Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 33:




Dịch: Duẩn Duẩn
Anh dắt cô xuống phòng bếp nằm dưới tầng trệt của khách sạn, nhưng không phải phòng bếp chuyên dụng mà là gian bếp nằm cách vách. Tuy nhỏ hơn nhưng lại thoải mái và mát mẻ hơn nhiều.
Quả đúng là bé dé hạt tiêu, căn phòng tuy nhỏ mà không thiếu thứ gì. Vừa mới đẩy cửa ra, các loại dụng cụ nhà bếp xếp gọn gàng trên giá đập ngay vào mắt cô. Đồ làm bữa chính thì để hết một bên, còn dụng cụ làm đồ ngọt thì để tất một bên. Lò nướng, máy đánh trứng, khay thép không rỉ đủ các loại lớn nhỏ, bột mì, si rô sô cô la, trứng gà và các loại thực phẩm khác được gói gọn gàng trong mỗi cái hộp hoặc cái giỏ khác nhau.
"Đây là nơi tôi thường dùng để nghiên cứu các món mới." - Nguyễn Đông Đình giới thiệu.
"Nơi chuyên dụng của chủ tịch phải không ạ?" Cô cười trêu.
Thực tế làm gì có ông chủ khách sạn nào giống như anh, mở hẳn một nhà bếp riêng, một phòng đồ ngọt riêng và cả một hầm rượu riêng không phải để cất giấu kho báu mà chỉ để nghiên cứu cơ chứ?
"Tôi nhớ khi cha còn sống thường hay nói một câu, 'Nếu ngay cả cửa ải của bản thân cũng không thể vượt qua, thì lấy tư cách gì trình lên trước mặt khách'?"
"Thế nên các món quan trọng đều do đích thân anh tự làm?"
Anh chỉ cười mỉm, Ân Tĩnh như nghĩ ra điều gì, đột nhiên khẽ reo lên: "Em biết rồi!"
"Ừ?"
"Em biết tại sao anh lại rút 'Mười bốn hương vị của đất trời' ra rồi!" Đôi mắt cô bấy giờ chợt bừng sáng, so với tất cả những người tự hỏi tại sao anh lại rút 'Mười bốn hương vị đất trời' ra khỏi thực đơn, Ân Tĩnh cảm thấy dường như mình đã hiểu rõ anh hơn.
Cô nói tiếp: "Bởi vì 'nếu ngay cả cửa ải của bản thân cũng không thể vượt qua, thì lấy tư cách gì trình lên trước mặt khách', có đúng không ạ?"
Nguyễn Đông Đình vốn đang cân lượng bột sago để dùng, nghe thấy vậy liền đặt lại lên bàn, vẫy tay gọi cô tới: "Lại đây."
"Dạ?" Cô lơ mơ bật hỏi.
Kết quả vừa đi qua, đôi môi đỏ mọng đã bị mổ một cái: "A!"
Người nào đó thủng thỉnh đáp: "Câu trả lời của tôi đấy."
"Gì... gì chứ?"
Mãi một lúc sau cô mới hiểu ý anh, Ân Tĩnh không kìm được cong khóe miệng. Trên môi rành rành còn lưu lại hơi thở khoan khoái của anh, vậy mà anh vẫn làm như chưa có gì xảy ra, thong thả cân bột sago của mình.
"Này..." Ân Tĩnh ngượng ngùng mở miệng, kéo kéo góc áo anh.
Nguyễn tiên sinh vẫn tập trung vào công việc trong tay, nhưng vẫn buồn cười ra lệnh: "Nói."
"Mới vừa rồi," cô nhỏ giọng hỏi, "là phần thưởng cho câu trả lời chính xác của em à?"
Đôi môi mỏng của Nguyễn Đông Đình giật giật, nhưng khuôn mặt liệt vẫn nghiêm nghị như thường: "Hôm nay tôi sẽ dạy em làm món điểm tâm lâu đời nhất của Nguyễn thị - Dương chi cam lộ."
Đây cũng được coi là câu trả lời ư?
"Nếu em làm được trước khi trời sáng, sẽ có phần thưởng thứ hai."
"Ồ?"
"Giống mới nãy."
"..."
