Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
“Huyền Nhân?” Nguyên Đình bước nhanh về phía trước, có chút không thể tin, một lần nữa nhấn mạnh hỏi lại.
Tiết Thừa Viễn bình tĩnh nói: “Như thế nào?” lại tiếp tục đi về phía trước.
“Thế tử, vài năm gần đây, quan hệ giữa Nguyên Tây cùng Kiền Huy ra sao, hẳn là trong lòng ngài hiểu rõ”. Sau khi Nguyên Đình nghe Tiết Thừa Viễn đưa ra lựa chọn thì rất lo lắng, đi theo Tiết Thừa Viễn, chậm rãi nói: “Từ khi Hoàng thượng đăng cơ, liền sửa lại những quy định giao hảo ngày xưa giữa Nguyên Tây và Kiền Huy, vài năm này, Trạch Tiếp châu cùng Thịnh Dương châu chiến sự, tranh chấp không ngừng”.
Việc này khi còn ở Cổ Duy, Tiết Thừa Viễn đã sớm nghe qua, đối với tính tình Bộc Dương Thừa Hữu cũng coi như rõ trong lòng bàn tay.
“Nay thành Thân Vương của Kiền Huy phụng mệnh thân phó Phương Ninh (không hiểu ạ, thỉnh cao nhân giúp đỡ), trong khi ở Bán Nguyệt Ý giữa hai quốc gia có mâu thuẩn. Thái độ của Hoàng thượng từng mềm mỏng, bên ngoài là ký tên thư văn có lợi cho giao hảo hai nước, nhưng lại ngầm phái người ở cảnh nội Kiền Huy châm ngòi”.
Tiết Thừa Viễn cũng không ngoài ý muốn, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng có ý kiến gì, chính là hỏi: “Này cũng là nguyên do các ngươi lẻn vào Kiền Huy?”.
“Phải”. Nguyên Đình gật đầu nói: “Mấy ngày này, Cảnh Vĩ đế hạ lệnh cả Kiền Huy quốc lùng bắt người Nguyên Tây lẻn vào, trong thành Huyền Nhân, thương khách người Nguyên Tây cũng cảm thấy bất an, hội quán Nguyên Tây từng một thời phồn thịnh đông đúc, nhưng nay lạnh lẽo, vắng lặng không ít. Thế tử, lúc này ngài đến Huyền Nhân, lấy thân phận ngài tôn quý, sợ là gây nên bất lợi cho ngài”.
Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu nhìn dãy núi trước mặt dần dần hiển lộ trong sương mù dày đặc, thản nhiên nói: “Từ ngày đó rời Phương Ninh, Thừa Viễn đã sớm chỉ là một bố y mà thôi, làm sao lại là thân phận tôn quý?!!”.
“Thế tử!!” Nguyên Đình đột nhiên kéo tay áo Tiết Thừa Viễn, quỳ xuống nghẹn ngào nói: “Vương gia năm đó oan khuất đến nay chưa giải, ngài thật sự tình nguyện từ nay về sau rời xa cố thổ, như thế phiêu bạc bên ngoài, không hề hỏi đến chính sự trong triều?”.
“Đứng lên” Tiết Thừa Viễn nâng Nguyên Đình dậy, xem kỹ dung mạo tiều tụy trước mặt, trên người còn có vết thương, khẽ thở dài: “Nhân các hữu chí (làm người tất nhiên có chí hướng), cho dù phụ vương trên trời có linh thiêng, cũng chắc chắn nguyện cùng ta hành y tế thế, lựa chọn cứu người”.
“Nhưng thế tử, Hoàng thượng thi hành chính sách chính trị không được đón nhận, cứ thế mãi, Nguyên Tây sẽ sụp mất”. Nguyên Đình thật sâu cảm khái nói.
“Thiên mệnh tự định, dân chúng sẽ không để ý đến cuối cùng là ai sẽ độc chiếm thiên hạ, ngược lại chỉ mong mỏi quốc gia có minh quân (vị vua anh minh)”. Tiết Thừa Viễn đối với tranh giành lợi ích quốc gia của hoàng tộc lâu nay đã sớm nản lòng thoái chí.
Nguyên Đình nghe xong thì im lặng, quay đầu nhìn Phúc Toàn cùng Trần Linh, trong lòng không chịu nổi, cố nén chua xót trong lòng, thật mạnh quỳ xuống nói: “Thế tử, vô luận ngày sau khi nào ngài trở về Phương Ninh, Nguyên Đình và Trần Linh nếu còn một hơi thở, đều nhất định thề sống chết ngyện trung thành”.
Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng nhắm mắt, trầm mặc nửa ngày, thân thủ nắm vai Nguyên Đình, có chút cảm động nói: “Cảm tạ”, dừng một chút lại nói: “Xác thực Thừa Viễn có một chuyện muốn nhờ”.
“Thế tử, thỉnh nói” Nguyên Đình ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nói.
“Mẫu phi vẫn hảo?”
“Hoàn hảo, Vương phi tâm tính ôn nhã, mấy năm nay vẫn trú trong Từ Uyên tự phía tây kinh thành vì Vương gia thủ linh”.
“Thừa Hi, Thừa Đình đâu?” Tiết Thừa Viễn hỏi tiếp.
Nguyên Đình gật đầu nói: “Sưởng Thân Vương mặc dù đã cao tuổi, nhưng dưỡng dục tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa tuyệt không có nửa điểm hàm hồ, chỉ có yêu thương thêm”.
Tiết Thừa Viễn có chút vui mừng khẽ thở dài: “Đều nói huynh trưởng như cha, nhưng vài năm này Thừa Viễn không thể tẫn trách chiếu cố người nhà, lần này đi Huyền Nhân, nếu có thể yên ổn, đều muốn đón mẫu thân cùng đệ muội đến, cả nhà đoàn tụ”, nói đến đây, ngữ điệu Tiết Thừa Viễn có chút ngưng trọng, dặn dò nói: “Nếu lúc Nguyên Tây có biến, nhớ lập tức phái người đến Huyền Nhân báo cho Thừa Viễn biết”.
“Thế tử yên tâm. Vương gia và thế tử năm đó đều có ân với thuộc hạ”. Nguyên Đình dập đầu nói.
Sương mù trong núi dần dần theo gió tan đi trong ánh mặt trời, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo phù hợp với sự thê lương cô tịch trong lòng bốn người.
Trong lúc nhất thời, không một ai lên tiếng, chỉ có thể ẩn ẩn nghe được không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở dài.