Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 37:




Dịch: Duẩn Duẩn
Tối đó, cô quyết định bỏ qua bộ lễ phục màu đen đặt mua tại một cửa hàng nổi tiếng, mà thay vào đó bận một chiếc dầm dài màu đỏ để lộ vai. Chiếc đầm được may bằng chất liệu thường dùng để làm long phượng bào, thanh lịch mà phóng khoáng, nền vải nhung trơn, điểm nhấn duy nhất là bông hoa lan tử la được thêu bằng tơ vàng ở góc váy. Lan tử la chính là loài hoa mà anh yêu thích nhất, từng đóa từng đóa một kéo dài từ chéo váy lan dần lên ngực áo.
Những đóa hoa tinh tế mà khéo léo, dệt bằng những sợi tơ vàng óng, Ân Tĩnh mặc vào lại càng bật lên vẻ kinh diễm của nó, vì thế khi người đàn ông đi tới cửa phòng, vừa lúc cô xoay người, bốn mắt nhìn nhau, anh đờ đẫn tại chỗ.
Đúng vậy, chính là Nguyễn Đông Đình đã lâu không gặp.
Cảnh tượng mười ngày trước khi cô ấm ức khóc lóc trong phòng làm việc của anh vẫn còn vẹn nguyên trong đầu cô, "Nguyễn Đông Đình, tại sao anh lại như vậy? Tại sao anh lại như vậy chứ?"
Nhưng tất cả những cảm xúc mãnh liệt ấy đã bị bó trong bộ váy dài màu đỏ. Cô nhìn anh, mỉm cười: "Em còn tưởng anh sẽ đến muộn."
Trong âm điệu không có một chút ai oán nào, thật sự, một chút cũng không có. Cô chỉ ngậm ý cười, cầm túi xách đi đến chỗ anh.
Sải từng bước vững vàng trên đôi giày cao gót bốn tấc, mềm mại uyển chuyển di chuyển tới gần anh: "Em đã chuẩn bị xong hết rồi."
Trông cô tựa như đóa sen hồng, e ấp mà ngào ngọt, tỏ bày tin mừng và ý hỷ bằng chính sắc đỏ thắm hồng của bản thân.
Anh khẽ cười: "Đẹp lắm."
Từ đầu đến chân cô chỉ thuần một sắc đỏ, ngay cả giày cũng đượm một màu đỏ. Cô dịu dàng hỏi anh: "Có phải anh cũng nghĩ như người khác, rằng tối nay em sẽ mặc màu đen không?"
Màu sắc tịch mịch như vậy, cũng không phải chưa từng lóe lên trong đầu anh. Bấy giờ, Nguyễn Đông Đình chỉ nắm tay cô, không đưa ra câu trả lời trực tiếp: "Màu sắc này quả thật rất phù hợp với em."
Phải vậy chứ? Chẳng lâu sau trong hội trường, bao nhiêu ống kính cùng đồng loạt hướng về phía cô. Nguyễn phu nhân hôm nay không bận một màu trắng ảm đạm, cũng không bận một màu đen tịch mịch. Người con gái luôn thích tông màu lạnh, lần đầu tiên mặc một màu đỏ thẫm nơi công cộng, vậy mà vẫn mang lại hương vị tươi mới như những người mẫu trong tạp chí thời thượng.
Dĩ nhiên sau một phen kinh ngạc, thứ mà mọi người cảm thấy thú vị nhất vẫn là tin bát quái. Vì vậy buổi lễ ra mắt vừa kết thúc, vô số phóng viên cùng những cái micro đã chen chúc trước mặt vợ chồng họ. Với những người khác, đám phóng viên chỉ hỏi cảm nghĩ về buổi họp báo, còn với vợ chồng họ thì cứ hỏi chăm chăm vào chuyện riêng: "Có tin đồn là cuộc hôn nhân của Nguyễn tiên sinh và Nguyễn phu nhân sắp đi đến hồi kết..."
Câu hỏi thẳng thừng ấy khiến Nguyễn Đông Đình sầm mặt ngay tức thì, dẫu sao thì ai cũng biết tính tình anh không tốt. Tên phóng viên ấy cũng không cảm thấy đắc tội gì với anh, ngược lại còn cố gắng hỏi tới: "Nếu tin đồn này là giả vậy Nguyễn tiên sinh đã chuẩn bị những gì để xóa tan tin đồn này chưa?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Một phóng viên nằm ở chuyên mục khác cũng lên tiếng phụ họa.
