Dịch: Duẩn Duẩn
"Không có, thưa Chủ tịch... À phải rồi, lúc tôi nói chuyện với phu nhân thì hình như có nghe thấy thông báo máy bay đang chuẩn bị cất cánh, chẳng lẽ là đang ở phi trường?"
Anh cúp máy, đoạn tức tốc quay một dãy số khác: "Lập tức phái người đến phi trường, phu nhân đang chuẩn bị lên chuyến bay đến Hạ Môn. Cậu tìm cho tôi hai người đáng tin cậy, phải chắc chắn bảo vệ cô ấy an toàn suốt hành trình!"
Ân Tĩnh đã trở về Tuyền Châu.
Cô ngồi máy bay từ Hồng Kông đến Hạ Môn, rồi lại ngồi thêm một chuyến xe buýt nữa về Tuyền Châu. Chiều xuống, mặt trời ngả về Tây, buông ráng chiều rực rỡ cuối ngày, như muốn lộng lẫy lần nữa trước khi tắt, dần dà, tiếng Mân Nam quen thuộc cùng với hương vị mặn mòi, lồng trong mùi hơi tanh nồng và ẩm ướt đặc trưng của miền gió biển từ bốn phương tám hướng đồng loạt ùa về trút đổ vào thế giới giác quan của cô.
Trong lúc ngồi chờ xe buýt ở ga trung tâm vận chuyển hành khách, cô có mua một tờ báo địa phương khổ nhỏ.
Thật châm chọc biết mấy khi vừa mở tờ báo ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô lại chính là bức ảnh chụp của Nguyễn Đông Đình và Hà Thu Sương ở Tsim Sha Tsui. Chất ảnh rất nét, tuấn nam và mỹ nữ khắng khít thân mật, đang cùng nhau rót sâm banh vào một hàng ly rượu được dàn xếp công phu. Một bữa tiệc sinh nhật mới hoành tráng làm sao, đến cả báo chí cũng viết lời tán tụng: "Đây là sinh nhật đầu tiên hai người ở cùng nhau sau khi Hà Thu Sương vượt qua cơn bạo bệnh", "Liên hôn giữa hai nhà Nguyễn Hà đang ở ngay trước mắt", "Liên minh song cường sắp mở ra một tương lai huy hoàng trong lĩnh vực khách sạn",...
Dường như mọi người đã hoàn toàn lãng quên một Nguyễn phu nhân còn chưa ký tên lên tờ giấy ly hôn bị bỏ rơi ở phía sau lưng anh.
Cô ném tờ báo vào thùng rác.
Đã cách cả một quãng 640 cây số dài dằng dặc thế mà tin vui ấy vẫn gióng trống khua chiêng, rầm rộ đến tận đây, ý muốn chế nhạo rằng ngay cả những người ở xa tận quê hương cũng biết được biến cố nực cười của cô ư?
Rõ ràng là vậy.
Lúc cô về đến nhà, mẹ đang tưới rau ở sau vườn. Căn biệt thự nhỏ điển hình kiểu Mân Nam này được Nguyễn Đông Đình thuê người xây cất vào năm cô vừa mới kết hôn. Phía sau là một mảnh vườn rộng, cha mẹ cần lao gieo trồng thêm rất nhiều giống rau.
Giống như có thần giao cách cảm, mẹ cô đang tập trung tưới cây thì đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong đám rau xanh mươn mướt, thấy cô bỗng sửng sốt cả người. Mãi một lúc sau, mẹ mới kinh ngạc bỏ cái bình ô doa bằng nhôm trong tay xuống đất, ngập ngừng dò hỏi cô: "Ân Tĩnh à? Là Ân Tĩnh đấy à?" Bà không dám tin dụi mắt mình vài cái.
