Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý

Chương 19.5:




Thiên Trọng Xuyên say rượu mới tỉnh, vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn muốn ra cửa tìm Tửu Thiên uống rượu, chính là dạo một vòng cũng không thấy bóng dáng của Tửu Thiên.
Hôm nay là ngày mở cửa cuối cùng của Diễm Thực Sơn.
Thiên Trọng Xuyên đi đến bờ sông Ô Mãn, hắn đột nhiên muốn đi tới gốc cây bồ đề lúc trước vẫn hay đi qua, từng bước quỳ lạy, dập đầu thật sâu, chính là cuối cùng Phong Trản vẫn chết rồi, chết đáng thương như vậy, trước khi chết còn lo lắng mình rơi lệ… hắn cầm một hòn đá ném vào trong nước.
“Làm gì vậy?” Tửu Thiên đã đi tới: “Đến gần Diễm Thực Sơn xem thử?”
Thiên Trọng Xuyên ừ một tiếng, đứng lên đi theo gã.
Cách thật xa, hắn chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc một trận lại tiếp một trận, Thiên Trọng Xuyên cau mày đến gần, nhìn thấy Diễm Thực Sơn đã nứt ra một khe hở, quỷ chết đói bò đầy đất, là cảnh tượng tiếng kêu than dậy trời*, Thiên Trọng Xuyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Diễm Thực Sơn mở, không biết lúc trước là dạng gì, nhưng lúc này, bên trong đột nhiên lóe lên ánh sáng một đợt lại một đợt, hắn quay mặt qua nhìn Tửu Thiên, Tửu Thiên cau mày: “… Không đúng.”
(*Nguyên văn 哀鸿遍野 ai hồng biến dã: hình dung khắp nơi là tiếng than khóc, cảnh tượng bi thảm của dân chạy nạn trôi giạt khắp nơi.)
Tửu Thiên muốn vào xem, bị Thiên Trọng Xuyên cản lại, hắn ném trường bào của mình xuống, không do dự tiến vào.
Bên trong rất nóng, thậm chí không khí đều là nóng bỏng, Thiên Trọng Xuyên đi về phía trước vài bước, liền nín thở, hắn không nhìn rõ bên trong, chỉ có thể híp mắt đi thẳng một đường về phía trước, hắn rốt cuộc đi tới nguồn sáng, mắt của Thiên Trọng Xuyên thích ứng một chút, đó là một ao nước nhỏ cỡ một tấc vuông, bên trong tràn đầy chất lỏng phát ra ánh sáng, Thiên Trọng Xuyên không duỗi tay sờ, hắn cảm thấy bên trong có chứa thứ gì đó, mặt nước dao động từng đợt,Thiên Trọng Xuyên đột nhiên cảm thấy trái tim của mình đập vô cùng nhanh, hắn duỗi ngón tay đụng thử, cái gì cũng không xảy ra, chỉ cảm thấy lạnh căm căm.
Hắn chậm rãi duỗi cả bàn tay vào giữa ao, chạm tới một thứ hình bầu dục, lớn bằng một bàn tay của hắn.
Hắn vừa động, nước ao liền nổi bong bóng ùng ục, Thiên Trọng Xuyên nhấp môi, duỗi ra hai cánh tay mò thứ kia ra.
Đó là một quả trứng bóng lưỡng tinh xảo.
Thiên Trọng Xuyên đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân đang chấn động, hắn ôm chặt quả trứng, bước nhanh ra ngoài, Tửu Thiên đánh giá thứ trong ngực hắn, hỏi hắn: “Đó là thứ gì?”
Không đợi Thiên Trọng Xuyên trả lời, phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, Thiên Trọng Xuyên cùng Tửu Thiên, tính cả quỷ chết đói nằm dưới đất đều bị bắn nước khắp người, chính là hắn giống như không có việc gì, ôm thật chặt quả trứng trong ngực rời đi,
Tửu Thiên đuổi theo sau, chính là đến trước cửa tẩm điện, Thiên Trọng Xuyên liền đóng sầm cửa, Tửu Thiên gõ gõ cửa, Thiên Trọng Xuyên không có chút phản ứng nào.
