Vương Nguyệt bước vào Cúc viện, Đường Yến vui vẻ đứng chờ sẵn ở bên ngoài. Hắn ta vẫn mặc một thân y phục lòe loẹt, còn cố tình để rộng cổ áo một chút. Vừa thấy nàng, hắn liền mỉm cười: “Ta đã đợi quận chúa rất lâu đó. Ta còn đặc biệt chuẩn bị rượu ngon vì biết quận chúa thích.”
“Ừ.” Nàng liếc nhìn bóng người ở phía sau, khẽ cười với Đường Yến một cái rồi theo hắn vào trong. Cánh cửa vừa đóng lại, nàng liền lấy dao găm giấu sẵn trong người ra, dí sát lên cổ hắn, ép hắn dựa vào vách. Đường Yến tái mặt trong phút mốt, cả người run lên bần bật, ngay cả giọng cũng lạc đi: “Quận… quận chúa làm sao… làm sao thế?”
“Ha…” Yếu ớt như thế, chả trách phó tướng chẳng ngó ngàng tới hắn ta. Nếu không phải bất khả kháng, nàng cũng sẽ không liếc mắt tới hắn. Vô dụng!
“Là kẻ nào đứng sau ngươi?” Nàng lạnh giọng hỏi. Đường Yến càng run hơn, tưởng như sắp són ra quần tới nơi. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, lắp bắp đáp: “Ta… Ta không biết quận chúa đang nói gì cả…”
“Hừ? Không biết?” Vương Nguyệt cười nhạt. Đột ngột chạy tới tìm nàng như vậy chỉ có thể có một lí do, chính là có kẻ muốn “mượn tay” những kẻ này để làm hại nàng. Tiếc là kẻ đó đã chọn sai người, Đường Yến quá đỗi hấp tấp, hắn không suy nghĩ thấu đáo đã chạy tới chỗ nàng. Nếu kẻ đứng sau chỉ đơn thuần là nhà phó tướng, mẫu thân hắn ta muốn kiếm chác một tí nhờ vào con trai thì cũng chẳng sao, nhưng nếu là kẻ khác… “Ngươi nghĩ mình là gì mà lại dám xưng ‘ta’ với bổn quận chúa?”
“T… Nô tài không dám nữa… nô tài…” Đường Yến lắp bắp. Quái lạ, nàng rất hiếm khi tự xưng là “bổn quận chúa”, Cảnh Nghi trước mặt nàng cũng tự xưng “ta”, vậy vì lí do gì mà hắn ta lại không được?
Còn vì lí do gì nữa? Đương nhiên là vì Cảnh Nghi đặc biệt hơn hắn.
Vương Nguyệt chợt nhíu mày sắc lại, đôi mắt phượng khẽ đảo quanh phòng, sau đó chú mục vào cái lư hương đang tỏ khói nghi ngút gần đó. Tay nàng hơi buông lỏng một chút, Đường Yến thấy vậy liền muốn mượn cơ hội. Hắn chạm nhẹ vào cổ tay nàng, nhẹ nhàng gọi: “Quận chúa…”
Nàng liếc nhìn hắn, ghét bỏ rút tay ra rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó dứt khoát đẩy cửa bước ra ngoài, để mặc Đường Yến sắc mặt trắng bệch ngã xuống sàn, run như cầy sấy, chỉ nói lại với nha hoàn: “Cấm túc hắn một tuần, tháng này cũng không cần đưa ngân lượng qua.”
Tên ẻo lả đó, hắn vậy mà dám hạ thuốc nàng? Nếu không phải trước đây từng tiếp xúc, học qua một số loại dược thì chắc nàng cũng không nhận ra. Cái lư hương kia nếu nàng đoán không lầm thì đang chứa thuốc, lại còn là loại đặc dụng chỉ có tác dụng lên nữ nhân. Nếu nàng còn nán lại thêm thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không mong muốn.
Ha! Là nàng đã khinh địch rồi. Nàng không nghĩ một kẻ như hắn lại dám chơi chiêu này. Mà nếu hắn đã dám làm vậy, vậy chứng minh kẻ có thể chống lưng cho hắn nhất định không đơn giản. Một di nương của phủ phó tướng nhỏ nhoi, dù có được sủng ái thì đứng trước quận chúa cũng chẳng là gì cả, nàng ta chắc chắn không dám. Vậy chỉ có thể là những kẻ đó, những kẻ còn cao hơn nàng.
Vương Nguyệt rất muốn cười nhạo bọn họ. Có lẽ vì không tiếp cận được Cảnh Nghi nên trước mắt cứ chọn bừa mà không thèm suy nghĩ? Thế là chọn ngay tên khờ khạo này à? Hình như vận khí của họ cũng chẳng tốt mấy.
Nhưng vấn đề trước mắt là nàng nên tìm cách giải dược. Tìm nam nhân? Chắc chắn là không rồi. Dù cho bây giờ quan hệ của nàng với Cảnh Nghi có tốt đến mức nào thì hiện tại hai người cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không tốt tới mức có thể lên giường. Nàng còn muốn dành trinh bạch cho phu quân tương đầu ý hợp với mình cơ.
“Quận chúa sao lại trở ra nhanh như vậy? Hắn không phục vụ được người sao? Có cần bảo nhà bếp bồi bổ thêm không?” Cảnh Nghi xuất hiện từ sau một bụi cây. Hắn chau mày nhìn nàng bước đi không vững, có chút bực mình.
“Hừ hừ! Ngươi lại theo dõi ta. Sao trước đó ngươi không đi làm sát thủ hay ám vệ mà lại đi ứng thí chứ? Uổng cho một nhân tài bám đuôi.” Vương Nguyệt lầm bầm. Nói thế thôi, chứ trình như hắn mà đi ám sát, sợ là còn chưa lại gần được mục tiêu đã bị người ta giết chết.
“Ta không có sở thích bám đuôi.” Cảnh Nghi chột dạ trả lời.
“Vậy ngươi theo ta làm gì?” Vương Nguyệt nén cảm giác khó chịu trong người, vừa đi về Thiên Luân các vừa trêu chọc.
“Ta chỉ là vô tình đi ngang mà thôi…” Hắn sẽ không bao giờ thừa nhân hắn theo nàng là vì không chịu nổi bản tính sục sôi trong người. Hắn vừa là tò mò liệu nàng sẽ trêu chọc tên nam sủng kia thế nào, tò mò liệu nàng có làm gì với hắn không, vừa là lo lắng cho nàng đôi chút.
“Vô tình? Ngươi cho rằng ta không phát hiện ngươi theo đuôi ta từ Thiên Luân các chắc? Ngươi đó, chẳng có tí năng lực theo đuôi nào cả.” Vương Nguyệt bĩu môi, bước chân dần có chút lảo đảo không vững.
“Đúng vậy, ta không giỏi như quận chúa.” Cảnh Nghi thở dài, bước lên bế nàng. Nhìn qua khung cảnh rất đỗi lãng mạn, nhưng thực chất, hắn lại đang trêu chọc nàng: “Nhưng ta sẽ không bị người khác hạ dược rồi chật vật như người.”