Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 44:




Dịch: Duẩn Duẩn
"Vậy em có biết cái cảm giác thức dậy vào lúc sáng sớm để nấu cháo là như thế nào không?" Anh đang đề cập đến cái lần mà cô bị trật chân, và anh đã dậy sớm để nấu cháo cho cô.
Ân Tĩnh cười mủm mỉm: "Rất vất vả, phải không ạ? Hôm đó anh còn làm cả cheese cake và súp đậu đỏ nữa."
Nguyễn tiên sinh bất giác thấy hớn hở không thôi khi nghe cô nói vậy. Rành rành là đã đẩy cháo cua đến trước mặt Ân Tĩnh, nhưng anh vẫn cầm thìa lên, vô cùng tự nhiên mà múc một muỗng đương nếm thử.
Đúng lúc này, Ân Tĩnh lại chầm chậm buông một lời tản mát: "Của đáng thay cháo nấu xong, mà vấn đề cần giải quyết vẫn chưa được giải quyết."
Động tác của anh chợt chưng hửng, muỗng súp sựng lại giữa không trung: "Ý em là gì?"
Ân Tĩnh nếm thử bát cháo cua nóng hổi: "Hôm đó Cave bảo rằng, chính lời khai gian của dì Lý và con trai bà ta đã tạo điều kiện cho các anh nhìn thấu được sơ hở, nhưng Nguyễn tiên sinh à," Cô đặt chiếc muỗng xuống, ánh mắt dời lên khuôn mặt anh từ bát cháo nóng hổi: "Từ khi em nói với anh rằng Hà Thành đã yêu cầu Sơ Vân giữ bí mật hộ Hà Thu Sương, anh đã bắt đầu nghi ngờ ông ta rồi phải không? Cũng chính vì nghi ngờ ông ta nên anh mới nghi ngờ đến thím Trương."
Ban nãy ở bữa tiệc nếm thử của Hà Thành, nhìn nơi mình từng đến, cô thốt nhiên nhớ tới vụ tai tiếng về chiếc vòng cổ kim cương được dàn dựng vào năm ngoái. Khi ấy, sự tức giận của Hà Thu Sương trông rất thật, Ân Tĩnh cứ ngỡ là kỹ năng diễn xuất của cô ta quá tốt, nhưng nào ngờ hôm nay nghĩ lại, hóa ra không phải là do diễn xuất của cô ta.
Cô hỏi anh: "Thật ra thì anh cố ý lạnh nhạt với em lâu như vậy, còn dính với Hà tiểu thư như hình với bóng nhiều như vậy là vì muốn Hà Thành không chú ý tới em nữa, phải không?"
"Em biết à?"
Ân Tĩnh gật đầu: "Hôm nay trong nhà vệ sinh của Hà Thành, Hà tiểu thư đã chính miệng thừa nhận với em rằng cha cô ấy đã từng hãm hại em ba lần, mà lần đầu tiên chính là ngay tại đây, khách sạn Hà Thành, ông ta đã cho người phục vụ nhét sợi dây chuyền kim cương trị giá mấy trăm ngàn vào túi xách của em, hòng đẩy em vào tù."
Mà cớ vì sao lại gieo tổn thương đột ngột đến như vậy? Tin rằng Nguyễn tiên sinh đã liệu được điều đó, lần đầu tiên của cô và anh, là lần hết sức hung hãn và chưa đủ dịu dàng, là lần mẹ đã sai thím Trương đốt hương trong phòng cô. Mà nếu thím Trương là người đốt, lẽ nào Hà Thành lại không biết? Một lòng vọng tưởng con gái mình sẽ được gả vào nhà họ Nguyễn, thế nên ông ta mới bất giác cảm thấy như lửa đốt dưới mông, nhanh gọn và thành thạo, ông ta nảy ra quyết định loại bỏ chướng ngại vật thay con gái.
Nhưng Ân Tĩnh vẫn chẳng thể ngờ tới, hết thảy mọi điều này Hà Thu Sương lại thú nhận với mình.
