Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 32:




Dịch: Duẩn Duẩn
Thế nhưng trong tình cảm làm gì có cái gọi là thắng thua chứ?
Hơn một giờ sau, đợi Ân Tĩnh hát xong một khúc "Tỳ bà hành", lại một khúc "Trần Tam Ngũ Nương" nữa, lúc trở về tầng ba tám, thì thấy cửa phòng đối diện đang mở hé, từ bên trong vẳng lại tiếng hét thê lương, ai oán và mất tỉnh táo của một người phụ nữ, theo sau là giọng nài nỉ gần như sắp sụp đổ của cô bạn thân cô: "Xin nhờ cô đấy, đừng kéo tôi nữa mà!"
Ân Tĩnh vốn đang định bước chân vào phòng mình, nghe thấy vậy liền chuyển hướng về phía phòng đối diện. Vừa vào đã thấy Marvy đang dụ dỗ Hà Thu Sương đến rối tinh rối mù: "Được rồi, được rồi, cô đi ngủ trước đi. Dậy rồi hẵng gọi điện thoại cho cha cô, lúc đó cô muốn quậy kiểu gì thì quậy..."
Bấy giờ nửa người Hà Thu Sương đang vất vưởng trên giường, nửa người còn lại thì rũ mềm dưới đất, đôi mắt đỏ quạnh sau khi uống rượu đang nửa khép nửa mở, còn một cánh tay thì... Trời ạ! Một cánh tay thì đang nắm chặt cánh tay của Marvy - người mà cô ta ghét nhất từ trước đến giờ không chịu buông!
"Chuyện gì vậy?"
"Người phụ nữ này!" Nom Marvy như sắp hóa điên đến nơi: "Mới rồi vừa bị cậu kích thích, sống chết bắt tớ uống rượu với cô ta! Kết quả cậu nhìn đi, ba ly vừa xuống bụng, không những say sẩm mặt mày mà còn quấy khóc lung tung!" Cô nàng khóc không ra nước mắt.
Ân Tĩnh kinh ngạc tròn mắt nhìn Hà tiểu thư đã không còn một chút hình tượng nào.
Ngày thường gặp cô ta, không lần nào là không thấy trang điểm cẩn thận, rủng rỉnh nào là vòng ngọc đá quý? Vậy mà giờ phút này con người chỉn chu ấy lại hết sức bê bết. Mái tóc xoăn dài gợn từng đóa bọt sóng xổ bung hết cả ra, chỉ còn lại một khuôn mặt phờ phạc giống như con tim chết dở đã vỡ tan từng mảnh. Đột nhiên, Hà Thu Sương khó chịu "Ọe" một tiếng, mau chóng giùng giằng đòi đứng dậy.
"Má ơi!" Marvy suýt nữa bị cô ta nôn trúng, rùng mình nhảy ra sau, nhìn Hà Thu Sương thất tha thất thểu chạy vào nhà vệ sinh: "May quá, xem ra vẫn còn biết điều đấy. Nếu mà dám ói vào người bà đây..." Cô nàng vừa ấm ớ nói vừa ngẩng đầu lên, thấy Ân Tĩnh có vẻ đang suy tư, bèn dứt khoát hỏi: "Sao thế?"
"Cậu có tiện..." Ân Tĩnh đưa mắt quét hết một vòng phòng như ra chiều ám chỉ.
"Cậu tưởng tớ ngố à, đương nhiên là có rồi!" Marvy tức giận mắng: "Nhưng chẳng lục soát được gì cả."
"Không tìm thấy gì cả?"
"Ừ, tớ cũng đang đinh ninh, cô ta chẳng giống với loại người kỹ càng và tỉ mỉ tới vậy, thế mà tớ lục tung cả phòng rồi, vẫn chẳng tìm thấy chút dấu vết nào cả."
"Đúng là lạ thật." Ân Tĩnh nghi hoặc cau mày, vốn tưởng có thể tìm thấy thứ gì liên quan đến cái chết của Sơ Vân trong phòng Hà Thu Sương, nào ngờ... Cô hơi trầm ngâm: "Nhân viên hay quét dọn phòng dành cho khách quý ấy, cậu có chú ý tới không?"
"Không chú ý lắm, nhưng cũng biết trong đó có dì Lý."
