“Hả? Chuẩn bị kĩ cái gì?” Vương Nguyệt nhịn cười. Nàng đi thẳng qua cái tủ gỗ, lấy trong ngăn tủ ra một cây sáo trúc. Nàng đưa nó cho hắn, lại nói: “Nghe nói ngươi không chỉ giỏi văn mà còn giỏi cả đàn sáo. Không biết có thể phục vụ ta hay không?”
Cảnh Nghi vẫn còn ngơ ra chưa hiểu đã bị nàng nhét cây sáo vào tay. Nữ tử lười biếng lên giường nằm, chống tay nhìn hắn: “Không thể?”
“Không… không phải…” Chỉ là hắn không ngờ phục vụ theo ý nàng chính là chuyện này. Hắn vốn còn tưởng…
“Vậy bắt đầu đi.” Vương Nguyệt mắc chứng khó ngủ. Có lẽ hai năm trên chiến trường luôn phải đề cao cảnh giác kể cả lúc nghỉ ngơi đã làm cho nàng không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ như trước. Từ hôm về kinh tới nay cũng có nhiều chuyện để lo nghĩ, hầu như nàng đều là làm việc tới lúc ngủ quên đi.
Nàng buông rèm, cách Cảnh Nghi một lớp màng mỏng. Hắn nhấc ghế lại gần giường nàng một chút, bắt đầu thổi sáo. Vương Nguyệt chợt nói: “Chờ đến lúc ta ngủ là ngươi có thể đi.”
“Đã hiểu.”
Vương Nguyệt muốn chờ xem lúc nàng ngủ hắn có làm gì không, tỉ như lén nhìn hay lục soát. Nhưng ngoài ý muốn tiếng sáo du dương lại làm nàng ngủ quên đi mất. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì Cảnh Nghi đã rời đi từ lâu, căn phòng cũng không có dấu hiệu gì kì lạ, ngay cả cây sáo trúc cũng được để lại trên bàn.
“Ha, hắn thật sự không làm gì cả.” Vương Nguyệt lẩm bẩm. Cẩm Sắc mang nước vào cho nàng rửa mặt, lại lén nhìn nàng, hỏi: “Nguyệt tỷ, hai người hành sự nhanh vậy sao? Có phải sức khỏe của Thẩm lang quân không tốt không?”
“… Không phải như muội nghĩ đâu.”
…
Không biết bằng cách nào và thông qua ai, chuyện Cảnh Nghi ở lại Thiên Luân các đã truyền ra ngoài. Qua miệng lưỡi thế gian, hắn chỉ ở lại viện tử của nàng vài đêm đã trở thành hắn đắc sủng, sắp sửa trở thành nam chủ nhân của phủ quận chúa. Có người còn nói nàng đặc biệt yêu thích hắn, đi đâu cũng mang theo, không rời nửa bước.
Nghe những lời đồn đoán đó về mình, Vương Nguyệt chỉ có thể cười trừ nhìn nam nhân đang gảy đàn bên cạnh, nói: “Ngươi có ra ngoài không? Có nghe mấy chuyện đó chưa?”
“Đều là tin đồn mà thôi, nếu quận chúa không thích thì ta sẽ đi dọn dẹp ngay.” Hắn rất thành thật trả lời, nhưng lại vô ý gảy sai một đoạn nhạc. Vương Nguyệt phẩy tay ý bảo hắn dừng lại, nói: “Thôi, mặc kệ nó đi.”
“Quận chúa không sợ ảnh hưởng tới thanh danh của mình sao?” Cảnh Nghi có vẻ rất ngạc nhiên. Vương Nguyệt lại cười như chẳng có chuyện gì, đáp: “Nạp một lúc ba nam sủng vào cửa, thanh danh của ta vốn đã không sạch sẽ gì rồi. Hơn nữa cũng chỉ sủng ái một người, không phải chuyện gì to tát.”
Rồi nàng nhìn hắn, mang theo ý cười trêu chọc: “Dù sao ngươi cũng là đệ nhất hoa nam của kinh thành, ta sủng ái ngươi cũng chẳng có gì lạ.”
“Vậy quận chúa thích nam sắc của ta sao?”
Vương Nguyệt đứng dậy, cười đáp: “Không phải của ngươi, phải nói rằng ai có nam sắc ta đều thích.”