Cô chưa từng nghĩ tới Đại tiểu thư sẽ có ngày chủ động bắt chuyện với mình mà không mang theo bất kỳ sự châm chọc hay bỉ bôi nào, tuy rằng vẻ mặt cô ta vẫn kiêu ngạo như cũ: "Cái này cho cô!" Ngay tại bữa tiệc ăn thử tối hôm nay, thừa dịp xung quanh không có người, Thu Sương đã đi theo Ân Tĩnh vào phòng vệ sinh, rồi nhét một cây bút ghi âm vào tay cô: "Bên trong có một thứ rất quan trọng với cô, mong hãy nể tình hôm nay tôi chủ động giao nó cho cô, mà đến lúc đó xin hãy lưu tình với cha tôi."
Ân Tĩnh không rõ nguyên do. Vẻ mặt Hà Thu Sương nom có vẻ rất đường hoàng, đường hoàng đến mức cô không thể không nhân lúc nhà vệ sinh vắng người mà bật cây bút ghi âm ấy lên.
Chẳng mấy chốc, hai giọng nói xa lạ cùng phát ra từ chiếc máy ghi âm...
"Ả họ Trần kia rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, A Đông đã gửi hồ sơ chuyển nhượng cổ phần cho ả mà ả vẫn sống chết không chịu ký tên, A Thành, tôi nghĩ hay là mình cứ đâm lao thì theo lao thôi, đã trót thì phải trét, đã làm thì phải làm cho xong..."
"Mình điên à? Khử nó thì bằng đấy cổ phần sẽ rơi vào tay mụ Trương Tú Ngọc đấy! Mụ già ấy từ trước đến nay có bao giờ vừa mắt Hà Thu Sương đâu. Mười mấy năm trước mụ đã lợi dụng cổ phần để chia rẽ chúng nó, giờ mà còn để mụ lên làm đại cổ đông thì kiếp này Hà Thu Sương có mà vào được nhà mụ bằng mắt ấy!"
"Không lẽ cứ ngần ngừ mãi vầy, con gái tôi cũng từng tuổi này rồi!"
"Con gái mình chẳng phải con gái tôi à? Giờ cũng hết cách rồi. Vả lại mấy lần trước hại nó, cảnh sát đến giờ vẫn còn đang điều tra..."
Cô đột nhiên thấy lạnh toát cả người, nhất là khi nghe thấy đoạn cuối ấy - "Mấy lần trước hại nó, cảnh sát đến giờ vẫn còn đang điều tra..."
Bỗng chốc, cô nhớ tới cái lần được luật sư Lưu cứu mạng, một toán cướp hung tợn đuổi theo bọn họ lâu như vậy... hóa ra chúng đâu phải bọn trộm cướp thông thường, thứ mà chúng muốn cướp, chính là mạng của cô!
Chả trách Nguyễn tiên sinh cứ một hai ép cô phải nhận cổ phần, chả trách anh lại thêm một điều khoản vào trong hợp đồng rằng "nếu sau khi tiếp nhận cổ phần, bà Trần Ân Tĩnh xảy ra bất kỳ bất trắc gì hay không thể tiếp quản được cổ phần cũng như Nguyễn thị thì tất cả cổ phần sẽ thuộc về bà Nguyễn Trương Tú Ngọc", chả trách ngày hôm đó ở bệnh viện, khi luật sư Lưu xin anh "mượn một bước nói chuyện", anh lại vội vã kêu Liên Giai Phu đi cùng!
Hóa ra anh vẫn luôn biết!
Điều nực cười là, bản thân là đương sự mà đến tận bây giờ cô chẳng biết gì cả.
"Sao anh không nói cho em biết? Hay anh không tin em có thể bảo vệ được bản thân?" Trong tửu lầu, trước bát cháo cua thơm nức, cô nhè nhẹ hỏi anh.