Kết quả mùi vị mà Ân Tĩnh học và làm được lại khác xa so với Nguyễn tiên sinh. Rõ ràng là anh cầm tay cô chỉ dạy, và cô cũng làm theo từng bước như những gì anh nói: "Sao lạ thế nhỉ? Sago luộc chín phải để nguội, sữa đặc không đường và nước cốt dừa phải pha theo tỷ lệ..." Cô nhắc lại kỹ càng từng lời Nguyễn Đông Đình vừa dạy: "Không sai mà, bước nào em cũng làm đúng hết, nhưng sao lại không ngon giống anh chứ?"
Người đàn ông sau lưng bất chợt ôm lấy cô, đôi môi mỏng tìm đến bên tai cô: "Không ngon giống tôi, như thế là đúng rồi." Âm giọng thấp đến nỗi gần như không nghe thấy.
"Hả?"
Anh chỉ cười, chẳng hiểu sao đôi mắt lại trở nên sắc lạnh.
Như thể cảm nhận được tia lạnh lùng ấy, đột nhiên, Ân Tĩnh không nhắc lại nghi ngờ mới rồi nữa. Cô chỉ khẽ cười bảo phải đưa thành quả về phòng, để sáng mai mẹ và Tuấn tử nếm thử. Sau khi hai người rời khỏi phòng bếp, nụ cười của cô cũng tắt mất: "Chẳng lẽ bên trong cũng có máy giám sát?"
Nguyễn Đông Đình không trả lời, nhưng lại ngầm chấp nhận.
Trời ơi, dám làm càn cỡ đấy! Máy giám sát ở nhà vẫn chưa đủ, bây giờ còn gắn thêm cả trong khách sạn ư!
Ân Tĩnh như nhớ ra điều gì, bất thình lình gọi anh: "Nguyễn tiên sinh!"
"Sao vậy?"
"Em nhớ ra rồi!" Phải, cô nhớ ra rồi - Sơ Vân! Thời gian mà Sơ Vân bảo là mình bị bệnh rồi ở vùi trong phòng cả ngày! Lúc Ân Tĩnh lên thăm con bé, Sơ Vân đã hỏi cô: "Máy theo dõi trong bếp không phải là bình thường sao? Nếu cái máy theo dõi đó không quay được hết tất cả nhân viên thì sao?" Lẽ nào khi đó con bé đã phát hiện ra trong phòng bếp có máy theo dõi?
Đúng, chắc hẳn là như vậy!
"Cái máy đó không phải gần đây mới lắp!" Ân Tĩnh tuyên bố với Nguyễn Đông Đình một cách rất chắc nịch: "Nó đã được lắp trước cả khi Sơ Vân bị hại. Lúc ấy, con bé cũng đề cập chuyện này với em, chắc chắn là cái này!"
Nguyễn tiên sinh nheo mắt: "Em nói, Sơ Vân đã phát hiện ra cái máy này từ lâu?"
"Vâng!"
"Nhưng con bé không nói là ai gắn?"
"Vâng!"
Vì vậy, ngày hôm sau lúc cô kể lại chuyện này cho Tú Ngọc và Marvy, Tú Ngọc đã quả quyết kết luận: "Quả đúng là Hà Thu Sương lắp, nếu không sao Sơ Vân nhất quyết không chịu khai ai là người lắp?"
"Hơn nữa," Marvy tỉnh táo bổ sung: "Từ khách sạn đến nhà lớn đều có máy giám sát, ngoại trừ Hà Thu Sương, ai có thể giở trò ở cả hai nơi này chứ?"
Nếu không phải những chuyện này liên tiếp xảy ra, có lẽ Tú Ngọc sẽ nghi ngờ người khác: ví như máy giám sát trong nhà là do người làm lén lút gắn, còn máy giám sát ở khách sạn là do nhân viên vụng trộm gắn, thậm chí bà còn hoài nghi cả dì Lý, người mà Sơ Vân bảo vệ nhất khi còn sống, nhưng vấn đề là, trong những người này, không ai có thể đồng thời ra tay ở cả nhà họ Nguyễn và Nguyễn thị! Lại càng không có ai phù hợp từng thời điểm một trong chuyện này!
Chỉ riêng Hà Thu Sương, lúc cô ta chưa dọn đến nhà họ Nguyễn mà đang ở khách sạn Nguyễn thị, Sơ Vân đã phát hiện máy giám sát trong khách sạn.
Mà lúc nhà họ Nguyễn xuất hiện thêm một cái máy giám sát ở trong nhà thì cô ta đang ở trong Nguyễn gia!