Ân Tĩnh gật đầu: "Có lẽ hành động của chúng ta đã khiến cô ta thận trọng hơn."
Lúc này, Hà Thu Sương đang lảo đảo bước ra từ phòng tắm, lúc sắp đụng vào tủ đầu giường, được Marvy đỡ lấy, rồi thuận thế ngã ngồi xuống giường.
"Nhan Hựu Vũ," kết quả cô ta cứ thế kéo tay Marvy không chịu buông: "Gọi điện cho cha tôi! Mau! Tôi phải nói cho cha biết người mà A Đông thật sự yêu..."
"Đồ thần kinh!" Marvy trợn mắt quát một tiếng: "Suốt đêm cứ gào thét bắt bớt tớ phải gọi điện cho cha cô ta. Một đại tiểu thư như cô ta, tớ thật sự không tài nào tưởng tượng nổi cô ta đào đâu ra cái can đảm để trù tính chuyện này!"
"Thế nên Nguyễn tiên sinh nhất quyết không tin cô ta làm chuyện này cũng là có nguyên do."
Marvy hừ lạnh: "Tri nhân tri diện bất tri tâm!"
Xong xuôi, hai người rút êm khỏi phòng Hà Thu Sương.
Nhưng nào có ngờ, chính những lời trong lúc say rượu của Hà Thu Sương đã kéo đến một cảnh tượng khó xử vào hai ngày hôm sau.
Lão Dương ở Phòng tài chính đột nhiên bí ẩn nói với Ân Tĩnh: "Phu nhân, nghe nói hôm nay Hà Thành ghé thăm khách sạn của chúng ta."
Lúc đầu Ân Tĩnh còn chưa kịp hiểu người ông đề cập đến là ai, cho tới khi Lão Dương buông thêm lời chê trách: "Con gái thì suốt ngày trơ mặt ở lỳ đây, danh không chính mà ngôn cũng chả thuận, giờ ngay cả ông bố cũng hạ cố..."
Bấy giờ cô mới sực nhớ tới tối hôm trước, người phụ nữ kia cứ luôn miệng nói phải tố cáo với cha mình, lẽ nào...
Cô vội hỏi lão Dương: "Người chú nói là cha Hà Thu Sương sao ạ?"
"Đúng!"
"Trời ơi!" Cô thầm than một tiếng, tức tốc đánh một cuộc gọi nội bộ cho thư ký của Nguyễn Đông Đình: "Ông Hà đến khi nào?"
"Vừa mới tới, thưa phu nhân. Chủ tịch vừa yêu cầu tôi đưa cà phê vào trong."
"Cô chờ ở đấy, để tôi đưa vào cho." Ân Tĩnh dập máy.
Nguyễn phu nhân đột ngột "đánh úp" như vậy, không khỏi làm thư ký hoang mang.
Khi Ân Tĩnh đưa cà phê vào phòng, nom Nguyễn Đông Đình cũng không có vẻ gì khác lạ, chỉ xem cô như thư ký đưa cà phê. Ngược lại, cặp mắt người đàn ông trung niên phía đối diện sắc bén như đao, cô vừa mới bước chân vào cửa, đã cảm thấy trên lưng mọc đầy gai. Ánh mắt của Hà Thành như chém phầm phập lên người cô!
Áp suất trong phòng bị ép xuống cực thấp, Nguyễn tiên sinh vẫn trưng một khuôn mặt ngàn năm không đổi, mà Hà Thành cũng chẳng xao động gì. Có điều so với Nguyễn Đông Đình, rõ ràng, giữa hai hàng mày của ông ta để lộ vẻ giận dữ mơ hồ.
Sau khi đưa cà phê xong, Ân Tĩnh cũng không đi ra ngoài, mà lặng lẽ lui về phía sau Nguyễn Đông Đình.
Cùng lúc đó, Hà Thành lên tiếng dò hỏi: "Không biết tại sao khuya hôm trước con gái tôi lại gọi cho tôi trong tình trạng say xỉn, khóc lóc bảo rằng nó ở đây thấy cực kỳ uất ức."
Quả nhiên! Rõ rành rành ông ta đang cố kiềm chế vẻ tức giận, khiến người đứng xem như Ân Tĩnh cũng phải nghi ngờ rằng, kiềm chế như vậy, là cố ý để cô và anh coi?
