Dịch: Duẩn Duẩn
"Chẳng phải bây giờ anh nói với em rồi đấy sao?"
"Như vầy không phải anh đang nói với em mà là anh đang thông báo với em!"
"Có gì khác nhau đâu?"
Cô giận đến run người, không tài nào tin nổi người này có thể vô lý đến mức ấy.
Hãy nghe mà xem...
"Nhậm chức hoặc là hủy bỏ thỏa thuận ly hôn, em chọn cái nào?" Giọng điệu của anh nghe hết sức ngang ngược.
"Anh!"
"Em thấy đấy, đó là lý do vì sao anh không thông báo trước với em." Anh nhún vai và chìa hai tay ra trước mặt, như thể hành vi của mình là quá hợp lý: "Hoàn toàn không cần thiết, đúng không nào?"
Thật là quá đáng!
Tất nhiên, nếu họ Nguyễn nào đó đã dám bày kế Trương Lương thì cô đây cũng dám dựng cái thang trèo tường(*). Cả thế giới đều cho rằng "60% quyền nắm giữ cổ phần thuộc sở hữu của Ân Tĩnh" là do "Khí phụ Nguyễn thị" mặt dày yêu cầu thêm, được, được thôi, thế thì cô sẽ mặt dày hơn chút nữa - muốn chuyển cô lên tầng 39 sao? Muốn cô làm tổng giám đốc sao? Có gì không được chứ?
(*) 你有张良计,我有过墙梯: Đây là một điển cố có tên "Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường". Trương Lương được hậu nhân mệnh danh là "Mưu thánh", tên thật là Cơ Lương, sau khi ám sát Tần Thủy Hoàng thất bại, nhằm thoát khỏi sự truy bắt ráo riết, ông đã đổi tên thành Trương Lương, sau này trở thành cố vấn quân sự tài ba của Lưu Bang, vị hoàng đế nổi tiếng thời nhà Hán. "Thang vượt tường" do Lỗ Ban phát minh ra vào thời Xuân Thu Chiến quốc giúp Sở Huệ Vương nước Sở tấn công nước Tống. Ý của câu này chính là nếu bạn có một chiến lược tuyệt vời thì tôi cũng có một phương án hoàn hảo, mỗi người có một đối sách khác nhau và không ai nhượng bộ ai.
Người ta hay bảo thợ mới thì hăng, mà thợ già thì biết việc(*), vậy nên ngay sau khi nhậm chức, Tổng giám đốc Trần đã tạo ra một làn sóng cải cách trên dưới toàn Nguyễn thị. Một số cải cách đương nhiên có ý nghĩa, chẳng hạn như cải cách trong nhân sự, khách sạn sẽ cất nhắc những người có năng lực vượt trội, đồng thời mở rộng qui mô bình chọn ra mười nhân viên xuất sắc nhất năm từ các bộ phận phòng ban cấp cao cho đến cá nhân từng nhân viên trên tinh thần nghiêm túc và đầy khí thế, để huy động sự hưởng ứng nhiệt tình của mọi người. Song cũng có những cải cách vẫn chưa rõ vì sao lại gây ra sự khó chịu và bức xúc cho các cổ đông khác. Ví dụ như, Nanyin luôn xuất hiện trong các trà lâu và phòng trà phổ thông sẽ được đưa vào phòng điểm tâm sáng của khách sạn Nguyễn thị.
(*) Nguyên văn 新官上任三把火: quan mới trong công việc như ba bó đuốc, ý nói các quan chức mới khi nhậm chức, họ thường phải làm một số việc để thể hiện tài năng cũng như lòng can đảm và sự hiểu biết của mình. Trong tiếng Anh cũng có một câu: A new broom sweeps clean (chổi mới quét sạch)
"Vô lý đùng đùng! Làm vậy đâu có được! Nguyễn thị chúng ta đường đường được là khách sạn năm sao, người lui kẻ tới toàn là những nhân vật tai to mặt lớn, nghĩ sao mà đưa loại nhạc quê mùa ấy vào?"
"Thảo nào trước đó có tin đồn cô ta là con hát, tôi dám chắc 80% đó là sự thật!"
"Nguyễn tổng cũng điên thật, dám để cô ta làm càn, làm bừa như vậy!"
