra, nhưng đi được mấy bước thì đột nhiên đứng sững lại, nghiêm giọng quát một tiếng: "Ra đây!"
Ân Tĩnh giật nảy mình, áng theo ánh mắt của Marvy, nơi cô ấy đang nhìn chằm chằm, có một người phụ nữ trung niên đang chần chừ lấp ló ở lối rẽ.
"Lén lén lút lút theo dõi chúng tôi từ cửa thang máy đến đây, bà muốn làm gì hả?"
Người phụ nữ nọ khoảng chừng ngoài năm mươi, trên người còn mặc bộ đồ công nhân vệ sinh, khuôn mặt hiền lành, nhân hậu ấy làm Ân Tĩnh nheo mắt: "Là dì sao?"
"Ớ? Cậu biết bà ấy à?"
Không tính là biết, chẳng qua khoảng hai ba tiếng trước có duyên gặp một lần trong phòng bệnh của Nguyễn Sơ Vân - không sai, chính là người phụ nữ khuyên cô phải bảo ban Sơ Vân thật tốt.
Nhưng trông dì ấy lúc này có vẻ hoang mang, trước ánh nhìn đầy đe dọa của Marvy, nom bà cứ do dự hết mực.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Giọng Ân Tĩnh ôn hòa hơn Marvy nhiều lần.
Chắc vì thế mà cô dọn vệ sinh mới ngập ngừ thưa chuyện: "Phu nhân à, phòng cô ở là phòng... phòng 2408 phải không?"
Ân Tĩnh nghe bà ấy nhắc đến số phòng mình, bèn đối mắt với Marvy: "Vâng, sao thế ạ?"
"Mới rồi Nguyễn tiểu thư gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi đến phòng cô ấy lấy đồ giặt trong phòng. Nhưng khi đi ngang qua phòng 2408, thì phát hiện..."
"Phát hiện cái gì?"
"Phát hiện cửa phòng cô đang mở hé, có người lấm lét đi vào..."
Ân Tĩnh chau mày, lại nghe thấy bà nói: "Hình như... hình như có thả thứ gì đó trên giường..."
Rắn - đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Marvy. Song, Ân Tĩnh chê cô nàng đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám, đang định mở cửa vào xem thì đã bị Marvy kéo lại.
Sau đó cô nàng nhanh chóng đi tới hành lang phía bên kia, nhấn chuông cửa của một phòng nào đó: "Vì sự an toàn của người làm, ông chủ có nên 'nâng gót chân vàng ngọc' giúp tôi một chuyện không?"
"Mãi mãi cống hiến vì mỹ nữ, người làm xinh đẹp của tôi."
Một chất giọng yêu nghiệt truyền ra - người được Marvy triệu hồi từ trong phòng, chúa ơi, là Liên Giai Phu!
Người chưa từng xuất hiện trong bữa tiệc dùng thử tối nay!
Ba phút sau, người này uyển chuyện nhịp bước vào phòng Ân Tĩnh.
Lại ba phút sau, người này cũng bước ra với dáng điệu duyên dáng không kém, đóng cửa phòng lại, đồng thời gọi một cuộc điện thoại cho ai đó: "Phòng 2408, mang theo kính hiển vi."
Kính hiển vi? Ân Tĩnh cùng Marvy trố mắt nhìn nhau.
Rất nhanh một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, mang theo một thứ có lẽ là kính hiển vi vào phòng. Không lâu sau liền trở ra, nghiêm cẩn nói với Cave một cách trình tự: "Chigger mites (Ấu trùng mò), một loại ấu trùng độc, có sở thích đốt người. Người bị đốt nếu không được phát hiện kịp thời, lỡ nhỡ việc điều trị, sẽ nhanh chóng xuất hiện triệu chứng sốt dẫn đến viêm cơ tim, viêm màng phổi, viêm não, suy đa tạng, thậm chí là tử vong."
Cave vừa nghe vừa gật gù, sau khi nghe báo cáo xong, anh ta quay sang chỗ Ân Tĩnh: "Em Tĩnh, người tối nay 'bầu bạn' với em, chính là con này đấy."
Chúa tôi! Một con trùng độc địa biết bao nhiêu!
Nhưng Cave, kẻ vừa mới đối mặt với sinh vật xấu xí vẫn tỏ vẻ như thường: "Liên mỗ không có thuốc sát trùng chuyên dụng, nhưng người ta bảo thỉnh Phật thỉnh đến Tây Thiên, nên tôi có thể gợi ý một chỗ ngủ tốt cho em Tĩnh..." Cặp mặt đào hoa liếc về phía bên kia hành lang - dĩ nhiên, là phòng Nguyễn Đông Đình.
Thật ra người tự xưng là Liên mỗ có thể gọi một người chuyên nghiệp đến nhanh như vậy, hẳn đã nghi ngờ điều gì đó. Cho nên - "không có thuốc sát trùng chuyên dụng"? Hừ, lừa kẻ khờ chắc! Rõ ràng là muốn Ân Tĩnh ngủ ở phòng Nguyễn Đông Đình!
Hành vi ông tơ bà nguyệt ấy chỉ rước lấy nụ cười chế nhạo của Marvy: "Đúng là huynh đệ tình thâm, người nào trong bữa tiệc mấy tháng trước còn thể hiện bộ mặt thèm muốn Nguyễn phu nhân ấy nhỉ..."
"Cô tiểu thư đây đúng là oan uổng cho tôi quá! Tôi dầu gì cũng được coi là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng nhất Hồng Kông? Làm sao có thể thèm muốn vợ anh em mình chứ? Chẳng qua được mẹ nuôi nhờ vả, thúc đẩy mối quan hệ cặp vợ chồng nào đó, nên tôi mới đành hạ mình để diễn kịch."
"Ha, ha." Marvy bật ra hai tiếng cười nhạt nhẽo.
Ân Tĩnh ở bên cạnh dường như không nghe thấy hai người đang nói gì, Cave chỉ phòng của Nguyễn Đông Đình, cô bèn xoay người đi tới đó.
Xem chừng chuông cửa vừa vang lên, khuôn mặt nghiêm nghị của ai đó đã xuất hiện trước mắt.Chỉ là lúc ấy Ân Tĩnh không còn tâm trí đâu mà nói lời dạo đầu, cô nhanh chóng lách vào khe cửa, sau đó trở tay đóng cửa lại: "Là Chigger mites! Nguồn lây nhiễm của Sơ Vân chắc hẳn là từ ấu trùng mò! Thứ đó cũng được tìm thấy trên giường em tối nay. Nguyễn tiên sinh, trong này nhất định có chuyện quái đản!"
Song, Nguyễn Đông Đình không trả lời cô.
Vẻ mặt anh bí hiểm khó dò, giọng nói của Ân Tĩnh đã dứt lâu mà không thấy anh có ý kiến gì, đôi mắt chỉ lạnh lùng nhìn cô chăm chú, hoàn toàn bất động.
"Này..." Cô bị anh nhìn đến sợ hãi.
"Không nhặng xị nữa à?" Anh lại ông nói gà bà nói vịt.
Khuôn mặt Ân Tĩnh đột nhiên đỏ bừng như nhỏ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.