Nguyễn tiên sinh vẫn rất đúng mực, vừa duy trì sự tôn trọng của vãn bối, vừa không hề lấy lòng ông ta: "Không để ý đến Hà Thu Sương, việc này đích xác là lỗi của cháu. Cháu thật sự xin lỗi."
"Tôi không cần xin lỗi!" Cơn giận dữ của ông ta bỗng chốc bùng nổ, Hà Thành căm tức nhìn Nguyễn Đông Đình: "Năm ấy, Hà Thu Sương buộc phải dứt áo ra đi vì quyền thừa kế của anh ở Nguyễn thị, anh nói xin lỗi! Năm ấy, anh cưới người đàn bà này để trấn an mẹ anh, anh cũng nói xin lỗi! Nhưng xin lỗi thì có ích gì? Anh luôn miệng thề thốt, dù có cưới người đàn bà này hay không, anh cũng sẽ chăm sóc Hà Thu Sương cho đàng hoàng tử tế!" Ông ta phẫn uất chỉ thẳng Trần Ân Tĩnh, cặp lông mày hung ác cơ hồ có thể bắn ra mũi tên nhọn: "Giờ thì sao? Hai người ở đây diễn vợ chồng ân ái, còn con gái tôi thì trốn trong một góc khóc lóc?"
Ân Tĩnh đứng phía sau khẽ chau mày. Tất nhiên, không phải vì ngón tay xỉa xói của Hà Thành. Đêm đó cô hẹn Nguyễn tiên sinh đến phòng đàn, một mặt dĩ nhiên là để bồi đắp tình cảm vợ chồng, mặt khác là để cảnh cáo Hà Thu Sương. Ai ngờ người phụ nữ này lại say rượu thất thố, gọi một cuộc điện thoại kéo luôn cả Hà Thành không ngại đường xá xa xôi đến!
Chuyện này là do cô gây ra, bây giờ cô phải làm sao đây? Nên giải quyết thế nào mới vẹn toàn đôi đường?
Mắt thấy đôi lông mày dày rậm của Nguyễn tiên sinh khóa chặt lại với nhau, Hà Thành lại mở miệng, tính tuôn thêm những lời nặng nề, Ân Tĩnh liền mau chóng dời về phía trước, rót thêm cà phê cho ông ta: "Thưa bác, thật ra lần đó chị Thu Sương cũng không phải đi mua say một mình. Đêm đó, có Marvy - thiên kim tiểu thư của công ty bất động sản Nhan thị uống cùng với chị ấy."
Lúc Ân Tĩnh thẳng lưng dậy lần nữa, thấy vẻ mặt không vui của Hà Thành.
Cô bèn uyển chuyển, lựa lời mà nói: "Rượu quá ba tuần, khó trảnh khỏi u sầu. Nhưng thực tế trước đó, tâm trạng chị Thu Sương vẫn còn rất tốt ạ."
"Hừ!" Vẻ mặt Hà Thành như muốn nói 'thứ đàn bà nói láo không biết ngượng': "Tâm trạng tốt? Dựa vào đâu mà cô dám chắc thế?"
Ân Tĩnh cười mỉm, kể với vẻ thản nhiên: "Là chị Thu Sương tự nói ạ. U-rê huyết cao vốn là một bệnh nặng, nguồn thận lại khó tìm, may thay trời không phụ lòng người, cho chị ấy cơ hội tìm được thận thích hợp." Trong mắt cô nhìn qua chứa đầy vẻ vui mừng thuần túy, cũng không để ý sự sửng sốt của Hà Thành, tiếp tục nói: "Tuy rằng hằng ngày phải uống cyclosporine để ức chế phản ứng đào thải, nhưng đổi thận xong lại không xuất hiện vấn đề gì. Cháu nghe nói bệnh này cũng chữa dứt điểm rồi."
Cô mỉm cười dịu dàng, bình tĩnh đứng đó.
Đột nhiên, cả căn phòng tĩnh lặng.
Hà Thành bị Ân Tĩnh chặn lời, lúng ta lúng đúng đứng đó. Nguyễn Đông Đình vốn nhăn mặt nhăn mày, bỗng dưng đờ người ra. Một sự im lặng chết chóc.
Nhất thời, hai người đàn ông như thể bị phong ấn trong băng tuyết trên dãy núi Alps, không thể nhúc nhích nổi.