Hắn thấp sáng tất cả ngọn nến, trong phòng thoáng cái như ban ngày, Thiên Trọng Xuyên híp mắt quan sát trứng trên bàn, hắn có một suy đoán lớn mật, chính là vì quá mức điên cuồng, hắn không dám nghĩ lại, thậm chí không dám chờ mong, tay hắn run run phủ lên trứng, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc Tửu Thiên lại nhìn thấy hắn, thấy Thiên Trọng Xuyên ngồi dưới đất, dùng hai tay ôm lấy quả trứng tròn trịa kia, mặt mũi gã tràn đầy không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi nhặt được thứ gì vậy?”
“… Ta cảm thấy,” Thiên Trọng Xuyên nói cực kỳ chậm rãi: “Đây là Phong Trản.”
Tửu Thiên hoảng sợ, gã cảm thấy Thiên Trọng Xuyên thật đáng thương, cầu mà không được, bức mình điên rồi, nhưng gã cũng không dám nói gì, sợ kích thích đến Thiên Trọng Xuyên, đành phải hùa theo: “Thật sao?”
“Ta không điên,” Thiên Trọng Xuyên ngẩng đầu nhìn gã: “Không phải rồng nở ra từ trứng sao? Êm đẹp, tại sao Ác quỷ ngôn lại xuất hiện một quả trứng? Nếu như không phải Phong Trản…”
Nhưng như thế nào sẽ là Phong Trản a? Phong Trản chính là đã chết rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Thiên Trọng Xuyên đột nhiên đổi sắc mặt, thật sự giống như một kẻ điên tinh thần không bình thường: “Khẳng định chính là y.”
Tửu Thiên chỉ trầm mặc, gã lo lắng quả trứng kia ấp không ra gì mà nói, Thiên Trọng Xuyên sẽ giết người, đành phải thường xuyên ở bên cạnh hắn, cứ như vậy hơn nửa năm.
Quả trứng kia vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Thiên Trọng Xuyên lại càng ngày càng điên rồi, hắn thậm chí bắt đầu làm cho người ta chuẩn bị quần áo cho Phong Trản, bởi vì không xác định y mấy tuổi có thể hóa hình, chuẩn bị từ nhỏ đến lớn, hiện tại ai cũng không dám chọc giận hắn, cũng không dám đụng đến quả trứng chết bảo bối kia.
Tửu Thiên tốn nửa năm, thật sự tốn không nổi nữa, gã cảm thấy cho dù mình xuất phát từ tình bằng hữu hay gì khác, hẳn là phải nhắc nhở Thiên Trọng Xuyên, chính là gã vừa mới mở miệng, Thiên Trọng Xuyên đã nói: “Đừng lên tiếng!”
“…Ngươi có thể nghe một lời khuyên từ ta hay không?” Tửu Thiên nói: “Y đã chết chính là đã chết —— “
Nhưng cùng với câu nói của gã, quả trứng kia đột nhiên nứt, Thiên Trọng Xuyên cùng Tửu Thiên đều giống như bị người bóp cổ không dám động, thở cũng không dám thở gấp, Thiên Trọng Xuyên là quan tâm, Tửu Thiên là sợ hãi, gã sợ Thiên Trọng Xuyên phát hiện bên trong ấp ra một con chim hoặc là một thứ gì đó khác, sẽ nổi điên tại chỗ.
Thế nhưng quả trứng kia chậm rãi chậm rãi nứt ra, một mảnh vỏ nhỏ bị thứ gì đó đẩy ra, một cái sừng còn không lớn bằng ngón út của cô nương đâm ra.
Trứng rốt cuộc vỡ ra hết, thứ bên trong lộ diện, đó là một con rồng nhỏ cả người màu lam nhạt, thân thể mềm rũ như bông. Nó chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi con ngươi màu lục lóng lánh.
Thiên Trọng Xuyên đụng cũng không dám đụng, hắn hốt hoảng hỏi Tửu Thiên: “Làm sao bây giờ?”
Cũng không chờ đến câu trả lời của Tửu Thiên, Thiên Trọng Xuyên liền dùng bàn tay nâng con rồng kia lên, hắn thở gấp, cảm thấy con rồng này yếu ớt giống như có thể chết bất cứ lúc nào.
Tửu Thiên bình tĩnh hơn hắn, gã tìm người đến chuẩn bị đồ vật xong xuôi, lúc muốn bỏ con rồng vào cái ổ phủ kín cỏ khô mềm mịn, Thiên Trọng Xuyên lại không buông tay, hắn khăng khăng làm người lại phủ thêm một lớp vải mềm chất liệu tốt nhất.