Nguyễn Đông Đình cũng không nói là có hay là không, mà chỉ gỏn lọn đáp: "Em biết cũng chẳng ích lợi gì, chỉ cần ông ta muốn, có là chân trời hay góc biển ông ta cũng đào ra được em, cho nên điều mà anh có thể làm là xua tan lòng thù địch của ông ta với em."
"Đó là lý do anh nối lại tình xưa với Hà tiểu thư, cốt để ông ta lầm tưởng rằng, em có tồn tại hay không cũng không quan trọng ư?" Cô gật đầu, trông như thể đã hiểu, nhưng ánh mắt ấy lại lơ đãng như thả hồn đi hoang? Là châm chọc? Hay biết rõ nhưng không tán đồng?
"Ân Tĩnh," Nguyễn Đông Đình chợt thấy hoảng hốt trước biểu hiện quá mức kỳ lạ của cô. Anh vội vươn tay nắm lấy tay cô: "Ân Tĩnh à, mặc dù khi ấy anh nghi ngờ ông ta nhưng vẫn chưa có đủ chứng cớ, hơn nữa để ông ta lơ đãng và chểnh mảng tiếp tục 'kế hoạch bành trướng' của mình, anh chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc giấu giếm tất cả mọi người."
Song Ân Tĩnh lắc đầu: "Không, anh vẫn còn một lựa chọn thứ hai, đó là nói với em, để em phối hợp diễn với anh, để em an tâm và giấu giếm mọi người cùng anh." Cô nhìn nếp nhăn giữa mi tâm anh càng ngày càng sâu, không khỏi cười tự giễu: "Nhưng anh lại không làm, mặc dù anh hiểu rất rõ, rằng em sẽ tổn thương thế nào khi bị lừa dối, chẳng hay biết gì như vậy..."
Phải nỗi anh thà nhìn cô bị tổn thương, nhìn cô như con ngốc khờ dại đi tra vụ án của Sơ Vân hết lần này đến lần khác, nhìn cô đau khổ rời xa anh, và rồi nhìn cô thất vọng dọn ra khỏi nhà họ Nguyễn.
"Anh từng nói anh sẽ tin tưởng em, vậy mà khi có chuyện xảy đến, anh thà trao đổi với Liên Giai Phu chứ chẳng chịu hé với em nửa lời." Cô khẽ dừng lại, vẻ mặt thương tâm biết chừng nào: "Em đau khổ như vậy, thất vọng như vậy, mà anh thà rằng trơ mắt nhìn còn hơn tiết lộ với em một chữ nào. Nguyễn tiên sinh, thật ra càng về sau em càng đoán được ý đồ của anh, nhưng càng đoán được ý đồ của anh, em lại càng hoài nghi, giữa em và anh, có thật sự là vợ chồng hay không?"
"Ân Tĩnh!"
Cô đứng lên, tránh bàn tay của người đàn ông đang nhanh chóng duỗi ra vì hoảng sợ hay vì một cảm xúc nào đấy. Anh muốn nắm chắc cô, như thể giờ phút này mà không giữ được cô thì cô sẽ biến mất mãi mãi.
Nhưng Ân Tĩnh vẫn tránh được bàn tay của anh.
Người làm sai vẫn có thể quay đầu, nhưng đã chẳng còn chỗ để thời gian quay lại.
Cô nói: "Anh bảo rằng đợi bắt được hung thủ rồi hẵng đưa ra quyết định, bây giờ hung thủ bắt được rồi, Nguyễn tiên sinh à, ngày mai anh hãy ký tên lên giấy đi."
Đánh chết anh cũng không lường trước được kết cục như vậy!
Thức ăn đã dọn lên đầy đủ, toàn là những món cô yêu thích, vậy mà cô vẫn cố chấp bỏ đi.
Anh sợ cô bị liên lụy nên mới không dám để cô tham gia vào cơn sóng gió nguy hiểm này; anh bằng lòng giấu cô hết thảy những khó khăn để lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện, thậm chí nhà hàng mới cũng đặt theo tên cô, vậy mà cuối cùng thứ anh nhận được lại là quyết định ly hôn đến quyết tuyệt của cô!