"Có cách gì khác không? Làm sao để hất cô ta ra khỏi đây càng sớm càng tốt mà không đụng phải ổ mỹ nhân của cậu ta?"
Cave vừa mới đến Nguyễn thị đã nghe lỏm được một đống lời đàm tiếu rỗi rảnh ấy. Thế là trong phòng làm việc của Nguyễn Đông Đình, một kẻ xưa nay miệng tiện như anh ta đương nhiên lại càng được đà làm tổn thương bạn mình: "Nếu cứ tiếp tục thế này, bổn thiếu thật sự rất lo lắng cho tiền đồ của cậu."
Nguyễn Đông Đình còn chẳng thèm nhấc mí mắt khinh khỉnh nhìn cậu ta, từ đầu chí cuối chỉ ngó chăm chăm vào tập tài liệu trong tay mình: "Thứ nhất, lần sau vào phòng mà không gõ cửa trước, tôi sẽ cho bảo vệ mời thẳng cậu ra ngoài."
"Thứ hai?"
"Thứ hai, có rắm thì mau thả."
Cave cười toe toét, cười híp cả cặp mắt đào hoa: "Chậc chậc, nói tục luôn cơ đấy, xem ra cuộc đại cải cách của em Tĩnh đã khiến cậu nghẹt cả thở rồi!" Anh ta hạ gương mặt yêu nghiệt của mình xuống, tên quỷ quái này, đến cả đàn ông cũng phóng điện nhiệt tình: "Chẳng bằng người anh em để Marvy ra mặt, giúp cậu thuyết phục cô ấy thử?"
"Cậu nghĩ có ích à?" Nguyễn Đông Đình cợt nhả liếc cậu ta, cuối cùng cũng gập tập tài liệu lại, ánh mắt anh vượt qua lớp bụi trong không khí, không biết đang tụ lại chỗ nào: "Muốn nhặng thì cứ để cô ấy nhặng. Trong lòng cô ấy thấy uất ức, nếu không xả ra thì sẽ không thoải mái được."
"Bên phía mấy cổ đông thế nào? Nghe bảo hiện tại đang có rất nhiều luồng ý kiến trái chiều." . Kiếm Hiệp Hay
"Vậy thì đã sao?" Tiếng thở dài của anh gần như không thể nghe thấy: "Đã là người của tôi, cô ấy dám nhặng, tôi cũng không có lý gì không dám nhận."
Cặp mắt của anh sâu thăm thẳm, nhưng Cave không hề bị chi phối bởi nó: "Chà chà, thật là cảm động quá..." Có điều nhìn mặt anh ta lại chẳng có tí cảm xúc dâng trào nào: "Tiếc là cậu ở đây thâm tình, còn em Tĩnh của chúng ta bên kia lại nháo nhào đòi ly hôn."
Chỉ những kẻ ngu mới cho rằng Nguyễn Đông Đình là người đưa ra lời chia tay, mà anh ta là ai chứ? Cave này tuy có xíu đê tiện nhưng không phải dạng dốt, một câu nói có thể khiến mặt liệt vạn năm sầm sì ngay tức thì: "Cậu nghĩ cô ấy có thể ly hôn được không?"
"Tôi không biết, mấu chốt là em Tĩnh lại cho rằng mình có thể ly hôn được."
Sắc mặt Nguyễn Đông Đình tối sầm, đáy mắt ánh lên sự lạnh lẽo. Một khắc sau, giọng anh đột nhiên trầm xuống: "Vậy ta phải tăng tốc ngay bây giờ, tôi cần cậu ra mặt."
Phải nỗi, Liên đại thiếu gia vẫn rất bỡn cợt đùa: "Ai da, ra mặt tốn sức lắm đấy, Nguyễn tổng à."
"Cho cậu thêm một phần."
"Ầy, ca này thật sự khó lắm đấy."
"Một phần rưỡi."
"Thật sự..."
"Đừng có mà không biết điều."
"Hí hí, được được, thành giao!"
Không ai biết được mục đích của cuộc trò chuyện này là gì, mà cũng tốt thôi, dù sao bọn họ cũng chẳng có ý định để cho người khác biết.