Thiên Trọng Xuyên do dự đặt con rồng vào bên trong, xem cái đuôi nhỏ giống như lá cây lắc lắc, phát ra tiếng kêu mềm nhũn, Thiên Trọng Xuyên không biết nên cho nó ăn gì, Tửu Thiên nói: “Nó nhỏ như vậy, đừng cho ăn loạn…”
“Y chết đói làm sao bây giờ?” Thiên Trọng Xuyên hỏi.
“Rồng không đói chết!” Tửu Thiên nhìn hắn giống như nhìn kẻ điên: “Ngươi bình tĩnh một chút.”
Thiên Trọng Xuyên đột nhiên phục hồi tinh thần, đuổi tất cả mọi người đi.
Con rồng kia vẫn luôn ngủ, Thiên Trọng Xuyên có thể xác định nó còn sống, chỉ là bởi vì khi nó ngủ sẽ thỉnh thoảng nhúc nhích cái đuôi.
Chờ đến khi nó mở mắt lần nữa, đã là năm ngày sau, nó nhìn qua có tinh thần hơn lúc vừa mới ra đời một chút, Thiên Trọng Xuyên dùng ngón tay đụng đụng sừng của nó, nó còn sẽ chủ động cọ cọ.
Thiên Trọng Xuyên mang theo một hơi không dám lơi lỏng, hắn để cho người ta cầm sữa bò trâu tới đút nó, con rồng kia trườn trườn ghé đầu vào thành bát, đột nhiên đâm thẳng đầu vào, Thiên Trọng Xuyên hoảng sợ, vội vàng vớt nó ra, nhìn nó sặc đến run rẩy, không dám tiếp tục để nó tới gần cái bát kia, hắn đành phải dùng ngón tay mình chấm một ít, đưa đến bên miệng nó.
Con rồng ăn một hồi, lại không ăn nữa, Thiên Trọng Xuyên cầm vải mềm nhúng nước lau người cho nó, nó thật thuận theo mà mặc Thiên Trọng Xuyên đùa nghịch, còn chủ động dùng cái sừng nhỏ cọ cọ tay Thiên Trọng Xuyên.
Lúc này nó duỗi thẳng cả người, cũng không dài bằng một bàn tay hắn, Thiên Trọng Xuyên cũng không dám dùng sức đụng, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo người nó, lại bỏ lên lớp cỏ khô mềm xốp.
Lúc Tửu Thiên tới đây, liền thấy Thiên Trọng Xuyên ngồi tại chỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm con rồng kia, mắt cũng không nỡ chớp, gã cảm thấy mặc dù bản thân không cách nào đồng cảm như bản thân đã từng trải qua*, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng lý giải một chút, gã ngồi bên cạnh Thiên Trọng Xuyên, thấp giọng: “Sao nó cứ ngủ mãi vậy?”
(*Nguyên văn 感同身受 cảm đồng thân thụ: Cảm nhận rõ như đích thân mình đã trải qua.)
Thiên Trọng Xuyên cũng phát hiện, dường như nó rất không có tinh thần, phản ứng cũng chậm, lúc dỗ nó ăn, cũng phải qua thật lâu nó mới phản ứng, trong lòng Thiên Trọng Xuyên cũng có chút lo lắng mơ hồ, nhưng hắn lắc lắc đầu: “Nó vẫn còn nhỏ a, phải phát triển thân thể.”
Phong Trản nhưng vẫn không lớn gì, vẫn luôn mềm nhũn như vậy, không có tinh thần, chỉ có Thiên Trọng Xuyên dùng ngón tay cọ cọ sừng nó, nó mới có thể chớp mắt ngẩng đầu, cũng cọ cọ ngón tay Thiên Trọng Xuyên.
Cứ như vậy qua hai năm, thời gian Phong Trản tỉnh táo cũng không nhiều, chỉ lớn hơn lúc mới sinh ra một chút, lúc đầu Thiên Trọng Xuyên còn có thể an ủi mình, khả năng rồng đều là như vậy, chính là càng về sau, Phong Trản gần như không có lúc nào tỉnh, tỉnh cũng không thích ăn gì, Thiên Trọng Xuyên sốt ruột không biết làm gì cho phải.
Đêm hôm đó, Thiên Trọng Xuyên thật sự quá mức buồn ngủ, hắn ôm ổ của rồng nhỏ lên giường, ôm vào lòng vừa muốn ngủ, chỉ nghe thấy rồng nhỏ đột nhiên bắt đầu kêu.