Khi Cave và Marvy bước chân vào tửu lầu thì thấy Nguyễn Đông Đình đang ngồi độc trọi ở bàn ăn với vẻ mặt sầm sì.
"Vợ anh đâu?" Marvy hỏi.
Ngờ đâu câu hỏi này lại làm cho sắc mặt của Nguyễn Đông Đình trở nên u ám hơn.
Vẫn là Cave nhìn thấu sự khác thường: "Cậu chưa nói rõ với cô ấy à?"
"Nói rõ rồi!" Anh gần như ôm hận phun ra mấy chữ cái, nhưng sau khi nhả chữ xong, anh lại đột nhiên đứng bật dậy chửi thề trước sự kinh ngạc tột độ của đôi nam nữ này: "Mẹ kiếp! Ông đây *ếch tin!"
Rồi chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi phòng ăn như làn khói.
"Anh ta làm sao thế?"
"Đi đuổi theo vợ đấy."
Phải, đích xác là anh muốn đi đuổi theo vợ mình, hiềm một nỗi không phải là trực tiếp kéo về. Với thái độ mới rồi của Ân Tĩnh, anh có cương quyết cách mấy cũng vô dụng.
Sau khi Ân Tĩnh về đến nhà, còn chưa bước vào trong đã thấy một núi quà chất đống ở trước cửa. Nào là thuốc bồi bổ sức khỏe rồi bồi bổ trí não, còn có cả thuốc lá cho cha và quần áo cho mẹ, trong nhà bấy giờ vọng ra tiếng cười đùa, cô vừa nghe đã biết, đó chẳng phải là giọng Nguyễn Đông Đình đang nói chuyện phiếm với cha mẹ cô sao?
Hiển nhiên thừa dịp cô còn chưa về đến nhà, Nguyễn tiên sinh và anh Cả đã tếch tới nhà trước để lấy lòng cha mẹ. Vụ lùm xùm của rể hiền và người phụ nữ khác vốn chỉ để bảo vệ chu toàn cho con gái, là vạn bất đắc dĩ, anh còn mở bao nhiêu là nhà hàng dưới tên con gái mình như vậy, làm sao có thể thay lòng được cơ chứ? Làm gì có người đàn ông bội bạc nào làm những chuyện thế ấy?
Mẹ Trần ngay lập tức bị rể hiền mua chuộc, mặt cha Trần vốn còn khó đăm đăm nhưng rồi cũng từ từ tan rã sau tiếng gọi "Thưa cha" đầy lễ phép và lời giải thích thành khẩn của Nguyễn Đông Đình.
Còn chưa kể đến anh Cả ngồi bên cạnh cứ luôn nói hộ anh.
Cứ liên tiếp ba ngày như thế, anh cũng không trở về Hồng Kông, lánh tạm trong một khách sạn ở gần đó, sớm trưa chiều tối cứ hễ đúng bữa là lại tới dùng cơm. Chẳng những thế, ngay cả bữa trà chiều và bữa ăn khuya, cứ có thời gian rảnh là anh lại xách theo ít rượu cùng điểm tâm đến nhà hầu chuyện với cha mẹ.
Dụng tâm như vậy, đến cả Marvy luôn đứng về phía cô cũng phải lên tiếng khuyên bảo cô: "Trần Ân Tĩnh ơi là Trần Ân Tĩnh, tên ấy cũng làm đến mức này rồi, cậu còn kiểu cách làm gì chứ?"
Song cô chỉ cười mỉm, không trả lời Marvy.
Có một vài tâm sự không thể ngỏ ý cùng người ngoài. Mà có lẽ cũng không biết phải nên ngỏ thế nào. Cũng giống như mọi người đang tâm phán xét cô kiểu cách vậy? Ở Mân Nam những năm 80 và 90, người chồng đã nhún nhường đến độ ấy, mà người vợ vẫn cứng lòng không tha thứ, thì có cần thiết như vậy không?
