“Ta muốn… mượn tay quận chúa để báo thù.”
Nghe giọng điệu rất đỗi bình tĩnh như thể chắc chắn mọi chuyện sẽ thành công của y, Vương Nguyệt không khỏi bật cười. Nàng ngồi thẳng dậy, tràn đầy hứng thú nhìn hắn: “Trước ngồi xuống đi.”
Cảnh Nghi ngồi xuống cạnh nàng, nàng mới tiếp tục: “Không biết ngươi có thù oán gì với ai mà phải mượn tay ta để báo thù?” Mặc dù đã đoán trước được, nhưng Vương Nguyệt vẫn hỏi. Mục tiêu của Cảnh Nghi có gì khác ngoài phụ mẫu đã mất của hắn?
“Ta muốn nhờ quận chúa điều tra lại vụ án của một vị quan năm xưa.” Cảnh Nghi nói.
“Là ai? Từ thời tiên đế đã có vô vàn những gia đình quan lại bị hạch tội, có đúng có sai, nhưng ngươi phải nói rõ ra đã.” Vương Nguyệt cười nhạt. Oan án của Tiêu gia nàng biết, chỉ là lúc sắp điều tra được kẻ đứng sau thì lại bị phá ngang. Nàng chỉ biết, nó ít nhiều có liên quan tới Thẩm phủ.
“Là Tiêu đại tướng quân.” Cảnh Nghi nói, Vương Nguyệt lại càng muốn hỏi àuặn: “Vì sao? Ngươi có liên can gì với Tiêu phủ?”
“Ta… nợ Tiêu phủ một phần ân tình.”
Vương Nguyệt cười nhạt, đúng là chẳng có thành ý gì cả, đến sau cùng vẫn giấu nàng. Ân tình? Ân sinh thành sao? Nhưng hắn đề phòng cũng không sai, hắn cũng nên chừa lại một bí mật cho mình. Dẫu sau, đại công tử Tiêu Cảnh Nghi của Tiêu phủ vốn dĩ phải chết từ mười mấy năm trước rồi.
“Nếu là Tiêu phủ thì không phải không thể. Trước đây phụ thân ta cũng từng là bằng hữu với trấn quốc đại tướng quân.” Vương Nguyệt chăm chú quan sát biểu cảm của hắn. Không tỏ ý mừng rỡ hay trông mong, hắn vẫn đang đợi nàng nói tiếp. “Nhưng tại sao ta phải giúp ngươi? Ngươi giúp gì được cho ta?”
Với thân phận hiện tại của Cảnh Nghi, hắn chẳng có gì có thể cho nàng được cả. Hắn biết rõ điều đó nên trước khi tới đã chuẩn bị sẵn sàng: “Ta có thể tận lực hầu hạ quận chúa, tấm thân này… hoàn toàn thuộc về quận chúa.”
Vương Nguyệt bật cười, tiếng cười lanh lãnh như tiếng chuông, trong vắt mà ngân vang. Cảnh Nghi nhìn đến ngẩn ngơ. Có gì buồn cười lắm sao? Hắn đã dùng cả thân ra đổi, sao nàng lại cười như vậy? Nàng khinh thường hắn? “Hình như ngươi quên mất bây giờ ngươi không còn là công tử của Thẩm phủ, mà là nam sủng của Vĩnh Ninh quận chúa?” Nàng đi lên, khẽ nâng cằm hắn, áp mặt lại gần. Hơi thở của hắn lập tức trở nên hỗn loạn, bàn tay trong ống tay áo cũng siết chặt. Gần quá… cả hai kiếp cũng chưa lần nào gần đến như vậy, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương rất nhạt trên người nàng, thấy được sóng mắt chuyển động trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia.
“Ngươi là nam sủng, hầu hạ ta không phải là nhiệm vụ của ngươi sao? Thân thể kia, kể từ lúc ngươi bước qua cửa phủ quận chúa thì đã trở thành của ta rồi.” Nàng buông hắn ra, cảm thấy rất hài lòng khi nhìn biểu cảm ngớ ngẩn kia của hắn. Thì ra chọc hắn lại vui tới vậy, xé đi vỏ bọc điềm tĩnh đạo mạo kia lại có thể làm nàng thỏa mãn tới vậy. Cảm giác như, nàng đã tìm được niềm vui mới trong đời rồi.
“Quận chúa không sai, nhưng người không nghĩ tới ta sẽ cự tuyệt hay tự vẫn sao?”
Vương Nguyệt lập tức trầm mặc. Hắn biết rõ nàng đang sợ gây sự với các nhà quan lớn, nếu hắn có mệnh hệ gì trong phủ của nàng, vậy nàng sẽ khó thoát. “Hay lắm! Không tồi đâu.”
“Nhưng ta cũng không đưa ra giao dịch làm quận chúa thiệt thòi, như vậy không đáng mặt nam tử. Ngoài việc hầu hạ quận chúa, ta còn có thể giúp người giải quyết những tin đồn thất thiệt bên ngoài, thay quận chúa tạo mối quan hệ với các nhân vật lớn khác trong kinh thành.” Nói cách khác chính là hắn muốn giúp nàng câu kết phe phái.
Ha! Thì ra không chỉ hoàng đế mà người khác nhìn vào cũng cho rằng nàng nuôi ý định tạo phản.
“Được, thành giao.” Nàng lại muốn xem thử, hắn muốn bày trò gì. Nàng cũng không sợ lại giống kiếp trước, bởi ở thời điểm này hắn và hoàng thất chưa có quan hệ gì, nếu có thì hắn đã không nhờ nàng điều tra lại vụ án năm xưa. Hơn nữa, thái độ của Lý Thụy không giống như quen biết hắn. “Vậy đêm nay, ngươi ở lại hầu ta đi?”
Nàng muốn xem thử, rốt cuộc hắn là người phe ai.
“Hầu… Hầu quận chúa… sao?” Vành tai hắn thoáng chốc trở nên đỏ bừng, Vương Nguyệt phải nén cười. “Đúng vậy, nhưng ta phải đi tắm, ngươi ở đó chờ đi.”
Rồi nàng cho gọi nha hoàn chuẩn bị nước tắm ở ngay gian sau, dùng một tấm bình phong mỏng ngăn lại. Cẩm Sắc nhìn Cảnh Nghi phải ngồi ở bàn ngoài nhịn nhục mà buồn cười, Nguyệt tỷ đúng là biết cách trêu chọc người khác.
Trong phòng chỉ có hắn với nàng, tuy hắn đã cố không để ý nhưng ánh mắt lại cứ vô thức hướng về tấm bình phong. Ánh nến bên trong làm dáng người quyến rũ của nàng in rõ lên tấm bình phong mỏng, Vương Nguyệt lại cố tình thả chậm động tác cởi áo. Nhưng nàng chỉ cởi áo ngoài để xem phản ứng của hắn, vào bồn ngâm một xíu rồi cũng đổi quần áo ra ngay. Lúc này, mặt hắn đã đỏ bừng.
“Đã để ngươi chờ lâu rồi.” Nàng cười, mặc bộ áo ngủ hơi mỏng lướt qua hắn. Cảnh Nghi nuốt nước bọt, nói khẽ: “Quận chúa… ta… ta chưa chuẩn bị kĩ…”