Nguyệt Luyến Lạc Hoa

Chương 14:




Vương Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nàng bị đuổi ra khỏi một viện tử trong chính phủ của mình. Cảm giác vi diệu này làm nàng không thoải mái, mấy ngày sau đó cũng không tìm tới Cảnh Nghi nữa.
“Tỷ vẫn còn giận dỗi đấy à?” Cẩm Sắc không khỏi lo lắng. Tỷ tỷ vừa mới gần gũi với nam sủng không lâu, vậy mà bây giờ lại lạnh nhạt rồi, biết phải làm sao đây?
“Tỷ không thèm giận dỗi! Hắn đã không chào đón tỷ, vậy sao tỷ phải tìm hắn?” Vương Nguyệt cau mày. Không phải nàng chỉ nhắc tới tiểu thanh mai trong lòng hắn thôi sao, sao lại đột nhiên cáu gắt như vậy? Sao? Sợ nàng bày mưu tính kế gì lên nàng ta sao? Hừ! Nàng cóc thèm nhé!
Còn lo lắng cho nàng ta như vậy mà lại vào phủ quận chúa làm nam sủng, chắc do nàng ta không giúp hắn điều tra được nên hắn mới chọn nàng đi? Ha! Đúng là lòng dạ nam nhân! Nếu nàng ta hay Thẩm gia giúp được hắn thì hắn đã không chọn nàng rồi. Đúng là… đáng ghét!
“Lại còn chối. Hay muội bảo y qua xin lỗi tỷ nhé?”
“Muội dám đi thử xem?” Vương Nguyệt nhướng mày. Nàng còn đang rất bận, hắn muốn làm gì thì mặc hắn. Biết đâu vì thế mà nàng đỡ được một mớ tin đồn vô vị. “Tính tình hắn thất thường còn hơn cả nữ nhi, muội quan tâm làm gì? Tỷ đây không có nghĩa vụ phải lấy lòng hắn. Hừ! Đồ không biết điều!”
“Được rồi được rồi tỷ đừng mắng nữa. Có mắng y cũng chẳng nghe được.” Cẩm Sắc chỉ đành dỗ dành. Vương Nguyệt bận đến xế chiều, ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Khi nàng vừa buông bút xuống định nghỉ ngơi một lát thì có nha hoàn vào báo: “Bẩm quận chúa, Trương công công đang ở ngoài tiền sảnh chờ người.”
“Trương công công?” Đại tổng quản bên người Lý Thụy? Khi không lão ta tới đây làm gì? “Hắn tới đây làm gì?”
Nàng lười biếng đứng dậy tới tiền sảnh. Lúc nhìn thấy lão cáo già đã ngoài ngũ tuần đứng lạc giữa một đám oanh oanh yến yến, à không, một đám đàn ông dung mạo mĩ miều, nàng mới biết hắn ta tới để làm gì.
Còn gì khác ngoài thực hiện kế hoạch phá hủy thanh danh nàng chứ! Mấy lần trước Lý Thụy gửi ca cơ vũ công tới nàng đều từ chối, bọn họ còn chưa đặt chân vào phủ quận chúa được nửa bước. Lần này thì hay rồi, gửi cả đại tổng quản trong cung tới dẫn đường.
Nàng đi thẳng tới vị trí chủ vị, liếc nhìn đám đàn ông bên dưới. Khá khen cho Lý Thụy lần này không chỉ cử thêm “sứ thần” mà còn thăng hạng nhan sắc cho đám nam nhân này. Có kẻ vũ mị, có kẻ cương trực, muôn màu muôn vẻ với đủ loại màu sắc.
“Không biết Trương công công ghé qua, đã tiếp đón chậm trễ rồi. Mời công công ngồi.” Vương Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi. Đẹp thì đẹp thật, làm nàng muốn nhìn thêm mấy lần. Nếu là bình thường chắc nàng cũng không ngại thưởng thức thêm, nhưng khi đã biết trước đây là cái bẫy thì sao nàng “nỡ” làm Lý Thụy toại nguyện chứ?
“Là nô tài ghé qua đường đột, làm phiền quận chúa rồi.” Trương công công cười cười. “Không biết quận chúa cảm thấy như thế nào về mấy người này?”
Không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề, rất thẳng thắn! Tốt! Như vậy mới không làm tốn thời gian của nàng.
“Hừm…” Vương Nguyệt vờ đặt tay lên cằm đánh giá: “Thời tiết cũng không quá nóng, mặc mỏng như vậy nhìn có hơi phản cảm. Không thích, cho lui xuống đi.”
Nụ cười của Trương công công trở nên hơi khó coi. Hắn nhìn đám nam sủng lúng túng bên dưới, lại nói: “Quận chúa thật biết cách đùa. Hẳn người cũng biết nô tài tới để đưa người, là bệ hạ đích thân tuyển chọn cho quận chúa. Mấy lần trước hẳn quận chúa cho là lừa đảo nên mới đuổi người, bởi vậy bệ hạ sai nô tài đích thân đưa người tới.”
“Ồ.” Vương Nguyệt cười nhạt. “Ta đành phải phụ tâm ý của hoàng thúc rồi. Ta rất bận, sự vụ rất nhiều, không có thời gian để thưởng đàn nghe hát. Những người này, vẫn là nên gửi lại cho hoàng thúc thôi.”
“Nếu quận chúa không có thời gian, vậy chi bằng chọn ra vài người ở lại hầu hạ người thêm? Những kẻ này được bồi dưỡng rất tốt, không chỉ có thể đàn hát ngâm thơ mà còn có thể rót trà phục vụ, hay… làm ấm giường đều được. Quận chúa xem có vừa mắt ai không?”
“Không cần, những việc đó nam sủng trong phủ quận chúa có thể lo được.” Vương Nguyệt cau mày. “Hơn nữa, nam sủng mà ta đang sủng ái tính tình có hơi khó chịu. Ta nhận thêm người, hắn sẽ không vui, công công vẫn là nên dẫn người về đi.”
Vậy là dù cho đích thân lão công công ra trận thì người vẫn bị nàng đuổi về. Trước khi đi, nàng còn nhờ hắn chuyển lời: “Nhờ công công nói lại với hoàng thúc, ta thật sự không có thời gian vui vẻ với họ. Hơn nữa, ta cũng đã tìm ra người vừa mắt, hoàng thúc không cần nhọc lòng gửi thêm người.”
Ở một nơi khác, Cảnh Nghi biết chuyện không khỏi cười nhẹ một cái. Không biết vì sao kiếp này nàng lại cứng rắn tới vậy, nhưng điều này làm hắn thoải mái. Nhưng nghe đến đoạn nào đó, hắn lại cau mày không vui: “Ta có nhỏ nhen vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.