"Mẹ ơi..." Giọng của cô rất nhẹ, phải chăng vì đã bao năm chưa trở về quê cũ nên giờ đây mới rụt rè, e ngại? Trông thấy dáng vẻ ngạc nhiên xiết bao mừng rỡ của mẹ, Ân Tĩnh bỗng nhiên thấy hết sức tủi hổ siết chặt chiếc va li, bởi nếu không làm thế cô sẽ không biết mình nên để tay ở chỗ nào nữa.
"Đúng thật là Ân Tĩnh rồi! Ông nó ơi, Ân Tĩnh về rồi này, ông nó ơi!" Mẹ phấn khởi chạy băng qua vườn rau, có điều mới chạy tới nửa đường thì nụ cười trên môi bà chợt trở nên cứng ngắc khi nhìn thấy hành lý bên tay cô. Trong phút chốc, nụ cười ấy trông gượng gạo vô lối.
Có phải cả nhà đã biết chuyện rồi không?
Ân Tĩnh gượng cười, cố nói bằng một giọng không rõ là chột dạ hay luống cuống: "Mẹ ơi, con..."
"Không sao, không sao hết! Trở về là được rồi, trở về là tốt rồi!" Mẹ tránh ánh mắt của cô, vội vàng kéo hành lý giúp cô, trong lúc xoay người đi vào nhà, bà lén đưa tay lau vành mắt ươn ướt.
Hóa ra bà tránh ánh mắt cô là vì không muốn để cô biết bà khóc.
Và hóa ra mọi người trong nhà đã nghe thấy những lời đồn thổi về cô rồi.
"Ông nó à, Ân Tĩnh về rồi này!" Giọng bà vang vọng khắp phòng khách, chừng như đã lấy lại được tinh thần phấn chấn. Nhưng bên trong hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, đến khi Ân Tĩnh theo bà đi vào nhà mới thấy cha cô đang đứng đờ ra giữa sảnh lớn. Lúc nhìn thấy cô, trong khoảnh khắc ông cũng không thể tin được.
Có điều rất mau, cũng giống như mẹ cô, ánh mắt ông lướt qua hành lý của cô rồi bật cười sang sảng: "Trở về là được rồi, trở về là tốt rồi!"
Trở về là tốt rồi, nhưng cô biết, cha mẹ cô không hề tốt như vậy.
Ở Mân Nam vào thời điểm đó, ly hôn là một chuyện nghiêm trọng và hổ thẹn dường nào.
Thế mà không ai trong hai người họ nhắc đến chuyện ấy cả.
Anh Cả đi làm chưa về nhà, trong phòng chỉ có cha và mẹ. Sau khi bước chân vào nhà, mẹ cứ lẩm bẩm mãi không ngừng: "Phải nấu vài món ngon mới được, Ân Tĩnh của chúng ta thích nhất là món cá hấp và trứng tráng hàu mà ông nó nấu. À mà thôi không được, không được, vừa mới về nhà thì phải ăn bánh trôi nước trước đã..."
Còn cha cô bấy giờ chỉ lặng lẽ kéo hành lý của cô vào phòng giữa những lời huyên thuyên của mẹ.
Sau khi gả đến nhà họ Nguyễn, cô chẳng mấy khi ở lại căn phòng này, thế mà nó vẫn sạch sẽ và tươm tất như thể tối qua cô vừa mới rời khỏi đây. Mẹ mách với cô rằng: "Cha con đấy, ngày nào cũng phải quét tước phòng con một lần mới chịu được, bảo là lỡ như Ân Tĩnh đột nhiên nó về không có chỗ ở thì làm sao. Nhất là gần đây lại đọc được mấy tin kia trên báo..." Đến đấy, bà không dám nói tiếp.
Tối ấy, sau khi ăn bánh trôi nước xong, cha bảo buồn ngủ nên muốn về phòng trước. Cô và mẹ ngồi trước bàn hàn huyên chuyện trên trời dưới đất cả buổi, sau cùng mẹ hết nhịn nổi đành vòng tới điểm chính - nom mẹ khi ấy hết sức dè dặt, như thể sợ sơ ý một tí sẽ làm tổn thương cô. Mẹ dịu giọng hỏi cô: "Vậy là con với A Đông cứ như vậy thôi sao?"