“Ra là vậy…” Ra là nàng vốn dĩ đã thích nam nhân có tư sắc chứ không phải đặc biệt thích hắn. Nữ nhân xấu xa!
Đang lúc hai người đùa bỡn nhau thì Cẩm Sắc chạy ra chỗ hậu viện đó, hớt ha hớt hải nói: “Nguyệt tỷ! Lục công chúa tới rồi, tự ý xông vào cửa phủ, hiện đang ở từ đường.”
Vương Nguyệt sớm biết nàng ta sẽ tới, không có gì bất ngờ liền kéo theo Cảnh Nghi đi vào: “Đi, vận đào hoa lớn nhất của ngươi tìm tới cửa rồi.”
Ở giữa từ đường, một nữ nhân mặc y phục màu hường phấn đang siết chặt nắm tay, đôi mắt ai oán nhìn nữ nhân ngồi ở vị trí gia chủ. Bên cạnh Vương Nguyệt, Cảnh Nghi đang đứng rót trà. Cả hai người họ đều đang mặc bạch y, nhưng nữ tử trông ngang ngạnh bá vương bao nhiêu thì nam tử lại có vẻ điềm đạm bấy nhiêu. Hắn đang rất chuyên chú rót trà cho nàng, vậy xem ra tin đồn hắn đắc sủng không phải là giả.
“Qua bên kia rót trà cho công chúa đi.” Vương Nguyệt nổi hứng trêu chọc. Cảnh Nghi nhìn nàng một cái, nén cảm giác chán ghét mà qua chỗ Tố Tinh rót trà. Tố Tinh không màng sỉ diện sờ vào tay hắn ta, nhẹ giọng hỏi: “Có phải tỷ ta cưỡng ép ngươi không? Ngươi có chịu ủy khuất gì không? Chỉ cần nói với bổn công chúa, bổn công chúa sẽ giúp ngươi.”
Khóe môi Cảnh Nghi hơi giật, hắn vội lùi ra sau làm nước trà văng lên bàn. Hắn đáp: “Công chúa nghĩ nhiều rồi, hạ thần sống rất tốt.” Hắn lại liếc nhìn nàng một chút: “Quận chúa rất tốt, được quận chúa để mắt tới là phúc phần của hạ thần.”
“Bổn công chúa thích ngươi hơn, chắc chắn sẽ đối xử với ngươi tốt hơn!”
“Nhưng hạ thần không thích công chúa, tâm ý hạ thần chỉ hướng về quận chúa.” Ồ ồ, diễn đạt lắm.
“Được rồi, lui xuống đi.” Vương Nguyệt nhìn vẻ mặt không cam lòng của Tố Tinh mà hả dạ. Bị người mình thích khước từ thẳng thắn không chừa chút mặt mũi chắc là đau lòng lắm.
Tố Tinh đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt nàng, quát: “Cười cái gì mà cười! Đáng cười lắm sao? Có phải tỷ rất hả dạ không?”
“Hả dạ? Hửm? Có lẽ là một chút. À không, nhiều chút.”
“Tỷ… tỷ…!” Tố Tinh giậm chân: “Tỷ cướp người của ta có phải là rất vui không? Rõ ràng… rõ ràng là ta nhắm tới y trước, vậy mà tỷ lại ngang ngạnh chiếm người.”
“Cướp người? Của ngươi?” Vương Nguyệt nhướng mày. “Ngươi và hắn có hôn ước à? Hay hoàng thúc đã tứ hôn? Đây đã là lần thứ hai ta nhắc lại rồi, ngươi và hắn chẳng có chút liên can. Hắn là người hoàng thúc trao cho ta, hiện giờ là nam sủng của ta, ngươi muốn cáo trạng thì đi mà gặp hoàng thúc.”
Nàng lại liếc nhìn nàng ta, lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Loại người bỉ ổi không biết liêm sỉ đi cướp nam nhân của người khác chính là ngươi đó. Công chúa hoàng tộc không ở trong cung an nhàn mà lại nghêu ngao xuất cung vào phủ người khác làm loạn chì vì tranh nam sủng của người khác, loại chuyện này truyền ra ngoài, ngươi ném mặt mũi hoàng tộc ở đâu?”