Bên này Liên Giai Phu vừa hớn hở rời khỏi phòng chủ tịch, thì bên kia Ân Tĩnh đang chỉ huy công nhân bố trí sân khấu để biểu diễn Nanyin trong phòng điểm tâm sáng.
Một bóng dáng xinh đẹp bất thình lình đi từ quầy cà phê bên cạnh sang chỗ của Ân Tĩnh, căm tức nhìn cô và nói kháy: "Cô giỏi thật đấy! Tính phá hỏng hết mọi tâm huyết của A Đông đấy à?"
Dĩ nhiên, còn ai có thể vênh váo ngạo mạn như thế với sản nghiệp của người khác nữa chứ? Ân Tĩnh không cần quay đầu lại cũng biết, cô ta chính là Hà Thu Sương.
"A Tân, dịch bức màn sang phải 10cm nữa." Cô vẫn chuyên chú hướng dẫn cậu công nhân, hoàn toàn coi Hà Thu Sương như không khí.
Hà Thu Sương kiêu căng làm sao chịu đựng được thái độ coi thường đó của cô?
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy!" Cô ta bước tồng tộc đến trước mặt Ân Tĩnh, trợn mắt nhìn trò hề lố bịch đến quá quắt của cô: "Hát Nanyin trong khách sạn năm sao à? Trần Ân Tĩnh, cô đòi cổ phần, được thôi, tôi cho cô cổ phần! Cô đòi vị trí Tổng giám đốc, được thôi, tôi cho cô vị trí Tổng giám đốc! Nhưng cô có tư cách gì làm náo loạn chỗ này chứ?"
"Còn cô thì sao?" Vẻ mặt Ân Tĩnh trông hết sức tẻ nhạt, hiển nhiên cô cực kỳ dửng dưng, không hề coi đối phương là địch thủ của mình, âm sắc cô không mặn cũng chẳng nhạt, bình thản bóc mẽ cô ta: "Còn chưa bước vào cửa đã ngông nghênh, vội ra vẻ ta đây với phu nhân của chủ tịch như vậy, xin hỏi cô có tư cách gì?"
Chỉ một câu đã mồi lên ngọn lửa giận dữ trong Hà Thu Sương: "Trần Ân Tĩnh!"
Dường như sau lưng có ánh đèn flash chợt lóe lên, Ân Tĩnh thản nhiên liếc mắt qua chỗ đó: "Nếu cô muốn Nguyễn tiên sinh mất mặt, vậy hãy thừa dịp tịch thu máy ảnh của tay chó săn kia, rồi cứ việc la lối om sòm cho thỏa thích."
Thu Sương lập tức quay đầu lại, và rất mau sau khi xác nhận ở đó có phóng viên giải trí, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại chuyển từ âm u sang rạng rỡ: "Cảm ơn bà Trần đã nhắc nhở."
Dứt lời, cô ta tiến về phía tay paparazzi một cách rất quyến rũ. Ân Tĩnh còn chưa đoán được Hà Thu Sương muốn làm gì, thì đã nghe thấy giọng điệu vui vẻ của cô ta: "Các bạn là phóng viên của làng giải trí nhỉ? Cho tôi xin nhờ một chút nhé, tôi rất lấy làm thắc mắc là tại sao các bạn lại không đưa tin về một người phụ nữ trơ trẽn, không biết xấu hổ như cô ta. Cổ phần đã có, vị trí Tổng giám đốc cũng đã có, ấy thế mà vẫn trâng tráo không chịu ký tên vào đơn ly hôn, thật là... Mọi người đang làm gì vậy chứ?"
Các tay săn ảnh của giới giải trí ngay lập tức đánh hơi được tin tốt.
Sắc mặt Trần Ân Tĩnh rét căm căm.
Ngày hôm sau, khắp các ngõ ngách lớn bé đều loan tin: "Khí phụ Nguyễn thị" có được cổ phần nhưng vẫn nhất quyết không chịu ký đơn ly hôn".
Đây quả thực là trò cười cho cả Hồng Kông.