Cho đến khi Ân Tĩnh cố làm vẻ tò mò: "Sao thế ạ?"
Một sự kiềm chế khó tả ẩn trong âm giọng Nguyễn Đông Đình: "Em vừa nói gì?"
"Nói gì ạ?"
"Em nói Hà Thu Sương đã thay thận?"
"Vâng."
"Em chắc chứ?" Luồng khí lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm khuôn mặt anh, Nguyễn Đông Đình đứng lên.
Lớp băng trên dãy núi Alps đã hoàn toàn nứt ra, hàn ý thẳng thừng, nhanh chóng, và hung dữ ném thẳng vào hai người còn lại.
Ân Tĩnh như thể không nhận ra có gì đó không ổn: "Anh chưa biết ư?" Vừa nói, cô vừa cười, nhìn về phía Hà Thành: "Nhưng dù anh không biết, thì bác Hà cũng 'nên' biết chứ ạ?"
Ha, tất nhiên là biết rồi! Hãy nhìn mà xem, khuôn mặt đầy phẫn nộ của ông ta mấy phút trước giờ đây đã biến tăm mất hút!
Bất thình lình, Nguyễn Đông Đình đi ra khỏi phòng khách.
"A Đông!"
Phòng số 12, tầng 38. Ai nấy đều biết điểm đến của anh.
Phải, là phòng Hà Thu Sương.
Khi chuông cửa vang lên, khuôn mặt Thu Sương vốn dĩ đầy vui mừng, nhất là khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy Nguyễn tiên sinh, sự mừng rỡ phát ra từ trong tâm: "A Đông? Sao anh lại tới đây?"
Nhưng người đàn ông không để ý đến niềm vui của cô ta, tự nhiên bước vào phòng: "Hôm nay uống thuốc chưa?"
"Hả?"
"Đưa thuốc cho anh."
Cô ta choáng váng. Lúc này, cô ta mới nhìn thấy Hà Thành đi theo sau lưng anh, cùng chung thang máy với Ân Tĩnh, đang hớt hả chạy tới, nét mặt đầy hoảng hốt.
Hà Thu Sương dù có ngu đến đâu, cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Huống chi Nguyễn Đông Đình thấy cô ta ngần ngừ không chịu đi, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Lấy ra đây!"
"Lấy, lấy cái gì..."
"Em đang uống cái quỷ gì lấy hết ra đây cho tôi!"
Thu Sương giật mình, đờ đẫn đứng đó. Chẳng mấy chốc, sự sợ hãi từ từ lan khắp mặt cô ta: "Anh, anh... nói gì..." Bàn tay run rẩy giữa không khí, thật lâu sau mới tích đủ sức mạnh, lẩy bẩy che môi mình.
Cô ta sợ hãi và kinh hoảng nhường ấy, chứng tỏ câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Nguyễn Đông Đình lạnh lùng trừng cô ta, trong đôi mắt chứa đựng cơn giận dữ cùng khó tin khủng khiếp, giống như anh vừa mới biết trên đời này lại có người tâm địa rắn rết đến như vậy: "Tôi quả thực không dám tưởng tượng, cô chính là Hà Thu Sương mà tôi quen biết mười mấy năm trước."
Từng câu tững chữ, lạnh lẽo, kinh ngạc, và ngập nỗi thất vọng.
"A Đông!" Hà Thu Sương cả kinh.
Nhưng khi cô ta nôn nóng kéo tay anh, Nguyễn Đông Đình đã xoay người, dứt khoát ra khỏi căn phòng này.
Không cần thấy những loại thuốc kia nữa, không cần!
"A Đông!" Hà Thu Sương đang định đi theo anh ra ngoài, thì thấy Ân Tĩnh đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn mình: "Là cô? Là cô có đúng không? Chắc chắn là cô..."
"Phải," Hà Thu Sương không ngờ Ân Tĩnh lại thừa nhận thẳng thắn như vậy: "Là tôi nói. Nhưng Hà tiểu thư à, những lời tôi nói không phải gây xích mích hay chia rẽ hai người, mà đó là sự thật."
Giọng điệu bình tĩnh như vậy, khẳng định như vậy, làm cô ta nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Thật lâu sau cô ta mới mở miệng: "Từ lúc nào..."
Ân Tĩnh chỉ cười lạnh, xoay người rời khỏi chốn thị phi này.
