Hổ phù chính là một trong những vật dùng để điều binh thường thấy. Nó là một tấm gỗ hoặc kim loại, bên trên có khắc chữ hay kí hiệu đặc biệt gì đó mà chỉ cần nhìn thấy thì quân đội sẽ nghe theo vô điều kiện. Hẳn nhiên, Cảnh Nghi chỉ là một lần vô tình nhìn thấy nó chứ không biết phụ thân hắn giấu ở đâu.
“Nếu thứ đó có ở đây, vậy hẳn đã bị tìm ra lâu rồi. Nhưng lại chưa từng nghe động tĩnh gì, vậy thứ đó hẳn là không ở đây.” Vương Nguyệt nhìn quanh. Cỏ nơi này tuy cao nhưng một số lại bị giẫm nát. Trên một số mảng tường và cột còn lưu lại dấu tay người rất mới. Không khó để nhìn ra, nơi này có một số người thường xuyên lui tới.
Có lẽ là chủ quan nghĩ không ai vào Tiêu phủ nên mới để lại dấu vết lộ liễu như vậy. Một số góc tường còn có dấu hiệu bị đào bới lên, như vậy, khắp nơi đều đã được tìm qua hết rồi.
Không thu được kết quả gì ngoài việc hoàng đế vẫn còn theo dõi sát sao Tiêu phủ và một tấm hổ phù đang không biết ở đâu, Vương Nguyệt và Cảnh Nghi chỉ đành trở về. Nàng không hỏi vì sao hắn lại biết rõ chuyện Tiêu phủ như vậy, hắn cũng không hỏi nàng vì sao. Trong lòng cả hai đều ngầm hiểu, nàng không hỏi vì nàng đã biết, biết thân phận thật sự của hắn – đại công tử Tiêu gia.
“Quận chúa, người không thắc mắc sao?” Về đến phủ, hắn đột nhiên hỏi.
“Thắc mắc cái gì cơ?” Vương Nguyệt hỏi lại.
“Đứa trẻ mà người từng cứu trong Tiêu phủ năm xưa…” Cảnh Nghi lấp lửng nói.
“À…” Nếu nàng nhớ không nhầm thì nó rất ốm yếu, nhưng chắc không phải là nô tài vì trên người mặc y phục có chất vải rất tốt, lại còn cầm quạt xếp. Chờ đã… ốm yếu và mặc bạch y, không giỏi bơi lội… không phải chính là đích trưởng tử mà phụ thân nhắc tới trước khi tới đó sao? Nếu nói vậy… “Là ngươi?”
“… đúng vậy.” Ra là nàng còn chả thèm quan tâm tới sau khi cứu người.
“Sao? Muốn trả ơn cứu mạng?” Vương Nguyệt cười, lại giở thói trêu chọc. “Trả ơn ta không dễ đâu, ta có tiền có quyền, chẳng thiếu gì cả.”
“Lấy thân trả, quận chúa có đồng ý không?” Cảnh Nghi hơi đỏ mặt, hỏi lại. Lần này thì Vương Nguyệt thất thố, không nghĩ tới hắn lại nhìn thấu mấy câu nói đùa của nàng, lại còn biết cách trêu ngược lại.
“Ha! Được thôi.” Hình như cũng đã là lần thứ hai thứ ba gì đó hắn lấy thân trả nợ rồi, nàng cũng không sợ có chuyện gì. Vậy là đêm đó, Cảnh Nghi ở lại hầu hạ nàng.
Hắn ở lại hầu nàng dùng bữa, giúp nàng pha trà và còn cả ý định hầu nàng tắm. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Vương Nguyệt liền kháng cự: “Ngươi ở ngoài! Ta cấm ngươi bước vào đó!” Nàng còn chưa xử lí mấy vết sẹo, không muốn hắn lại chạy đi lần nữa, rất xúc phạm.
“Vâng…” Cảnh Nghi có chút hụt hẫng. Chắc là hôm qua nàng không tỉnh táo mới cho hắn hưởng món hời, chứ nàng tỉnh rồi thì sẽ không có chuyện đó nữa. Nói thật, hắn có chút tiếc nuối… Trong đầu vô thức lại nhớ tới hình ảnh tối hôm qua làm mặt hắn đỏ bừng cả lên. Rồi lại nghĩ tới, tối đêm nay hầu hạ… liệu… liệu có xảy ra chuyện gì không? Hắn lại càng khẩn trương thêm.