Lố trớn hơn là người kế tiếp lại hỏi: "Nếu cuộc hôn nhân của Nguyễn tiên sinh và Nguyễn phu nhân chưa đụng phải sóng ngầm, vậy tại sao năm nay không nghe thấy Nguyễn tiên sinh chuẩn bị tiệc sinh nhật gì cho phu nhân?"
Câu hỏi này là quá đáng nhất, tuy nhiên nó đã đập thẳng một gậy vào đầu anh. Sinh nhật?
Hoảng nhiên, anh quay đầu nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình. Chỉ một cái giơ tay nhấc mày, mọi người cũng biết Nguyễn tiên sinh đã hoàn toàn quên mất sinh nhật của Nguyễn phu nhân!
Ngày 30 tháng 12 âm lịch, chết tiệt, hôm nay là ngày bao nhiêu? 29 tháng 12 âm lịch!
Cô gái bên cạnh chỉ nở một nụ cười điềm đạm, không dấu vết siết chặt cánh tay đã cứng ngắc của anh: "Sao lại không có chứ? Nếu chẳng phải Nguyễn tiên sinh dày công chuẩn bị bộ đồ này cho tôi, thì dựa vào mắt thẩm mỹ của tôi, làm sao có khả năng xuất hiện với màu đỏ thẫm này chứ."
"Lẽ nào... bộ đồ này chính là quà sinh nhật Nguyễn tiên sinh tặng cho phu nhân sao?"
Cô từ tốn mỉm cười, nom tự nhiên, đứng đắn đến mức không nhìn ra nổi sự dối gạt.
Đương nhiên vẫn có người không tin, nhưng cũng chẳng sao cả, chí ít cô đã để anh bước xuống một bậc thang.
Chuyến về nhà đêm nay đặc biệt dài, chiếc xe xuất phát từ đảo Hồng Kông hướng về phía bán đảo Cửu Long, gần như đi qua hết toàn bộ thành phố. Ánh đèn nê ông hắt lên cửa sổ xe, bị nhòe đi bởi màn mưa rệu rã đập xuống mặt kính mỏng, trông hết sức hiu quạnh và tẻ ngắt. Cô đột nhiên lên tiếng: "Trời mưa rồi." Anh cũng phá vỡ sự yên lặng: "Đây là lần thứ mấy em nói dối giúp anh trước mặt cánh báo chí?"
Chẳng bao lâu trước đây, anh từng nói với cô "Tài nói dối của em dở tệ y như ngón nghề nấu ăn của em vậy", nhưng nếu nghiệm lại cẩn thận thì không phải như thế. Lấy nhau đã nhiều năm như vậy, biết bao lần, đối mặt với vô số ánh đèn flash choáng ngợp, cô luôn rất tự nhiên thêu dệt lên những câu chuyện giả dối đầy hư ảo giúp anh.
Ân Tĩnh vẫn nhìn những sợi mưa cô đơn đọng lại trên tấm kính, giọng nói phảng phất sự vui thích: "Anh hỏi thế là vì lương tâm thấy có lỗi nên muốn báo đáp em sao?"
Gương mặt người đang ông in hằn trên tấm kính đang nhìn cô với đôi mắt thâm trầm.
Ân Tĩnh xoay đầu lại: "Nếu anh muốn báo đáp thì hãy tặng em một món quà sinh nhật thật sự đi."
"Quà sinh nhật?"
Cô chợt có ý nghĩ nông nổi, cặp mặt tròn trong suốt thấp thoáng niềm vui sướng, bèn quay qua bảo với cậu tài xế: "A Trung, cậu về nhà trước đi, cho chúng tôi xuống ở trạm xe buýt phía trước là được rồi."
"Dạ?" A Trung khẽ ô một tiếng, còn Nguyễn tiên sinh thì trợn mắt.
Ân Tĩnh cười tủm tỉm nói: "Anh ngồi xe buýt với em một lần được không? Coi như là quà sinh nhật ạ."
Giờ đây, giữa họ dường như chưa từng có cuộc cãi vã mười hôm trước, dường như cô chưa từng trải qua mười mấy ngày quạnh quẽ, cô độc và dường như thời gian đã sải bước qua những gập ghềnh, khúc khuỷu ấy. Cô nhẹ nhàng dắt tay anh. Hai mươi phút sau, cả hai đã tìm được chỗ ngồi gần tài xế ở tầng trên của xe buýt hai tầng.
