Trên xe ngựa quay lại phủ quận chúa, cả hai đều trầm mặc không nói lời nào. Nếu Cảnh Nghi còn đang rối rắm vì tính cách thất thường của nàng thì Vương Nguyệt lại đang bận suy tư vì đại cuộc. Ban nãy, khi nàng cáo từ xuất cung, có một vị đại thần đã chờ sẵn nàng ở xe ngựa. Người ấy đã già rồi nhưng đôi mắt vẫn còn sáng quắc như chim đại bàng, cả người toát lên vẻ uy nghiêm làm người ta phải kính nể. Người này nàng biết, chính là sư phụ năm xưa của phụ thân nàng, nàng phải gọi là sư tổ.
Vị sư tổ này tính tình lạnh nhạt, từ sau khi giao lại binh quyền thì lui lên biệt phủ riêng trên núi, hiếm khi xuất hiện ở kinh thành. Lần này Lý Thụy mời được lão cũng là may mắn. Lão đi lướt qua nàng, chỉ để lại một câu nói nhỏ, đủ để hai người nghe: “Quận chúa cho rằng tất thảy những việc liên quan tới Phiên vương điện hạ năm xưa đều là tình cờ?”
Câu nói này khiến nàng ngây người, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi thì lão đã lên xe ngựa đi mất, ngay cả Cảnh Nghi đi sau nàng vài bước chân cũng không nghe được lão nói gì. Khả năng cao vị sư tổ này đang bị người khác theo dõi nên mới khong dám hành sự lộ liễu?
Vương Nguyệt khổ não day day trán. Phụ thân nàng vốn là đích trưởng tử của tiên đế, năm xưa từng cùng Tiêu tướng quân oanh tạc trên chiến trường, từ năm năm tuổi được phong thái tử đến lúc lấy mẫu thân nàng vẫn giữ vững phong độ Thái tử, được nhiều quan thần ủng hộ. Thế nhưng, một lần kia phụ thân ra ngoài lại gặp tai nạn xe ngựa, ngã từ trên vách núi xuống, hai chân tàn phế, vì thế mà cũng vuột mất ngôi vị Thái tử vào tay Tam hoàng tử Lý Thụy – con trai của Lương phi, cũng chính là hoàng đế bấy giờ. Sau lại, phụ thân được phong Phiên vương, mẫu thân sinh hạ ra nàng là trưởng nữ. Năm nàng năm tuổi có đến nhà ngoại tổ mẫu chơi, lúc phụ mẫu đến đón nàng lại gặp phải sơn tặc, chết không kịp cứu.
Nàng cũng từng nghi ngờ việc này là có người dàn xếp, nhưng cứ mỗi lần nàng nghĩ tới thì lại có việc lớn ập tới làm nàng quên đi mất. Kiếp trước, nàng còn tự trấn an đó là tình cờ. Nhưng nếu bây giờ đã có người nhắc như vậy, liệu có phải chăng sau lưng còn có ẩn tình?
Mà nghi phạm rõ ràng nhất lúc này chính là Lý Thụy. Sau khi phụ thân gặp nạn, con đường của hắn quá đỗi thuận lợi. Nhưng nếu là hắn, vì sao hắn còn phải tốn công đối tốt với nàng? Giết nàng đi không phải là xong việc rồi sao? Mà nàng cũng chưa có chứng cứ xác thực nào…
Mang theo tâm tư nặng nề đó, Vương Nguyệt về phủ lúc nào không hay. Chân trước nàng về Thiên Luân các, chân sau Cảnh Nghi liền theo sát nàng. Tới trước cửa phòng rồi mà hắn vẫn theo, Vương Nguyệt cau mày quay lại: “Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đi theo ta nhé? Đi theo làm gì hả?”
“Ta có việc muốn hỏi quận chúa…” Cảnh Nghi cau mày. Hắn biết nàng tính khí thất thường, biết nàng cũng không tiêu sái anh dũng, lạnh nhạt cao lãnh như bên ngoài đồn thổi, nhưng sao gần đây lại dễ nổi đóa như vậy?
“Hỏi gì thì hỏi lẹ!” Nàng gắt. Hôm nay tâm trạng nàng rối ren như vậy còn do hắn nữa đó, đồ rắc rối!
“Vì sao thái độ của quận chúa đối với Lục công chúa và với Gia Kỳ lại khác nhau như vậy?” Rất rõ ràng là nàng cố tình khích tướng, sẽ luôn đánh dấu chủ quyền trước mặt Tố Tinh, nhưng trước mặt Giai Kỳ lại giống như phủi sạch quan hệ với hắn.
“Vì sao khác nhau? Còn không phải vì tình cảm của bản thân ngươi với họ cũng khác nhau sao?” Vương Nguyệt cáu giận hỏi. “Tố Tinh chỉ là thích ngươi, còn Giai Kỳ với ngươi là thanh mai trúc mã, ngươi có tình cảm với nàng, không phải ta đã chừa đường cho ngươi đấy à? Ngươi còn đòi hỏi cái gì?”
“Quận chúa… ta không có tình cảm với Thẩm Giai Kỳ!” Hắn còn phải khẳng định bao nhiêu lần nữa đây? Kiếp trước có thể có, chứ bây giờ tuyệt đối là không! Mà sợ là kiếp trước nhiều nhất cũng chỉ là tình cảm huynh muội chứ không phải tình cảm nam nữ.
“Thì sao chứ? Hừ! Ngươi không thấy ban nãy hai nàng thay phiên nhau tranh giành ngươi sao?”
“Nhưng quận chúa, ta là nam sủng của quận chúa.” Cảnh Nghi nói, rồi không biết nghĩ cái gì mà hắn lại nói thêm: “Quận chúa đừng nghĩ tới việc đẩy ta cho người khác.”
Vương Nguyệt mờ mịt quay lại nhìn hắn, nửa thật nửa đùa mà nhếch môi cười: “Thật?”
Không hiểu sao hắn lại thấy nguy hiểm, nhưng vẫn gật gật đầu…
“Vậy chứng minh đi?”
…
Trong phòng, Vương Nguyệt đẩy ngã Cảnh Nghi trên giường, tay mân mê gương mặt hắn. Áo ngoài của nàng đã cởi, chỉ còn lại kiện trung y hơi xộc xệch, vai áo tuột xuống làm lộ cả dây yếm. Mái tóc nàng buông xõa, rơi trên người hắn, mùi trà nhàn nhạt hòa cùng mùi rượu trên người nàng, tất thảy làm hắn hoang mang, vội giữ cánh tay nàng lại: “Quận chúa say rồi.”
“Say? Ta không say!” Đừng có xem thường tửu lượng của nàng, nàng là một con sâu rượu chính hiệu đó. Ngoại trừ nam sắc, thứ nàng thích chỉ có rượu. “Sao? Ngươi sợ rồi?”
Tay nàng lại vạch áo hắn ra. Cảnh Nghi cam chịu nhắm mắt, một tay vẫn giữ chặt tay nàng: “Quận chúa, ta…”
“Xì! Chả có gì thú vị cả, quay về Trúc viện của ngươi đi.” Vương Nguyệt bĩu môi, đứng dậy đuổi người.