Ân Tĩnh im lặng.
Vậy là cô với Nguyễn tiên sinh cứ như vậy... thôi sao?
Có lẽ, chỉ như vậy thôi.
Quả nhiên cha vẫn còn chưa ngủ, lúc Ân Tĩnh trở về phòng có đi ngang qua phòng ông thì thấy ông đang đưa lưng về phía cửa, yên lặng ngồi trước cái bàn nhỏ. Đèn trong phòng mờ mờ, nhưng soi rõ mái đầu đã bạc trắng của ông. Trước mặt ông để một hộp trang sức màu đỏ sậm, Ân Tĩnh vừa nhìn thấy đã bịt chặt miệng mình, suýt chút nữa thì khóc ra thành tiếng.
Đó là một cặp vòng long phụng! Con gái Mân Nam khi xuất giá thường được cha mẹ tặng cặp vòng này để làm của hồi môn!
Thì ra ông vẫn luôn giữ bên người, ngay cả lúc anh Cả kết hôn ông cũng không đem tặng cho con dâu.
Dường như cảm nhận được con gái đang đứng sau lưng mình, ông tự trách nói với Ân Tĩnh: "Đáng nhẽ cha nên đeo cặp vòng long phụng này cho con vào ngày vui hôm ấy mới phải, thế nhưng khi nhìn thấy bên kia đưa đống vàng thỏi và dây chuyền vàng đến, đột nhiên cha thấy sao mà mắt mặt quá, trong lúc tủi hổ cha đã quyết định giữ nó lại. Cũng tại cha không tốt, cha không nên giữ nó lại, cặp vòng long phụng này mẹ con đã đem đến miếu Quan Công nhờ hơ trong lò lửa, cốt để chúc phúc con hạnh phúc, vậy mà cha không đưa cho con, nên con mới không có được phúc phận. Hóa ra mấy năm nay con sống không hạnh phúc..."
"Cha à, con xin lỗi..." Cô gắng sức bụm miệng, sợ âm thanh nghẹn ngào thốt ra sẽ khiến ông khổ tâm.
Thế nhưng giọng già nua của ông còn buồn hơn so với những gì cô tưởng tượng: "Xin lỗi cha ư? Con có biết điều con có lỗi nhất với cha là gì không?" Ông nói từng chữ từng chữ một: "Là con rời khỏi vòng tay cha, đi đến tận nơi xa xôi ấy mà lại sống không hạnh phúc..."
"Con xin lỗi, con xin lỗi..."
Vì đâu hôm nay cô mới biết bóng lưng cha trông cô độc nhường vậy? Đó có phải là người đàn ông thiện chiến từng hiên ngang trên những con thuyền trùng khơi, đánh cược với số phận may rủi vì miếng cơm manh áo của gia đình hay không? Vậy mà vì đâu trông ông lại già sọm và trơ độc nhường vậy?
Biết bao nhiêu năm qua, cô rời bỏ quê hương đất tổ, vượt hết thảy muôn sông ngàn núi, bỏ lại người cha yêu thương mình thuở nhỏ, để rồi rốt cuộc đổi lấy được những gì?
Mẹ kể với cô rằng, vì phong tục hồi môn khắt khe ở Tuyền Châu nên năm cô lên mười cha đã bắt đầu tích góp tiền bạc. Thu nhập của ông vốn bấp bênh, ít ỏi, rày đây thì mai đó nên ông tình nguyện bỏ bữa không ăn tối, cơm trưa cũng xén bớt phần nào, cố gắng dành dụm đôi ba đồng bạc lẻ chỉ để mua một cặp vòng tay long phụng cho con gái, đợi đến ngày con gái xuất giá cũng có thứ gọi là cho nó chút thể diện.
Vậy mà cô làm một đứa con gái, lại không thể đáp ứng được nguyện vọng nhỏ nhoi nhất của ông, cũng như kỳ vọng cơ bản nhất của một người làm cha.