Mà không, đâu chỉ Hồng Kông chứ? Vài ngày sau, cô nhận được điện thoại của anh trai: "Cha rất khỏe, mẹ cũng rất khỏe..." Sau khi huyên thuyên một hồi lâu, anh mới khẽ khàng hỏi cô: "Ân Tĩnh, nếu như cảm thấy không chịu được thì hãy về nhà đi."
Về nhà ư? Chốn về yên ổn nhất chính là quê hương ta. Nhưng hóa ra, người dân ở quê cô cũng biết vụ tai tiếng của cô.
"Anh à, em vẫn còn một chuyện chưa làm xong, nên tạm thời chưa thể trở về được."
"Chuyện gì? Ly hôn sao?"
"Vâng."
"Ân Tĩnh à, thật ra em rể..."
"Thôi được rồi, anh đừng nói thay anh ấy làm gì..."
Có nói thêm chăng nữa cũng đâu có ích gì? Vốn dĩ anh còn bảo tối nay sẽ đến căn hộ của Ân Tĩnh để bàn chuyện ly hôn, thế mà lúc tan làm, chỉ vì một câu "cảm thấy không khỏe" của Hà Thu Sương mà hai người ấy đã biến mất hút khỏi Nguyễn thị.
Suốt đêm đó, cô ngồi một mình trong căn hộ vắng lặng, giống hệt như khoảng thời gian đợi chờ một thập kỷ dài đằng đẵng của cô.
Im lìm như chết. Tĩnh lặng như chết.
Hồi lâu sau, cô đành mở cái túi giấy dai trên bàn ăn, lấy ra một tờ giấy rồi ký tên lên đó.
Đội ngũ Nanyin do cô đào tạo đã biểu diễn rất tốt những ca khúc kinh điển mà cả anh và cô đều yêu thích, như "Trần Tam Ngũ Nương", "Tử dạ ca", "Tỳ bà hành"... chỉ là họ vẫn chưa được biểu diễn chính thức trên sân khấu.
Vào ngày tiến hành cuộc thương lượng cuối cùng của cô và anh, Ân Tĩnh chỉ nói qua điện thoại: "Anh đến phòng trà nghiệm thu kết quả công việc của em đi." Nguyễn Đông Đình những tưởng rằng kết quả mà cô nói là chỉ đội ngũ hát Nanyin của mình, nên anh không nghĩ nhiều bèn lập tức gác hết mọi việc trong tay lại.
Vào lúc chạng vạng tối, đã qua giờ trà chiều, mà buổi trà tối vẫn chưa đến, trời lại bắt đầu mưa, trong phòng ăn chỉ lác đác vài người.
Cô đang ngồi trong một góc nhỏ cạnh cửa sổ, cũng không biết đóng kín cửa mà chỉ ngồi thất thần ở đấy, mặc cho làn mưa phùn làm ướt tay áo mình.
Nguyễn Đông Đình vừa mới tới thấy vậy bèn sốt ruột đến đóng cửa giúp cô, sau đó anh chau mày kéo tay cô, lấy khăn tay ra lau ống tay áo đã ướt đẫm của cô: "Em sao thế? Trời mưa thế cũng không biết đóng cửa lại..." Rồi bỗng dưng, tròng mắt đen láy của anh liếc thấy túi giấy dai trên bàn: "Em định làm gì?"
Đốt thành tro anh cũng có thể nhận ra, đó chính là cái túi cô dùng để đựng đơn thỏa thuận ly hôn.
Chân mày anh chợt chau lại. Lúc này ca nữ trên sân khấu bắt đầu cất tiếng hát, khoan thai mà nhịp nhàng, tiếng đàn trầm lắng và uyển chuyển như đang khóc mà lại như đang kể: "Bến Tầm Dương canh thu đưa khách, quạnh hơi thu lau lách đìu hiu..."
Thật là một cảnh thu tịch liêu vắng vẻ, cô lẳng lặng lắng nghe hai đoạn nữa, sau đó mới mở lời với anh: "Nguyễn tiên sinh, xin anh hãy ký tên lên đơn ly hôn, em muốn về nhà rồi."
Dẫu cho cảnh đêm phồn hoa, sầm uất của thành phố này có mê hoặc lòng người đến thế nào, thì chung quy cũng không phải là nơi cô thuộc về. Giờ đây cô nhớ quay quắt cái thành phố cũ kỹ lộng gió đượm hương vị biển cả mằn mặn của mình.