Ai nấy khi nghe qua câu chuyện của cô cũng sẽ hỏi câu ấy: Có cần thiết phải như vậy không?
Nhưng người đâu phải là cá, nên người đâu biết vui buồn của cá, đâu biết ấm lạnh của cá, cũng như đâu biết lòng cô để tâm đến mối quan hệ vợ chồng chẳng giống với vợ chồng thế này đến dường nào.
Vậy nên trong nhà này, nơi nào có anh, cô sẽ tránh mặt.
Đêm đó, khi Nguyễn tiên sinh vừa chân trước rời đi, cô chân sau đã bước vào cửa nhà, bắt gặp cha vẫn còn ngồi trong sân uống rượu nho mà Nguyễn Đông Đình biếu tặng. Ông nhìn thấy cô liền vẫy tay gọi lại: "Lại đây, lại đây, ngồi với cha một lát."
Kỳ thật cô biết cha mình muốn nói gì. Sáng nay trước khi ra cửa, cô đã nhờ luật sư Lưu sao lại cho mình một bản ly hôn, sau khi ký tên cô bèn đưa nó cho mẹ mình: "Mẹ đưa cái này cho anh ấy giúp con nhé." Mẹ không nói gì, cũng chẳng chuyển cho anh. Trong mắt một người già như bà, sự tình đã giải quyết xong xuôi, con rể cũng trở về phân giải rõ tình huống, mà trong lòng con gái bà rõ ràng cũng yêu người đàn ông này. Rốt cuộc là sai chỗ nào chứ, tại sao cứ phải hành hạ nhau như vậy?
Cha Trần từ tốn uống cạn ly rượu nho, cũng không vội mở miệng, chỉ mặc cho hương rượu bay đầy khắp sân nhà.
Sau rốt cô vẫn là người lên tiếng trước: "Cha à, con biết cha muốn nói gì."
Cha Trần vẫn say sưa thưởng rượu: "Vậy câu trả lời của con là gì? Vẫn kiên quyết muốn ly dị à?"
Ân Tĩnh im lặng. Một lát sau mới từ từ nhìn về phía bóng lưng gầy gò của mẹ đang quét tước trong phòng khách: "Có phải chỉ khi con trở về bên cạnh anh ấy, cha mẹ mới yên tâm không ạ?"
Mấy hôm nay, hễ là anh ở đấy, cha mẹ sẽ tươi cười rạng rỡ, khác hẳn với nụ cười gượng gạo và miễn cưỡng thấy cô khi cô quay trở về.
Nhưng cha cô lắc đầu: "Không phải, con gái ạ. Chỉ khi con vui vẻ, cha mẹ mới có thể yên lòng."
Ai đó đã từng nói, tình cha bao la tựa như núi. Nhưng cô luôn cảm thấy tình thương của cha mênh mông, sâu thẳm tựa biển cả. Biển thâu nạp trăm sông, nhờ có bao dung nên vĩ đại, chỉ có thâm trầm và bát ngát nhường vậy mới có thể hỏi cô trước khi cô gả cho Nguyễn tiên sinh rằng "Con phải gả đi nơi xa xôi ngàn dặm như vậy, nếu sống không hạnh phúc, cha biết làm gì đây?". Và giờ đây, sau nhiều năm cô chuẩn bị rời khỏi Nguyễn tiên sinh, cha lại hỏi cô rằng "Rời bỏ nó rồi, con có thật sự vui vẻ không?"
Rời bỏ nó rồi, con có thật sự vui vẻ không?
Không biết, cô cũng không biết nữa, nhưng cô hiểu một điều: "Cha ơi, ít nhất là cho đến hôm nay, con chưa từng hạnh phúc trong một mối quan hệ như vậy, thật sự con chưa từng hạnh phúc."
Đêm ấy lúc cha vào lại nhà, trong bụng vẫn ôm đầy tâm sự. Cô nán lại, ngồi trong sân lẳng lặng nghe gió thổi.