Hóa ra mấy năm qua, cô sống... không vui vẻ chút nào.
Gió đêm mơn man trên mặt biển, từ từ thổi về hướng bãi cát mịt mù dày sương. Cô thả bộ một mình ven bờ biển, tham lam hít vào làn gió mằn mặn mà đã bao lâu rồi cô chưa được hưởng thụ.
Bãi biển này cách nhà cô không xa, gió thổi mát rười rượi, đúng thực là như tắm trong gió xuân. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi mừng rỡ và quen thuộc: "Ân Tĩnh?"
Ân Tĩnh quay lại thì thấy anh trai mình đang xách một hộp bánh ngọt đủng đỉnh đi về phía này: "Lúc chiều chiều mẹ có gọi cho anh, bảo là em về rồi, nhưng lúc ấy anh lại đang bận chuyện làm ăn." Anh vui vẻ đưa hộp bánh ngọt cho Ân Tĩnh, vẻ mặt không hề gượng gạo như cha mẹ hồi chiều lúc ông bà nhìn thấy cô: "Lại đây, anh có mua bánh ngọt chuộc tội với em này."
Ân Tĩnh cười mỉm nhận lấy cái hộp bánh màu hồng tinh xảo, trong lòng không thôi cảm kích phản ứng hết mực tự nhiên của anh mình: "Nghe có vẻ như công ty của anh làm ăn rất phát đạt? Mẹ bảo gần đây anh hay tăng ca lắm ạ?"
Vốn dĩ chỉ là một câu mào đầu rất bình thường, nào ngờ lại nhận được câu trả lời không muốn nghe nhất của anh. Anh khẽ sựng lại một chút: "Thật ra công ty trước kia đã đóng cửa, sự nghiệp bây giờ," Anh nhìn Ân Tĩnh chằm chằm: "Là do em rể đầu tư giúp anh."
Ân Tĩnh sửng sốt, ánh mắt chợt có hơi đờ đẫn.
Phía xa xa đột nhiên vọng lại tiếng hoan hô nhiệt liệt, vừa vặn giải cứu ánh mắt hoang mang mà bối rối của cô. Ở phía đằng đó có một đôi trai gái - dưới sự cổ vũ của mọi người, người đàn ông quỳ một chân trên bãi biển, giơ chiếc nhẫn lên cầu hôn người bạn gái của mình. Hai chân Ân Tĩnh không tự chủ được sải bước về phía cặp đôi ngọt ngào ấy. Lúc đến gần, vừa hay nghe thấy người đàn ông hỏi cô gái một câu rất lãng mạn: "Chọn yêu thương hay trăm năm cô độc?"
Hóa ra yêu thương chính là không để ta phải cô độc trăn năm.
Cô cúi đầu, đột nhiên bật cười một cách trào phúng, chọn yêu thương hay trăm năm cô độc?
Kỳ thật nếu gặp sai người thì chọn yêu thương cũng đâu khác gì chọn trăm năm cô độc.
Chắc hẳn nhìn thấu tâm tư của cô nên anh Cả mới vội vàng kéo cô: "Thật ra em rể đối xử với chúng ta không tệ, thật đấy! Em xem, bao nhiêu năm qua, cậu ta làm nhiều chuyện như vậy cho cha mẹ, cho anh, cho cái gia đình này..."
"Anh đừng nói nữa."
"Không, có chuyện này anh nhất định phải nói!" Anh cố chấp kéo tay cô: "Em còn nhớ chuyện ba mươi vạn tệ không? Em cũng biết lúc ấy anh bị Hà Thu Sương lừa gạt, cô ta bảo với anh là em nói anh tới chỗ cô ta lấy tiền. Những tưởng em rể sẽ không tin lời anh, nào ngờ sau khi kể lại với cậu ta chuyện này, cậu ta chẳng những trả tiền lại giúp anh mà còn bỏ tiền ra tài trợ anh làm ăn! Ân Tĩnh à, em xem, nếu đổi lại là người khác, có thể tốt với anh vợ mình đến thế sao?"