Tiếng của nó không nãi thanh nãi khí giống như làm nũng lúc bình thường, mà là một bên vặn vẹo giãy giụa, một bên kêu đến bén nhọn, Thiên Trọng Xuyên lập tức liền tỉnh, tay run run chạm vào nó, nó lại đột nhiên chui vào trong áo của Thiên Trọng Xuyên, Thiên Trọng Xuyên chỉ cảm thấy người nó rất nóng, nóng có chút bỏng, lại không dám đụng bậy, sợ làm thương nó, chính là cũng không lâu lắm, Thiên Trọng Xuyên liền cảm thấy trên người nặng xuống, dường như có thứ gì đó mềm nhũn đè nặng hắn.
Hắn chậm rãi cởi áo của mình, một khuôn mặt trắng nõn chui ra nhìn thẳng hắn.
Thiên Trọng Xuyên cũng không dám thở mạnh, hắn nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mắt, thấy đứa nhỏ chớp chớp mắt, Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nước mắt chảy ròng.
Tửu Thiên không thể không thừa nhận, Thiên Trọng Xuyên vẫn là rất có thiên phú trông trẻ nhỏ, hoặc là nói, có kiên nhẫn.
Phong Trản rất thích khóc, Tửu Thiên còn chưa từng thấy một đứa nhỏ thích khóc như vậy, mỗi lần đều phải khóc đến ho khan, thật sự khóc không thể động, y mới dừng lại, chính là cho dù y khóc bao lâu, Thiên Trọng Xuyên đều ôn nhu dỗ dành y, lau sạch mặt cho y, lại ôm y đi vài vòng.
Thiên Trọng Xuyên cũng kinh ngạc đối với sự kiên nhẫn của mình, hắn chỉ là cảm thấy, chính mình rốt cuộc tìm được một tia hy vọng, đã tìm được một chút cảm giác tồn tại, chỉ cần Phong Trản có thể lớn lên, hắn không cầu gì khác.
Lần đầu tiên hắn thật sự cảm thấy vui vẻ, là Phong Trản đưa cho hắn một bông hoa, hắn ngồi xổm xuống nhìn bàn tay múp míp của Phong Trản cầm hoa duỗi về phía mũi mình, đột nhiên không nhịn được cười, cười đến Tửu Thiên lạnh sống lưng, nhưng khi Thiên Trọng Xuyên nhận bông hoa kia, phát hiện lòng bàn tay Phong Trản toàn là gai.
Hắn đau lòng vội vàng gỡ gai cho Phong Trản, Tửu Thiên hừ một tiếng, cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ, không lâu lắm, Tửu Thiên nhịn không được hỏi: “…Thiên Trọng Xuyên, ta nói thật ngươi đừng mắng ta, có phải đứa nhỏ này có chút ngốc hay không?”
Gã không nói đùa, Thiên Trọng Xuyên cũng biết, Phong Trản đúng là —— có chút ngốc, không phải loại ngốc phản ứng đờ đẫn chậm chạp, y nhìn qua rất thông minh, chính là không quá quan tâm chuyện ở bên ngoài, bản thân lạnh hoặc nóng, khát hay đói bụng, cũng chưa bao giờ biết nói, ngoại trừ Thiên Trọng Xuyên, y cũng rất để ý tới những người khác.
Thiên Trọng Xuyên cản bản không trông chờ Phong Trản nhớ rõ mình, y có thể tồn tại là tốt rồi, chính là Phong Trản càng lớn, loại ngốc này càng biểu hiện rõ ràng, Thiên Trọng Xuyên vẫn là cảm thấy đặc biệt khó chịu... hắn đau lòng Phong Trản, vốn là một người thông minh lanh lợi như vậy, vì mình lại phải vô duyên vô cớ chịu rất nhiều tội.
Lúc Phong Trản vừa được sáu bảy tuổi, còn chưa học được nói chuyện, nhìn qua cũng rất nhỏ, y thật dính Thiên Trọng Xuyên, luôn muốn hắn ôm, có đôi khi Thiên Trọng Xuyên sẽ để cho y ngồi trên vai mình, dẫn y ra ngoài chơi, có một ngày Thiên Trọng Xuyên ôm y ngồi ở bờ Ô Mãn, lấy cục đá ném vào sông, Phong Trản đột nhiên nhỏ giọng gọi: “Cha.”
“…” Thiên Trọng Xuyên lại để cho y đứng ngay ngắn, nhìn mặt y: “Ngươi nói gì?”
“Cha,” Phong Trản nói vậy, sờ sờ mặt Thiên Trọng Xuyên.
Thiên Trọng Xuyên im lặng thật lâu, hắn trầm mặt hỏi: “Ai dạy ngươi?”