Nhưng Nguyễn Đông Đình không hề nhìn cái túi ấy thêm một lần nào nữa: "Được mà, ngày mai anh sẽ bảo A Trung thu dọn hành lý giúp em rồi đưa em về Nguyễn gia."
"Em không nói về Nguyễn gia!" Anh biết rõ rất rõ ý của cô.
Vậy mà quả nhiên, anh cố giả vờ như không biết: "Không phải Nguyễn gia thì còn ở đâu nữa chứ?" Bấy giờ, mặt mũi anh lạnh tanh tựa như kiềm nén cơn tức giận: "Ân Tĩnh, em không còn coi anh là chồng, cũng không còn coi mẹ là mẹ nữa phải không? Em có biết từ lúc em dọn đi đến giờ, mẹ đã sống như thế nào không?"
Tất nhiên cô biết chứ! Cho dù không có ý nghe ngóng, nhưng Marvy thỉnh thoảng đến thăm Tú Ngọc vì chuyện của Sơ Vân cũng kể với cô rằng, bà vừa mất con gái và giờ còn mất cả đứa con dâu xem rất hợp ý mình, hai đứa con gái thường hay đi xem nhạc kịch, nghe Nanyin và bầu chuyện giải sầu cùng bà đã lần lượt rời đi. Mẹ xưa nay luôn thương con gái hơn con trai, Sơ Vân đi rồi, Ân Tĩnh cũng đi nốt, bây giờ chỉ cần nhìn mặt Nguyễn Đông Đình, bà cũng thấy muộn lòng. Ở Nguyễn gia, không biết bà đã thay đổi đến thế nào, ngay cả đầu bếp cũng đổi hết người này đến người khác, chỉ vì Tú Ngọc nói: "Không biết tại sao, tôi ăn cơm không vô, không có khẩu vị, cũng không ăn được gì."
Cô im lặng.
Tại sao hết thảy những chọn lựa của người trẻ lại làm tổn thương đến bậc làm cha mẹ?
Ca nữ trên sân khấu vẫn đang thong thả gảy tỳ bà, du dương cất tiếng hát: "Ôm sầu đau giận ngẩn ngơ, tiếng tơ lặng lẽ bấy giờ càng hay..." Chẳng qua chỉ mới nửa khúc hát, mà người đã ôm sầu đau giận ngẩn ngơ thế này.
"Ân Tĩnh," Cũng không biết qua bao lâu, hàng mày rậm của anh mới chau lại hết sức như thể vừa mới đưa ra một quyết định gian nan nào đó, anh nói cho cô biết: "Thật ra bây giờ anh đang có kế hoạch."
Ân Tĩnh nhắm mắt, anh có kế hoạch, người sáng dạ như cô có thể đoán trước được. Từ sau cái hôm anh bắt quả tang thím Trương đang lắp máy giám sát, cô đã biết, anh chắc chắn có kế hoạch của riêng mình.
Chỉ là: "Kế hoạch của anh là để mặc Hà Thu Sương làm tổn thương em và để mặc người đời cười chê em sao?"
"Nếu như anh nói đây chỉ là một trong những kế hoạch cần thiết?" Đôi mắt thăm thẳm của anh vẫn như một đầm sâu hoang vắng, lạnh lùng nhưng trêu người.
Có điều lần này cô sẽ không bao giờ để mình chìm đắm trong đấy nữa: "Vậy thì em cảm thấy, Nguyễn tiên sinh, ở bên anh thật sự rất mệt mỏi."
Thật sự rất, rất mệt mỏi.
Sau rốt, cuộc thương lượng ngày hôm đó vẫn kết thúc trong thất bại, không ai biết, anh đã từ chối ký tên. Cô để lại tờ thỏa thuận cho anh, đêm hôm qua cô đã ký tên, chỉ chờ chữ ký của anh nữa là sẽ có hiệu lực: "Khi nào anh ký xong, hãy để luật sư Lưu qua lấy."
Rồi cô đứng dậy, trước khi rời đi, còn vô thức nhìn cơn mưa càng ngày càng nặng hạt bên ngoài ô cửa sổ.