Người phụ nữ nhỏ bé dịu dàng dắt tay người chồng nghiêm nghị mà lạnh lùng của mình, một hình ảnh ấm áp biết chừng nào.
Xe buýt đi vòng quanh thành phố. Vì hai người ngồi trên cao nên có thể dễ dàng quan sát toàn bộ vẻ đẹp của thành phố. Đèn đóm rực rỡ, xe cộ lao nhanh, dòng người cứ di chuyển mãi không dứt. Thành phố này làm gì có buổi đêm? Ngay cả lúc nửa đêm cũng sáng rỡ không thua kém ban ngày. Cô bần thần nhìn ngắm, rồi đột nhiên nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Nguyễn Đông Đình: "Anh biết không, thật ra năm đầu tiên vừa mới gả tới đây, em thật sự rất muốn anh dẫn em đi thăm thú Hồng Kông, ngồi trên xe buýt hai tầng giống hệt như bây giờ."
Mùi hương trên tóc cô thấm đượm vào mũi anh, trong thoáng chốc, như khiến người ta trở về những ngày tháng ngọt ngào đẹp đẽ đó.
Nguyễn Đông Đình cúi đầu, thuận thế tựa cằm lên đầu cô: "Sao em không nói?"
Giọng anh tuy hơi khàn nhưng hết mực dịu dàng, hệt như những người đàn ông si tình trên thế gian này.
"Vì lúc đó em rất sợ anh, nên là nghẹn ứ không dám nói. Nghẹn đến mức ngay cả em cũng quên mất luôn."
Anh bật cười: "Thế bây giờ thì sao, bây giờ còn sợ không?"
"Sợ chứ! Lúc nào anh cũng hung dữ như vậy cả, lại ưa giả bộ lạnh lùng, ai mà chẳng sợ anh chứ?"
Cô quay đầu, hai cánh tay mềm mại bất chợt quấn lấy cổ anh một cách rất tự nhiên.
Nguyễn Đông Đình sửng sốt.
Trước mặt anh, dường như cô chưa bao giờ để lộ vẻ ngây thơ như vậy? Thậm chí cô còn chưa từng làm nũng với anh một lần nào.
Nhưng cô của tối nay lại không giống trước đây.
Trông vẻ mặt Ân Tĩnh lúc này hết sức tự nhiên và vui vẻ: "Tối nay chúng ta ngồi hết xe buýt đi dạo quanh Hồng Kông một lần, có được không?"
"Được."
Nhưng trên thực tế, khi đổi sang chiếc thứ ba, Ân Tĩnh đã gà gật không chịu nổi, thiếp đi trên vai anh.
Hành khách trên xe ngày càng ít, ánh đèn nê ông từ cửa sổ chiếu vào vẫn rực rỡ như vậy, xuyên thấu qua tấm kính nhảy nhót trên gương mặt trắng ngần của cô.
Tại sao khuôn mặt này khi ngủ trông vẫn u sầu đến thế nhỉ? Anh thầm nghĩ, ngón tay chầm chậm di chuyển trên mặt cô, từ giữa hai đầu lông mày, đến chóp mũi và cái miệng hơi hé mở của cô. Cuối cùng, khi đồng hồ báo thức điểm đúng 0 giờ, khuôn mặt tuấn tú cùng ngón tay của anh kề sát vào tai cô: "Sinh nhật vui vẻ."
Sinh nhật vui vẻ, Ân Tĩnh. Chúc em luôn hạnh phúc, cô gái thông minh và dịu dàng. Rõ ràng em xứng đáng nhận được niềm hạnh phúc lớn nhất cõi đời này.
Vậy mà không có được, em lại không có được.
Chiếc xe buýt hơi tròng trành lay động, đánh thức cô gái vốn dĩ không ngủ sâu. Cô mơ mơ màng màng mở mắt: "Đến trạm rồi sao ạ? Hay là em lỡ ngủ qua mất rồi?"
"Em ngủ qua sinh nhật của mình rồi." Giọng anh cũng rất nhẹ, thật hiếm thấy biết bao.
Ân Tĩnh hồn nhiên dụi mắt, cười cười nói với anh: "Em thấy hơi đói bụng."
"Được, anh dẫn em đi ăn."
Tựa như một cặp đôi trẻ tuổi, còn chưa tính đến chuyện cưới xin, chỉ là thấy vừa ý lẫn nhau. Thế nên người ta mới nói thời điểm sôi nổi nhất cũng là lúc mập mờ nhất. Anh sẵn sàng vì cô mà xông pha khói lửa, dù bất cứ nơi đâu cũng sẽ không chối từ.