"Anh nói là..."
"Phải! Những gì em vừa nghe đều là sự thật! Ân Tĩnh, chẳng lẽ đến giờ em vẫn chưa biết sao? Em rể dặn anh là đừng nói chuyện này với em nên anh không dám nói. Nhưng Ân Tĩnh à, chuyện này là thật, vả lại mấy năm qua, cậu ta không chỉ giúp cha mẹ, giúp anh hay cái nhà này một lần! Ân Tĩnh, Ân Tĩnh..."
Song cô chỉ cúi gằm đầu.
Không phải là cô không cảm động, nhưng so với quá khứ ngàn vết lở loét kia của cô thì phần cảm động này so ra vẫn còn quá nhỏ bé.
Màn cầu hôn lãng mãn bên kia có lẽ đã thành công, tiếng reo hò nồng nhiệt như muốn đánh thức màn đêm đang say ngủ. Pháo hoa thắp sáng cả bầu trời yên tĩnh trong tiếng hoan hô ầm ĩ của mọi người.
Thì ra yêu thương cũng có thể được diễn giải một cách rực rỡ và vang dội đến vậy, chỉ là đại đa số những người ca ngợi những câu chuyện xúc động lòng người trên thế gian này lại đang sống một cuộc sống rất đỗi bình thường.
Cũng giống như cô vậy, giống với cuộc đời của cô vậy.
"Anh à, anh không biết em với anh ấy..." Âm cuối nặng trĩu của cô chìm nghỉm trong tiếng huyên náo.
Hồi lâu sau, hai người mới bắt đầu chầm chậm cước bộ, vẫn thả dọc theo ven bờ biển, từng bước từng bước cách xa đám người náo nhiệt ấy.
Anh Cả thở dài: "Thế là em tính không tha thứ cho cậu ta thật hả?"
Cô không nói gì cả.
Mùi hương của gió biển vẫn tanh nồng như trước, thổi miên man từng đợt mãi không ngừng, tới tận một lúc sau anh mới ảo não vỗ đầu trách: "Ôi trời xem anh này! Mau lại đây, lại đây, cháo đậu đỏ sắp nguội hết cả rồi."
Anh tiện mông ngồi đại xuống luôn một chỗ trống, cùng với Ân Tĩnh mở hộp bánh tinh xảo ra. Thấy bên trong có hai bát canh hạt sen đậu đỏ và hai miếng bánh cheese cake, Ân Tĩnh bèn cười bảo: "Muộn như vậy rồi tiệm bánh vẫn còn mở hả anh?"
"Đâu có? Cái này là lúc tối anh đến khách sạn bàn chuyện làm ăn với khách hàng thì chợt nhớ ra em thích ăn đồ ngọt nên mới bảo người ta gói mang về."
Sau khi nuốt một muỗng bánh cheese cake xuống bụng, Ân Tĩnh bỗng nhiên trợn to mắt, dừng hẳn động tác lại.
"Sao thế?"
"Cheese cake này," cô cơ hồ trừng món tráng miệng trong tay bằng ánh mắt khiếp sợ: "Được gói ở khách sạn nào vậy ạ?"
Chưa kịp đợi anh mình trả lời, cô lại cúi đầu nhấp một muỗng canh hạt sen đậu đỏ, bỗng chốc, cả người như thể bị sét đánh.
Anh Cả đáp: "Khách sạn Hà Thành."
Trời đất ơi!
Trời đất ơi!
Ân Tĩnh đột nhiên đứng bật dậy, giống hệt như con ruồi mất đầu tìm hướng chạy về nhà.
"Em làm sao thế?" Anh Cả thấy cô vậy thì sợ hết cả hồn.