Sao mà trùng hợp đến thế, dường như mỗi lần nói lời chia ly cùng anh, trời sẽ mưa không ngớt, từ mười mấy năm trước đến tận mười mấy năm sau vẫn chẳng thể dứt nổi.
Cô chợt nhớ đến cái đêm mưa gió năm mười bốn tuổi, ánh mắt cô vẫn dừng ngoài cửa sổ, nhưng câu hỏi thăm dò đã bật ra khỏi miệng: "Nguyễn tiên sinh, anh có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau là khi nào không?"
Cô cứ mãi hỏi anh câu này, hỏi rất nhiều rất nhiều lần rồi. Hỏi đến giờ phút này, anh bắt đầu hoài nghi dường như bao nhiêu năm qua anh chưa từng đáp đúng.
Vì vậy cô tự cười một mình: "Anh định nói là năm 1987, ở trước linh đường của A Trần, đúng không ạ?"
Câu trả lời của anh, mãi mãi và sẽ không bao giờ đúng.
Ân Tĩnh thơ thẩn rời khỏi phòng trà. Khúc "Tỳ bà hành" bấy giờ đã hát đến đoạn cuối: "Nghe não nuột khác tay đàn trước, khắp tiệc hoa tuôn nước lệ rơi. Lệ ai chan chứa hơn người? Giang châu Tư Mã đượm mùi áo xanh."
Lệ ai chan chứa hơn người...
Người chân chính nhập vai, đến cùng chẳng còn rơi nổi một giọt nước mắt nữa.
Ngày hôm sau, Nguyễn Đông Đình đã thật sự ký tên lên tờ giấy ấy, nhưng không phải là thỏa thuận ly hôn mà là đơn chuyển nhượng cổ phần.
"Ký tên lên đây, từ nay về sau 42% cổ phần của Nguyễn thị sẽ thuộc về em." Thấy cô có ý cự tuyệt, anh bèn nói thêm: "Nếu em không nhận cổ phần, anh sẽ không bao giờ ký tên lên tờ đơn ly dị kia."
Ân Tĩnh thấy rất bất đắc dĩ, lúc mở miệng, trong giọng nói của cô không khỏi pha thêm chút châm chọc: "Sao không ký được chứ. Tiền dâng đến tận cửa, em còn mừng không kịp."
"Tốt nhất là như vậy."
Ân Tĩnh ném hợp đồng vào ngăn kéo, thậm chí còn không thèm nhìn lại.
Phòng làm việc của cô nằm ngay bên cạnh phòng làm việc Nguyễn Đông Đình, mà nói trắng ra thì tầng này chỉ có phòng làm việc của hai người bọn họ. Dạo gần đây Nguyễn thị xảy ra quá nhiều chuyện, nên bình thường không có phận sự gì, nhân viên cũng không dám bén mảng lên tầng này, đến cả việc dọn dẹp cũng do một dì lao công được Nguyễn tiên sinh tín nhiệm phụ trách.
Dĩ nhiên, người lao công mà anh tín nhiệm chính là dì Lý được Sơ Vân dẫn đến từ Đại Lục.
10 giờ rưỡi sẽ có một cuộc họp, từ khi lên làm Tổng giám đốc, cô phải tham dự vô số các cuộc họp lớn nhỏ. Có lúc còn họp từ sáng cho đến tối, người ta làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, còn cô thì vục mặt từ 9 giờ sáng đến tận 9 giờ tối, thành thử họ Nguyễn nào đó đó mới có lý do để nói: "Muộn lắm rồi, để anh đưa em về."
Cô có từ chối cách nào cũng vô dụng, bởi lẽ người này cơ bản không hiểu từ chối là gì. Giống như tối hôm qua, sau khi nói chuyện với anh trong phòng trà xong, bộ phận quản lý cấp cao của Nguyễn thị vẫn còn một cuộc họp nữa. Vừa tan họp, cô liền len lén đi về bằng cửa sau của khách sạn, định tránh anh, nào ngờ vừa mới ra tới cửa, đã thấy A Trung đậu xe sẵn ở đấy, nở nụ cười thật thà và hiền lành nhìn cô: "Mợ Cả, mời Mợ lên xe ạ."