Thành thử dù đã quá nửa đêm rồi, nhưng anh vẫn kiên trì tìm một nhà hàng Mân Nam cho cô.
Không ngờ trong nhà hàng này vẫn còn người đang hát Nanyin.
Cô nàng vừa gật gù mới nãy nom sắc mắt lúc này vô cùng hồng hào và tỉnh táo, từ việc chọn chỗ ngồi hay gọi món đều do một tay cô chỉ đạo. Bọn họ chọn một vị trí sát cửa sổ, vừa vặn đối diện với lão sinh(*) hát kịch trên sân khấu.
(*) Nguyên văn 老生: là vai nam trung niên trong tuồng cổ, thường mang râu
Lúc này đã là rạng sáng, không biết là đêm quá tịch mịch hay người hát Nanyin đã quá mệt mỏi, động tác gảy đàn tỳ bà của lão sinh dường như hơi chậm lại một chút.
Nhưng như thế lại càng làm rung động lòng người. Làn điệu cứ í a ngân dài, uyển chuyển mà tình tứ, Ân Tĩnh lặng im lắng nghe, rồi đột nhiên cười hỏi: "Nguyễn tiên sinh, anh có còn nhớ lần đầu tiên em hát Nanyin cho anh là khi nào không?"
Món ăn đầu tiên đã được mang lên, là món bánh tổ người Tuyền Châu hay ăn, một khối bánh to được chia làm sáu phần để tiện gắp, và hũ rượu sake mà cô gọi cho anh. Nguyễn Đông Đình nhấp một ngụm rượu, không nghĩ nhiều liền nói: "Là năm 1987. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, trước linh đường của A Trần, em đã hát suốt đêm."
Năm 1987?
Bên miệng cô treo ý cười nồng đậm: "Năm ấy vừa mới kết hôn, anh hỏi em tại sao lại không gọi tên anh, Nguyễn tiên sinh, anh biết tại sao không?" Cô gắp một khối bánh tổ mềm mại ngọt ngào cho anh, rồi lại rót thêm rượu sake cho anh, xong rồi cô ngậm cười lặng lẽ nhìn anh: "Bởi vì nếu gọi anh như vậy, em sợ bản thân sẽ kiềm lòng chẳng đặng mà rơi vào ảo ảnh của tình yêu."
Cô cố mở to mắt, nhìn người đàn ông mà cô đã yêu hơn mười mấy năm trời. Lão sinh ngồi phía đối diện vẫn du dương gảy đàn, hát một khúc tình si, sao mà giống biết bao cái năm 1987, vào cái đêm cô và anh gặp nhau ở linh đường của A Trần. Tất cả những thứ này cũng chỉ để làm nền, hệt như bản thân cô, cũng đã định sẵn chỉ là phông nền trong cuộc đời của anh.
Làm gì có tương lai đây chứ?
"Anh có còn nhớ lúc vừa mới kết hôn anh đã nói gì với em không? Anh nói, Ân Tĩnh, tôi không yêu em, không có nghĩa là sẽ không trân trọng em."
Bàn tay cầm ly của anh khẽ run rẩy, anh bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Còn cô vẫn đang nói, ngay cả bước đệm cũng không có, đường đột nhảy qua câu chuyện khác, giọng điệu rất nhẹ và từ tốn, như thể sợ nặng lời sẽ phá vỡ mất sự lắng dịu mà làn điệu Nanyin tha thướt đã tạo nên: "Anh nói chúng ta sẽ sống yên ổn, bình đạm với nhau đến hết đời; anh nói Hà tiểu thư sắp ra đi nên anh không có ý định kết giao với người khác; anh nói với em cả đời này không cần phải lo lắng địa vị của mình. Nhưng còn em thì sao?" Cô dừng lại, khóe miệng hơi rướn lên: "Em nên nói thế nào với anh đây? Rằng thật ra ngay từ ngày đầu tiên quen biết anh, em đã khao khát một thứ gì đó ngoài hôn nhân? Rằng bao nhiêu năm qua, em đã làm thế nào để đối mặt với một người đàn ông không yêu em mỗi ngày bằng những cử chỉ yêu thương ấy? Làm sao em có thể có thể làm được chứ?"
Cô khóc, đột ngột mà không hề báo trước, trong gió đêm se lạnh, trước những món ăn thân thuộc của cố hương ngày xưa từ từ được bưng lên, vào ngày sinh nhật thứ hai tám, cô đã khóc.