"Món tráng miệng này..." Giọng cô run lẩy bẩy, như thể vừa mới tham phá được chuyện thiên cơ đại mật gì đó, như thể cả đời đang sống trong mê ảo thì đột nhiên tỉnh táo. Chả trách nhà họ Nguyễn lại có nhiều máy giám sát như vậy, chả trách chúng đều được gắn trong phòng bếp, dưới hầm rượu và cả gian làm bánh, cô phải sớm nghĩ tới phương án này mới phải! Thật là đần độn mà, cô phải sớm nghĩ tới phương án này mới phải!
"Anh, cho em mượn điện thoại một chút ạ!" Điện thoại của cô đang lắp sim mã vùng Hồng Kông nên ở đây không thể sử dụng được.
Cô gọi cho mẹ chồng ngay tức khắc, cũng không để ý lúc này là đêm hôm khuya khoắt, rất có thể mẹ đã ngủ say rồi. Điện thoại vừa kết nối, cô liền vội mở miệng: "Mẹ ơi, con biết tại sao Hà Thu Sương lại gắn mấy cái máy giám sát trong nhà mình rồi ạ! Vừa rồi con có thử món tráng miệng của khách sạn Hà Thành thì thấy hương vị giống hệt với món mà Nguyễn tiên sinh làm cho chúng ta trước đây!"
Cheese cake mà anh làm bên trên có một lớp đặc biệt mềm mịn, hương chanh thoang thoảng lẫn vào trong hương phô mai và phảng phất chút hương táo kỳ lạ. Không phải cô chưa từng ăn bánh phô mai bao giờ, nhưng chính cái hương táo kỳ lạ ấy đã làm cô nhớ ngay tới ba chữ "Nguyễn Đông Đình" khi vừa mới nếm thử.
Mà cheese cake anh Cả mua ở khách sạn Hà Thành tối nay lại có hương táo kỳ lạ ấy.
Cả bát canh hạt sen đậu đỏ vẫn còn âm ấm ở kia nữa, có gì khác biệt so với món mà anh đã nấu ở nhà họ Nguyễn sáng hôm đó chứ?
Không hề, chúng giống nhau như đúc!
Thảo nào! Thảo nào Hà Thu Sương lại lắp máy giám sát ở nhiều nơi liên quan đến ăn uống như vậy, "Giới săn ảnh chụp trộm được mối quan hệ thật sự của vợ chồng Nguyễn gia"? Ôi, đó là câu chuyện nực cười nhất trên đời! Cơ bản là Hà Thu Sương đang rình trộm bí quyết nấu nướng của Nguyễn thị cho khách sạn Hà Thành!
Nhưng cái xấu xa ấy vốn dĩ đâu chỉ dừng lại ở đấy. Giọng của mẹ ở đầu dây bên kia nghe không ra chút ngái ngủ nào, sau khi cô nói xong, bà mới bình tĩnh bảo: "Ân Tĩnh à, Marvy có chuyện muốn nói với con."
"Marvy ạ?"
"Ừ, con bé đang ở đây."
Rạng sáng mà Marvy vẫn còn ở nhà họ Nguyễn sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Dự cảm chẳng lành cứ vậy dâng lên trong lòng cô, cho đến khi cô nghe thấy cô bạn thân của mình lên tiếng: "Hà Thu Sương đã tìm được bằng chứng ngoại phạm rồi. Ân Tĩnh, vào cái đêm Sơ Vân xảy ra chuyện, cô ta bảo là cô ta đến hiệu thuốc, camera ở hiệu thuốc có thể chứng minh cho sự trong sạch của cô ta."
"Không thể nào!" Cô kinh ngạc: "Chẳng lẽ những gì Sơ Vân nói với tớ đều là vô dụng ư?"