Vương Nguyệt tắm xong, mặc y phục mỏng manh ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc. Thấy hắn ngồi bên bàn uống hết tách trà này đến tách trà khác, hỏi: “Ngươi rất thích trà sao?” Nàng sang Trúc viện mấy lần, lần nào cũng nghe mùi trà cả.
“Đúng vậy…” Nhưng đó không phải là lí do hắn uống liên tục như vậy, mà là do căng thẳng.
“Ồ.” Vậy trước nay nàng thường tắm với lá trà, trên người cũng có mùi thoang thoảng, liệu hắn có thích không?
Vương Nguyệt đi vòng ra tủ gỗ phía sau Cảnh Nghi, lấy trong đó ra một vò rượu. Trong cái ánh nhìn đầy khó chịu của hắn, nàng ngồi vào bàn và rót rượu: “Muốn uống không?”
“Quận chúa, người có gì phiền lòng sao?” Hắn để ý thấy, hình như chỉ khi không vui nàng mới uống rượu.
“Hả? Không có.” Thật ra trong buồn, chỉ là hơi nặng lòng một chút.
“Là vì người ở trong quân doanh hai năm nên mới có thói quen xấu này sao?” Cảnh Nghi nhíu mày.
“Không nốt, ta thích rượu từ năm mười ba tuổi cơ. Nhưng có gì mà xấu?”
“Quận chúa, rượu không tốt cho sức khỏe.” Cảnh Nghi ngăn nàng lại. Vương Nguyệt cau mày: “Chỉ là rượu trái cây ủ thôi mà.”
“Nhưng vẫn là rượu. Quận chúa à, dùng nhiều sẽ không tốt.” Rồi hắn cũng thuyết phục được nàng dẹp rượu vào, cùng hắn uống trà nói chuyện. Vương Nguyệt bĩu môi song vẫn chấp nhận. Hai người nói chuyện linh tinh, kể về chuyện trên chiến trường và những chuyện ở kinh thành trong lúc nàng vắng mặt. Cảnh Nghi chợt hỏi: “Quận chúa, ta có điểm nào khiến quận chúa để tâm không?”
Vương Nguyệt rất muốn trả lời thẳng thắn là nhan sắc của hắn làm nàng để ý trước tiên, nhưng nghĩ đến không khí lúc này thì lại uyển chuyển đổi thành câu trả lời khác: “Là kĩ năng chơi đàn của ngươi, ta không biết đánh đàn.”
“Vậy hôm nào ta dạy quận chúa, được không?” Hắn mỉm cười. Nàng đỏ mặt, lúng túng quay đi. “Ngươi có thể dùng thứ khác hữu hiệu hơn đấy.” Nam sắc chẳng hạn.
Rồi nàng lại giường ngồi, nhìn hắn còn đang ngồi bên bàn, hỏi: “Không định đi ngủ à?”
“Ta… ngủ ở đây được không?” Hắn dè chừng hỏi.
“Ưm… cũng được.” Vương Nguyệt nghĩ một chút rồi thoải mái đáp. Nàng chỉ tay vào chiếc giường tre nhỏ được kê sẵn trong phòng: “Ngươi ngủ ở đó đi, thổi bớt nến hộ ta.”
Rồi nàng buông rèm xuống, rất hiếm khi nàng buông rèm nhưng hôm nay lại thấy hơi ngại. Bất quá chỉ đến nửa đêm, tấm rèm lụa mỏng bị vén lên một cách nhẹ nhàng.
Hắn nhìn nàng nằm sát ở bên trong, dáng ngủ rất ngoan, hơi thở nhẹ nhàng. Đứng nhìn một lúc, hắn mím môi rồi leo lên giường ngủ cùng nàng, động tác nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Không biết vì lí do gì mà khi ấy Vương Nguyệt lại không phát hiện ra. Hoặc là nàng đã phát hiện, nhưng lại không muốn tỉnh dậy.