"Còn một chuyện nữa," Tú Ngọc lạnh lùng bổ sung: "Lúc ở Hạ Môn, trên giường của con và Sơ Vân đều bị người ta thả trùng độc không phải sao? Mẹ nghi cũng là do ả làm."
"Sao dì lại nói thế?" Marvy cau mày.
Tú Ngọc giải thích: "Chẳng phải Sơ Vân từng nói Hà Thành đã ngầm thừa nhận những cái máy giám sát kia là do Hà Thu Sương lắp sao? Cho dù con bé ngốc kia có giấu diếm giúp ả, thì với tính tình của gã họ Hà đó chắc chắn vẫn chưa yên tâm, thành thử mới có thể độc ác xuống tay thả ấu trùng lên giường nó!"
"Còn Ân Tĩnh thì sao ạ? Ấu trùng trên giường Ân Tĩnh cũng do một tay ả thả ư?"
"Dì nghĩ là vậy."
"Đây là lý do tại sao?" Marvy vẫn không hiểu.
"Tại sao?" Lần này, Tú Ngọc nhìn về phía Ân Tĩnh: "Con còn nhớ trước khi lên đường tới Hạ Môn, con với Đông tử đã xảy ra chuyện gì không?"
Ân Tĩnh giật mình - chuyện đã xảy ra trước khi cô cùng Nguyễn tiên sinh lên đường đến Hạ Môn ư? Trước khi đến Hạ Môn, cô và Nguyễn tiên sinh vừa mới, vừa mới... trở thành cặp vợ chồng thực thụ!
Bấy giờ tầng tầng lớp lớp điểm khả nghi đã được xâu chuỗi lại hoàn chỉnh: chẳng trách người đàn bà kia đột nhiên lại xuống tay với cô, xem chừng cô ta đã bị kích động bởi điều đó!
Mặc dù không hiểu tại sao chuyện riêng tư của mình Hà Thu Sương lại biết, nhưng đối với vô vàn điểm khả nghi này, trong lòng Ân Tĩnh gần như đã sáng tỏ: "Xem ra hiện tại phải nắm chắc thời gian tìm chứng cứ, dù sao nói miệng cũng không có giá trị."
"Đúng vậy!"
Nhưng trên thực tế, cô còn chưa bắt đầu hành động, cùng ngày hôm đó, Hà Thu Sương đã tìm tới tận cửa.
Lúc Ân Tĩnh rời khỏi phòng mẹ thì bắt gặp Hà Thu Sương đang đứng canh trước phòng mình, nhác thấy cô, cô ta liền nóng lòng chạy lên: "A Đông đâu? A Đông đi đâu rồi?" Thây kệ hai người lúc này có quan hệ thế nào, cô ta sốt ruột nắm chặt tay Ân Tĩnh: "Tôi đã chờ ở phòng làm việc của anh ấy cả buổi! Cô nói cho tôi biết đi! Anh ấy đi đâu vậy?"
Ân Tĩnh chau mày, rút bàn tay bị cô ta nắm ra: "Tôi không biết."
"Trần Ân Tĩnh!"
Đáp lại câu nài nỉ của cô ta là tiếng mở cửa phòng của Ân Tĩnh. Cô bước vào, không hề có ý định mời vị khách bỗng dưng xuất hiện này vào trong.
Nhưng vị khách vô duyên vô cớ này lại đuổi theo cô, lách mình qua khe cửa trước khi cô kịp đóng: "Chúng ta nói chuyện một lát đã."
"Nói gì đây? Giữa chúng ta có chuyện gì để nói chứ?" Ân Tĩnh lạnh nhạt nhìn cô ta. Sau khi thảo luận với mẹ và Marvy về những nghi ngờ đáng sợ kia, trong lòng Ân Tĩnh chỉ còn lại sự chán ghét với người phụ nữ này: "Nguyễn tiên sinh ra ngoài rồi, không có ở khách sạn. Cô có số điện thoại của anh ấy, muốn nói chuyện gì, nói bao lâu thì tự đi mà nói với anh ấy. Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi rồi, thưa Hà tiểu thư." Vừa nói, cô vừa kéo cửa ra, làm tư thế tiễn khách.
Hà Thu Sương xem như không thấy cánh cửa mở, vẫn ngang ngạnh đứng đó: "Cô cố ý, đúng không?"
Ân Tĩnh không trả lời.
"Nếu như anh ấy chịu tiếp điện thoại của tôi, tôi cần gì phải muối mặt cầu xin cô ở đây?"
Ân Tĩnh vẫn không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.