Biết lúc nào để báo cáo với cô sao? Nực cười!
Nguyễn tiên sinh vừa quay đầu đã bấm thang máy chạy lên tầng cao nhất, Ân Tĩnh chậm một bước, không thể làm gì hơn đành đợi một chuyến khác. Nhưng khi lên đến cửa văn phòng, lại thấy cửa đóng chặt, thư ký đến chào cô: "Thưa phu nhân, hiện Liên tiên sinh đang có mặt ở đây. Chủ tịch lệnh trong vòng một tiếng không được phép cho ai bước vào ạ."
Có lẽ để phòng ngừa cặp cha con kia đến? Ân Tĩnh thở dài: "Vậy khi nào chủ tịch rảnh rỗi, cô nhớ thông báo lại với tôi một tiếng."
"Vâng, thưa phu nhân."
Ngặt nỗi, cho đến tận buổi tối, cô vẫn chưa nhận được tin tức gì từ cô thư ký cả.
Ân Tĩnh ở trong phòng chờ anh, cũng không biết chờ đến mấy giờ, vừa mơ mơ màng màng thiếp đi, đã nghe thấy cánh cửa kêu "cạch" một tiếng. Ngay sau đó, một mùi nước hoa quen thuộc tràn ngập khắp căn phòng.
Ân Tĩnh kèm nhèm mở mắt: "Anh về rồi đấy à?"
Nhưng đập vào mắt là đôi hàng mày đang cau có của anh: "Sao lại ngủ trên ghế?"
"Đâu có ạ, em vẫn chưa ngủ..." Ân Tĩnh ngồi dậy, xoa xoa hai mắt cho tỉnh táo: "Phải rồi, anh có đói bụng không? Em có để phần cheese cho anh đấy."
Trong phòng có cái tủ lạnh nhỏ, cheese đặt ở bên trong. Ân Tĩnh không chờ anh trả lời đã vội vàng xuống ghế, bưng một dĩa cheese nhỏ trong tủ lạnh ra.
Bấy giờ trong phòng chỉ để ngọn đèn tường, lờ mờ hắt lên bóng dáng ân cần của người con gái kia. Anh vốn ăn đêm với Cave rồi, song không hiểu vì cớ gì vẫn chìa tay ra nhận: "Em làm à?"
"Vâng," Ân Tĩnh cười có chút ngượng ngùng: "Anh yên tâm đi. Lần này em đã nếm thử rồi, vả lại, khi nãy Tuấn Tử cũng ăn hai miếng to."
Khóe miệng Nguyễn tiên sinh khẽ nhếch, bỗng nhiên lại nhớ đến lần trước.
Lúc đó Sơ Vân còn chưa xảy ra chuyện, cùng mẹ đi xem hát nhạc kịch, trong nhà khi ấy chỉ còn ba người Tuấn Tử, anh và cô. Đại thiếu gia lúc ấy đang "phụng bồi" nhị thiếu gia làm bài tập trên ghế, cảnh tượng anh em rất hòa hợp ấm áp, bấy giờ Ân Tĩnh bưng một dĩa bánh bích quy nướng từ trong gian bếp ra: "Em vừa mới học được, anh muốn nếm thử không?"
Kết quả, Nguyễn tiên sinh và Tuấn tử sau khi nếm thử một miếng bèn đưa ra quyết định: "Chúng ta chơi cờ đi, ai thắng thì bánh bích quy sẽ thuộc về người đó."
Cô nghe vậy thì cảm động quá đỗi, vừa vui mừng lại vừa ngại ngùng phê bình Nguyễn tiên sinh: "Anh đây chẳng phải bắt nạt Tuấn tử sao? Với tài đánh cờ của em ấy, sao có thể thắng anh được chứ."
Vậy mà lúc ngồi nhìn bàn cờ, Ân Tĩnh lại cảm thấy rối rắm. Hai người này hôm nay rất kỳ lạ, một người lại phát huy thất thường so với người còn lại. Nguyễn tiên sinh nhường cho Tuấn Tử, Tuấn Tử cũng nhường Nguyễn tiên sinh, nhường qua nhường lại, rồi nhường tới nhường lui, cuối cùng người thắng là Tuấn Tử.
Phải tội, cậu bạn "được" chiến thắng trông mặt đầy đau khổ: "Anh Cả, sao anh quá đáng thế! Không cho anh thua, anh lại càng muốn thua!"