Lúc về đến nhà, cô choáng váng khi thấy Nguyễn Đông Đình đã ngồi chễm chệ trong phòng khách - phải rồi, là vào bằng cửa thoát hiểm nằm ở kho chứa đồ, anh đến nhà cô chưa bao giờ đi bằng cửa chính cả.
Nhưng tối hôm nay đâu giống với mọi hôm trước chứ?
Rõ ràng mấy giờ trước cô còn ngồi trong phòng trà bàn chuyện ly hôn với anh, vậy mà lúc này đây anh vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đường hoàng vào nhà cô, xem mình như chủ nhân của căn nhà này!
Cô tức điên lên được, cảm thấy bất luận mình có nói gì đi chăng nữa thì người này cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai.
"Ầm", cô dập mạnh cánh cửa một phát, đi thẳng tới chỗ anh: "Anh lại tới đây làm gì? Chúng ta đã sắp ly hôn rồi!"
Nguyễn tiên sinh vẫn rất dửng dưng lật tờ báo, không hề nhúc nhích than: "Em có thể đổi câu khác được không? Mỗi lần thấy anh là lại nhắc một lần."
"Là vì em nhắc nhở thế nào anh cũng không sửa đổi!"
"Có gì phải đổi chứ?" Anh ném tờ báo xuống, đứng dậy trước mặt cô, âm giọng anh dịu dàng, bình thản: "Làm sao mà sắp ly hôn được? Hôm đó chẳng phải em cũng khư khư bảo sắp ly hôn, sắp ly hôn, rồi cuối cùng vẫn ngủ với anh đấy thôi?"
"Nguyễn Đông Đình!" Anh còn dám nói mấy lời vô liêm sỉ, hèn hạ ấy! Ân Tĩnh đỏ rần rật cả mặt, bỗng dưng cảm thấy mỗi một hạt bụi nhỏ bé trong nhà này như đang giễu cợt sự yếu đuối, không kiên định của cô: "Đó, đó là do anh ép buộc em..."
"Em chắc là anh ép buộc em chứ? Nếu đổi lại là một gã khác, em có để hắn ép buộc như vậy không?"
"Anh nói gì chứ?"
"Em có thể dư sức cho anh hai cái tát, rồi bảo anh chết đi, hoặc là la lên đòi cứu mạng, nhưng em đâu có làm, đúng không nào?"
"Nguyễn Đông Đình!" Sắc đỏ đã lan dần từ mặt xuống cổ cô - không, đến tận ngực cô cũng đỏ lên cả rồi: "Anh im đi, im đi, im đi!"
"Được rồi," Anh cười khúc khích, một tay khống chế hai bàn tay đang quơ loạn của cô, một tay sẽ ôm cô vào lòng: "Đừng quậy nữa, anh chỉ tới để hỏi em một câu, tại sao em lại quan tâm câu hỏi kia như vậy?"
Động tác của cô bất chợt sựng lại.
"Nguyễn tiên sinh, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?" Mấy giờ trước, cô đã hỏi anh.
Và mấy năm nay cô vẫn luôn hỏi anh như vậy.
Và mấy năm nay cô vẫn luôn hỏi anh như vậy.
"Nhưng mà," Ân Tĩnh thở dài, nghe có vẻ bất lực: "Nếu để em tự trả lời thì câu hỏi ấy đâu còn ý nghĩa gì nữa."
Vì vậy cô sẽ không bao giờ nhắc lại, không bao giờ nhắc lại một lần nữa.
Ánh mắt anh trông bội phần phức tạp: "Em hỏi anh tại sao em đã nhắc nhiều lần nhưng anh vẫn không chịu thay đổi, Ân Tĩnh, em có biết tại sao không?" Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ánh mắt dường như chất chứa đầy suy tư, ngập ngừng, và dường như rạng lên vô số nỗi băn khoăn nặng nề. Anh nói: "Ân Tĩnh, là vì anh muốn ở bên em, dù chỉ có được một phút rảnh rỗi hay dù em có oán hận anh, thì anh vẫn muốn ở bên em, em - hiểu không?"
Không, cô không hiểu.
~~~
P/s: Lời bài hát "Tỳ bà hành" bên trên trích bản dịch "Tỳ bà hành" của Phan Huy Thực