"Tớ cũng nghĩ vậy." Giọng nói của cô nàng nghe bình tĩnh hơn Ân Tĩnh nhiều, đoán chừng là đã nghiền ngẫm rất kỹ vụ này, thế nên lúc thốt ra khỏi miệng cô nàng cảm thấy giống như chỗ thức ăn thừa bị nhai nát vụn cả, chẳng còn mùi vị gì: "Nhưng theo như Nguyễn tiên sinh thông báo thì đoạn video đó được quay lại bởi camera giám sát của hiệu thuốc, lúc Sơ Vân gặp nạn thì Hà Thu Sương đang lấy thuốc trong bệnh viện." Cô nàng hơi dừng lại: "Ân Tĩnh, là thuốc cyclosporine."
Hàng lông mày của cô càng lúc càng chau chặt, cho đến cuối cùng, giọng nói ở đầu dây bên kia đã đổi lại thành mẹ: "Vấn đề bây giờ là video đó đã bị A Đông giấu đi rồi. Trước tiên chúng ta cần phải tìm được đoạn video đó để xác nhận tính chân thực của nó cái đã."
"Nên là..." Cô không hiểu ý bóng gió của mẹ.
"Ân Tĩnh, cái đĩa chứa đoạn video đó được giấu trong căn hộ A Đông mua cho con đấy."
Hóa ra là vậy! Xem chừng tối nay nếu cô không gọi về thì ngày mai chắc chắn cũng sẽ nhận được điện thoại của mẹ. Ngặt nỗi, căn hộ đó...
"Ý mẹ là bảo con về Hồng Kông ấy ạ?"
"Đúng vậy."
Cô trầm ngâm chốc lát, sau rốt mới thẳng thắn chia sẻ: "Mẹ ơi, quản lý của tiểu khu có chìa khóa căn hộ của con đấy, ta có thể để Marvy vào tìm xem sao ạ." Dứt lời, cô im lặng.
Mẹ cũng im lặng.
Bà phải nói gì đây chứ? "Con không về à?" "Sao con lại không về?" hay là "Ân Tĩnh à, con về có được không?"
Rõ ràng mọi người đều biết nguyên nhân con bé bỏ đi là gì. Ngay cả giấy ly hôn còn chưa ký, bà cứ ngỡ rằng mấy ngày nay hai đứa đang trong quá trình giải quyết vụ án thì bất thình lình con bé lại đột nhiên bỏ đi, đại để là không muốn nhìn thấy gương mặt của thằng nhóc kia thêm một lần nào nữa.
"Ân Tĩnh, con... tính không tha thứ cho nó thật sao con?"
Câu hỏi của mẹ cũng giống hệt câu hỏi của anh cô. Ai nấy đều hỏi cô có thể tha thứ cho anh không, nhưng anh đâu làm gì sai trái để cần cô tha thứ chứ?
Người ta thường hay nói: Anh không sai, chỉ là không yêu em. Khi nghe thấy câu hỏi cuối cùng ấy của mẹ, trong đầu cô đột nhiên lóe lên câu nói này.
Sau đó, cô cười tự giễu rồi lễ phép cúp máy.
Hiệu suất làm việc từ trước đến nay của Marvy quả thật đáng khâm phục. Ngày hôm sau cô nàng đã đến tiểu khu Ân Tĩnh ở, khốn nỗi thuyết phục vị quản lý hết cả một ngày trời mà cũng chẳng đi được đến đâu. Chắc hẳn Nguyễn Đông Đình đã dặn trước với vị quản lý rằng bất luận có ai tới hỏi chìa khóa thì cũng không được cho họ. Thành thử vị quản lý mới kiên quyết từ chối đến cùng, thậm chí khi Ân Tĩnh gọi điện tới cũng không thể thuyết phục được ông ta.
"Tớ nghĩ cậu vẫn nên trở về thì hơn, chẳng nhẽ cậu không nhận ra ý đồ của Nguyễn Đông Đình hay sao?"
Chìa khóa căn hộ chỉ có mình cô và anh giữ, không hề đưa cho bên thứ ba là quản lý của tiểu khu, hơn nữa anh còn cố tình giấu đồ trong căn hộ của cô, không phải là để ép cô trở về nhà hay sao?
Ân Tĩnh không trả lời.