Hạ chí lặng lẽ tới, gió thổi mát rười rượi, trời đêm đen kịt khảm đầy những vì sao lấp lánh.
Rốt cuộc là ai, là ai đã làm cho những vì sao trên trời ấy lập lòe màu sáng tối, để rồi khiến cho người nữ ngồi dưới dải tinh tú ấy chừng như muốn bật khóc.
Có âm thanh khe khẽ vẳng lại từ biệt thự, "tách" một tiếng, đèn đuốc trong nhà cũng tắt ngóm. Cô ngồi một hồi lâu, sau khi chắc chắn rằng cha mẹ đã ngủ rồi, cô mới cầm điện thoại di động lên: "A lô? Có phải là luật sư Lưu đấy không... Vâng, tôi muốn hỏi một câu, tình hình hiện tại của tôi bây giờ có thể xuất ngoại được không... Không có gì, tôi chỉ muốn đi giải sầu chút thôi, bình tình suy nghĩ cho rõ ràng..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại trên tay cô đã bị ai đó thô lỗ giật phăng mất, Ân Tĩnh sợ hết hồn, theo phản xạ quay đầu lại, thì thấy khuôn mặt tái xanh của Nguyễn Đông Đình, anh ném điện thoại xuống đất như thể đang trút giận: "Chết tiệt! Em định ném lại bản ly dị cho anh rồi cuỗm cổ phần của anh bỏ chạy với tên mặt trắng đó ư?"
Anh vốn định quay về tửu lâu để kiểm tra sổ sách buôn bán ngày hôm nay, nhưng nhác thấy trong bếp có một đĩa bánh bích quy vị sô cô la mới nướng, nghĩ tới cô thích ăn món này, thế là
bèn gói một mẻ mang tới đây. Nào ngờ vừa mới đi đến cửa đình viện đã nghe thấy tiếng người phụ nữ này đang hỏi gã luật sư họ Lưu kia có thể xuất ngoại hay không.
Lửa giận bùng lên trong nháy mắt, có một trăm bình chữa cháy cũng không thể dập tắt.
Ân Tĩnh bị anh bóp chặt tay, đau đến mức thốt lên: "Anh buông em ra!" Nhưng anh vẫn bất động như núi: "Buông em ra, anh có nghe không? Là anh ép em nhận cổ phần, nếu anh thấy hối hận, em sẽ trả lại cho anh ngay lập tức..."
"Trả con khỉ ấy!" Anh nghe thấy càng nổi điên hơn nữa: "Trả lại cổ phần cho anh rồi em càng được thể tự do tự tại chạy theo gã họ Lưu ấy à? Em mơ đi!"
"Nguyễn Đông Đình!"
"Gã ẻo lả đấy có cái gì tốt chứ? Nó có chu đáo hơn anh không? Có tốt mã hơn anh không? Có giàu hơn anh không? Hay nó biết lấy lòng em hơn? Anh bỏ lại cả đống chuyện ở Nguyễn thị, ngày nào cũng tới đây hầu trà với cha vợ, chỉ để nhìn em ỏn à ỏn ẻn với gã khốn kia đấy à?"
Cô thật sự thua anh rồi đấy! Rốt cuộc anh đang nói hưu nói vượn cái quái gì vậy! Cô với luật sư Lưu? Cô với luật sư Lưu đến cả mờ ám, nhập nhằng cũng chẳng có!
Ân Tĩnh hít sâu vào một hơi, nhẫn nại phân trần lại lần nữa: "Nguyễn tiên sinh, chuyện của anh và em không dính dáng một tí gì đến luật sư Lưu cả. Nể tình quan hệ vợ chồng mấy năm qua, em xin anh, chúng ta sớm tụ sớm tan đi thôi."
"Không đời nào!"
"Em sẽ trả cổ phần lại cho anh."