Lão sinh vẫn gãy đàn tỳ bà, i a hát một làn tình ca. Điệu hát ấy vẫn quen thuộc và uyển chuyển như xưa: "Để lấy được mối nhân duyên tốt lành, tài tử không tiếc đập vỡ thành mảnh nhỏ. Đất hoang tàn nhẫn, trời cao hữu tình..."
Đất hoang tàn nhẫn, trời cao hữu tình. Đất hoang tàn nhẫn, trời cao hữu tình...
Nếu như, nếu như anh không mong muốn một chút tình cảm nào nơi cô, thì dẫu trời cao có hữu tình đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa.
Ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi xuống, từng hạt từng hạt bị gió thổi vào tận bàn ăn sát cửa. Cô nhìn chăm chăm những hạt mưa ngày càng đọng nhiều trên cánh tay mình, nhỏ bé, tẻ nhạt tựa như những giọt nước mắt ơ hờ, câm lặng.
Cô chậm rãi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nói với tiếng mưa rơi: "Nguyễn tiên sinh, nếu cứ tiếp tục thế này, em sợ một ngày nào đó em sẽ oán anh mất."
Ly rượu trong tay anh bất chợt rơi xuống bàn. Một cơn khủng hoảng đột ngột ùa tới như muốn nhấn chìm anh, nặng nề đánh thẳng vào ngực anh.
Ánh mắt thơ thẩn của cô cuối cùng cũng trở lại mặt anh, khóe miệng kia rũ xuống phảng phất như sắp tắt mất nụ cười, nhưng vẫn thủy chung còn ở đó.
"Nguyễn tiên sinh." Cô gọi anh thật nhẹ và dịu dàng: "Chúng ta ly hôn đi."
Cả đêm ôn tồn, trăn trở cùng nhau trên những chiếc xe buýt, ấm áp bình thường như những cặp tình lữ trên thế gian này, đi hết một con đường, thế mà hóa ra, hóa ra lại đi tới một kết cục như vậy.
"Ân Tĩnh..." Nhất thời anh không biết phải nói gì.
Anh đoán được cô sẽ làm ầm nên, nhưng không ngờ lại làm đến mức này.
Ân Tĩnh như thể không thấy sự kinh ngạc của anh, chỉ tự mình lẩm nhẩm: "Đêm tân hôn anh nói với em: 'Ân Tĩnh, tôi không yêu em không có nghĩa là sẽ không trân trọng em.' Nguyễn tiên sinh, anh đã làm rất tốt, thực sự làm rất tốt."
"Bao nhiêu năm qua, mọi cái ăn, cái mặc, anh đều cho em thứ tốt nhất. Nhưng mà... chắc là do em quá tham lam."
"Là do em quá tham lam, tham lam đến mức luôn mong muốn một thứ gì khác ngoài cái ăn, cái mặc."
"Rõ ràng giữa anh và em, đã định sẵn không thể giống như bao cặp vợ chồng khác."
Rõ ràng có bao nhiêu tình cảm như vậy, rõ ràng có bao nhiêu cặp vợ chồng như vậy, thế mà trong hằng hà sa số đó lại chỉ xuất hiện anh và cô. Trong vô số mối quan hệ trao lê trả đào của thế tục, suốt hơn mười năm qua, bọn họ vĩnh viễn chỉ diễn một vở kịch, ta trao người chén quỳnh tương ăm ắp, người trả ta bầu lệ nóng đầy vơi.
Cô nói trong ngập ngừng đứt quãng, hòa cùng rượu, cùng màn mưa, xin nói ra hết những lời đã vằn vện trong suốt mười năm yêu đằng đẵng.
"Nhưng là tại em, tại em quá ngu ngốc. Khi đã ở cái tuổi quá duyên mà vẫn còn ôm giữ mộng tưởng không thực tế. Là tại em khờ dại quá, phải không anh?"
"Thế nên tạm biệt... Nguyễn tiên sinh."
Khoảng cách giữa anh và cô ngay lúc này, thân mật tựa như bàn ẩm thực Mân Nam ở trước mắt: Bánh tổ, cá hấp, Phật nhảy tường, đại diện cho tình cảm khắng khít và phúc thọ song toàn của một cặp vợ chồng.
Nhưng cái song toàn ấy cuối cùng cũng không thể đạt được.
Cuối cùng cũng không thể đạt được.
~~~
P/s: Ly hôn rồi, ly hôn rồi ạ ~
Giờ bác còn làm cao nữa không hả bác Đình ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.