Người thua cờ ngược lại nom có vẻ khoái trá: "Ăn đi, ai bảo em thắng?"
"Là do anh hại em thắng mà! Hừ, em cứ mặc kệ đấy! Dù sao bánh quy cũng là vợ anh nướng, anh phải ăn với em!"
"Vợ anh không phải chị dâu của em à? Ai hở tí lại gọi chị dâu ơi chị dâu à đấy thê?"
"Anh cũng suốt ngày Ân Tĩnh ơi Ân Tĩnh à đấy thôi!"
"Đồ nhát cáy."
"Anh mới là đồ nhát cáy! Thuốc độc cũng dám uống mà bánh quy không dám ăn?"
Thế là lần này cô cũng nghe ra được manh mối, thuốc độc cũng dám uống mà bánh quy không dám ăn! Đến nỗi phải so sánh vậy sao? Trời ạ, cũng tại cô bưng ra mà không chịu thử trước!
Nghĩ vậy, Ân Tĩnh liền vội vàng đưa tay, định nhón một miếng bánh bị coi là thuốc độc thì Nguyễn tiên sinh chợt ngăn lại giữa chừng: "Cũng phải, thuốc độc cũng dám uống, huống chi bánh quy này?"
Thoáng chốc, anh duỗi cánh tay ra, cứ thế dĩa bích quy bị dời đi chỗ khác.
Đêm đó, cậu bạn nhỏ Tuấn Tử đã thành khẩn khai báo: "Thật ra thì uống thuốc độc chỉ cần một giây thôi, nhưng ăn một dĩa bánh ngoài cháy trong nhão, lại lộn đường thành muối, đối với một người siêu kén chọn về món tráng miệng như anh Cả... thì cần mất khoảng chừng 30 phút."
Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh lại hối hận chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chôn mình xuống dưới.
Nếu chẳng phải lo lắng tâm trạng anh buồn bực, cô nào dám ra tay làm dĩa cheese này chứ?
Nguyễn tiên sinh là một người hảo ngọt, giống như tất cả mọi người trong nhà họ Nguyễn vậy, ai nấy cũng đều rất hảo ngọt. Phải chăng vì nếm quá đủ đắng cay của cuộc đời, nên mới khát khao sự ngọt ngào trong đồ ăn đến vậy? Sự ngọt ngào dễ có được nhất trên thế gian này, chẳng phải là nó sao?
Lúc này Nguyễn Đông Đình đã đưa một miếng cheese vào miệng, thấy Ân Tĩnh mở tròn mắt nhìn mình, hồi hộp giống như cô học trò đang chờ thầy giáo chấm điểm thi cho mình. Anh kiềm lòng chẳng đặng mà phì cười: "Căng thẳng vậy làm gì? Sợ tôi phê bình em?"
Cô gật đầu, nom hết sức thành thực.
Không ngờ động tác này lại thành công lấy lòng anh: "Ừ thì cũng không tệ lắm..."
"Thật ạ?"
"Chỉ cần vị mềm lại một chút, hương táo cũng nhạt lại một chút, tỷ lệ bột mỳ và trứng gà cũng đổi lại một chút."
Cái này mà cũng gọi là "không tệ lắm" của anh?
Có điều thấy hàng lông mày của ai kia đã giãn ra, Ân Tĩnh bèn tóm lấy cơ hội kéo góc áo của anh: "Nếu thế anh dạy em có được không?"
Nguyễn tiên sinh ráo hoảnh liếc cô: "Chỉ dựa vào khả năng lĩnh ngộ của em, có chắc sẽ không làm phí thời gian của tôi chứ?"
"Em sẽ học thật nghiêm túc, em thề đấy!"
Bị dáng vẻ nghiêm túc của cô nàng nào đấy chọc cười, anh đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, bèn duỗi cặp chân dài, đi về phía cửa lớn.
Nhưng gần tới chỗ cửa lại quay đầu, thấy cô nàng nào đó vẫn còn đứng ngây ngẩn, anh đành phải lên tiếng thúc giục: "Chẳng phải muốn học sao? Còn không mau đi theo?"
~~~
P/s: Có chê món vợ làm thì cũng không được chê thẳng thừng nhé ạ hơ hơ
Chương này cộng 1 điểm cho bác Đình ạ 🤭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.