"Em đừng hòng!"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Anh muốn thế nào ư?" Anh muốn điên rồi đây! Xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, giải thích cũng đã giải thích rồi, một ngày ba bữa cộng với cả bữa khuya anh đến đây để chèo kéo cha vợ, vậy mà người phụ nữ này vẫn hỏi anh muốn thế nào ư?
Anh hung tợn vặn cằm cô: "Anh muốn thế nào ư? Anh muốn thế này đây!" Nói rồi anh cướp lấy môi cô, nụ hôn của anh còn dữ dội hơn cả bàn tay anh đang bóp chặt mặt cô: "Còn dám hỏi anh muốn thế nào à? Em giả bộ nữa đi, Trần Ân Tĩnh, em cứ giả bộ nữa đi!"
Cô bị anh cắn đau, ngặt nỗi làm cách nào cũng không thể giãy ra khỏi vòng tay đang kìm cặp của anh: "Anh đừng có giở cái thói này..."
"Anh không có văn hóa nên chỉ biết cái thói này thôi đấy!"
"Nguyễn Đông Đình!"
"Gọi cái gì? Về phòng xé giấy ly hôn ngay cho anh, nếu không để xem anh xử em thế nào!"
Cô tức đến phát ngất trước sự vô lý cùng cực của anh! Đáp kiểu gì anh cũng không chịu nghe, nói lý với anh, anh cũng không chấp nhận, thậm chí giờ anh còn lẽ thẳng khí hùng đưa ra yêu cầu này với cô.
"Có nghe hay không?" Điệu hỏi anh hung dữ.
Nhưng lần này Ân Tĩnh không trả lời lại nữa. Nguyễn Đông Đình chợt nếm được vị lành lạnh trên làn môi mà mình đang hôn, anh cả kinh, nhanh chóng lùi ra, thì thấy gương mặt cô đã nhuốm đầy nước mắt: "Ân Tĩnh..."
Cô dùng hết sức bình sinh cựa ra khỏi vòng ôm của anh.
"Tại sao lại khóc?" Nguyễn tiên sinh không còn tập trung vào vấn đề này nữa, liền bị cô đẩy ra. Anh duỗi tay, toan lau đi mấy giọt nước mặt trên mặt cô.
Song bị Ân Tĩnh gắng gượng tránh đi: "Lúc nào anh cũng bắt em nghe lời của anh, tại sao anh chưa bao giờ chịu nghe lời em nói?"
Nghe thấy câu mào đầu này, anh thừa biết câu đằng sau mà cô muốn nói tiếp là gì, vì thế đành dằn lòng giải thích lại lần nữa: "Ân Tĩnh à, đó là trường hợp đặc biệt, anh sợ nếu em để lộ sơ hồ rồi không may gặp phải chuyện gì xấu, nên mới không dám nói thật với em. Anh đã giải thích với em rồi..."
"Nhưng em không hài lòng với lời giải thích của anh! Không hài lòng một chút nào cả!"
"Ân Tĩnh..."
"Rõ ràng một câu nói của anh là có thể khiến em an tâm, một câu giải thích của anh là có thể khiến em không hiểu lầm anh với Hà Thu Sương nữa, nhưng anh không chịu nói với em. Anh cho phép cô ta ở trong nhà, rồi ngang nhiên đi bên cạnh cô ta như hình với bóng, anh còn bao hết cả Tsim Sha Tsui để chúc mừng sinh nhật cho cô ta! Anh có biết em buồn thế nào không? Cứ xem như là anh có kế hoạch đi, cứ xem như là anh sợ để lộ sơ hở đi, nhưng anh có biết em đau đến mức nào không, em đau đến mức nào chẳng lẽ anh không nhìn thấy ư?"
Không, anh biết đấy chứ, anh thấy đấy chứ! Rõ ràng anh thấy cô đau khổ đến mức nào, nhưng anh tỉnh táo, anh dửng dưng ngồi nhìn cô đau khổ, để rồi anh cứng rắn, anh dốc hết tâm sức đi thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.