Phong Trản nhìn hắn không hiểu ra sao, vừa muốn khóc, Thiên Trọng Xuyên vội dùng giọng điệu mềm nhũn dỗ y, nước mắt Phong Trản rốt cuộc vẫn rơi xuống, y cảm thấy mình thật vất vả học xong một câu, muốn nói cho Thiên Trọng Xuyên nghe, Thiên Trọng Xuyên còn mất hứng... y càng nghĩ càng ủy khuất, khóc đến ho khan,Thiên Trọng Xuyên luống cuống tay chân ôm y dỗ dành, vẫn luôn dỗ đến khi Phong Trản đói bụng, không khóc được nữa, mới ngừng khóc, nức một cái lại một cái, đôi con ngươi màu lục ngập nước nhìn Thiên Trọng Xuyên.
“Đừng khóc,” Thiên Trọng Xuyên hôn hôn mặt y: “Ta sai rồi, không nên hung với Tiểu Bảo.”
Phong Trản ừ một tiếng, chính là không biết y nghĩ đến cái gì, lại muốn khóc, Thiên Trọng Xuyên đành phải vội vàng biến sừng của mình ra, Phong Trản dùng tay bắt lấy, thò tới gặm gặm, đắng đến nhăn mặt.
Chơi một hồi, Phong Trản đã dỗ tốt rồi, y lại ôm cổ Thiên Trọng Xuyên, mềm mại gọi một tiếng: “Cha.”
Thiên Trọng Xuyên sợ lại chọc giận y khóc, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, miễn cưỡng đáp lại.
Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản về, ác quỷ cùng atula đụng phải trên đường đi cũng không dám nhìn Phong Trản, Phong Trản cũng lười xem bọn họ, cứ núp ở trong ngực Thiên Trọng Xuyên, duỗi tay sờ sờ mặt hắn.
“Là ai dạy ngươi gọi cha?” Thiên Trọng Xuyên hôn hôn tay y, ôn nhu hỏi.
Phong Trản cũng không biết nói cái khác, đương nhiên không thể đáp lại hắn, trầm mặc nhìn thẳng hắn một hồi, Phong Trản đột nhiên mỉm cười, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, Thiên Trọng Xuyên nhìn y một hồi, hôn hôn trán y, ôm y chặt thêm một chút.
Trở về cung điện, Thiên Trọng Xuyên ôm Phong Trản cho y ăn cơm, Phong Trản ăn rất chậm, cũng không ăn tốt, Thiên Trọng Xuyên rất có kiên nhẫn mà đút y từng thìa một, Phong Trản đột nhiên vươn tay cầm một miếng thịt giòn rụm đến bên miệng Thiên Trọng Xuyên: “A—— “
Thiên Trọng Xuyên ăn, Phong Trản mới xoay qua ăn của mình, Thiên Trọng Xuyên bỗng dưng rất muốn thở dài.
Buổi tối Thiên Trọng Xuyên đặt y vào giường nhỏ bên mép giường của mình, đắp chăn xong, hôn hôn mặt y, liền rời đi, Phong Trản lại bắt lấy cổ tay hắn không cho đi, Thiên Trọng Xuyên hết cách, đành phải ôm y: “Ngủ một mình không được sao?”
Thiên Trọng Xuyên sợ buổi tối trở mình đè nặng hoặc là ồn đến y, chính là Phong Trản không ngừng lắc đầu, lại ôm cổ hắn không buông tay, Thiên Trọng Xuyên đành phải ôm y vào trong chăn của mình.
Hắn đột nhiên nhớ tới mình hay nói đùa với Phong Trản, nói y nếu là cô nương, lúc này cũng có nhãi con rồi, lúc sau Phong Trản tức giận, mình còn nói, nuôi một mình y là đủ rồi… Thiên Trọng Xuyên cảm thấy trong lòng rất chua xót, lại có chút muốn cười, hắn vỗ vỗ mặt Phong Trản: “Nuôi ngươi nhưng quá phiền toái.”
Cũng không biết Phong Trản có để trong lòng hay không, y chớp chớp đôi mắt màu lục nhìn Thiên Trọng Xuyên, gọi hắn: “Cha.”
Thiên Trọng Xuyên không đáp lại y, hắn vỗ vỗ lưng Phong Trản: “Ngủ đi.”
Phong Trản ừ một tiếng, Thiên Trọng Xuyên đắp chăn cho y, nặng nề ngủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.