Có vẻ thánh chỉ đã tới lúc nàng ra ngoài. Trong thánh chỉ ghi rất rõ ràng hoàng đế vì công trạng hiển hách của nàng, vì sự hi sinh cống hiến của nàng cho giang sơn xã tắc mà quyết định tuyển phu quân cho nàng. Không chỉ phu quân mà còn có cả nam sủng, tùy ý nàng chọn, bao nhiêu người cũng được. Đi kèm với đó là một danh sách dài những cái tên và một xấp giấy.
Cẩm Sắc vào trong cùng nàng đọc. Vừa đọc, nàng ấy vừa tấm tắc: “Đích trưởng tử của phủ Tướng quân, thứ tử của phủ thái bảo, còn có vô vàn công tử của các thế gia khác nữa. A, còn có cảm một số võ tướng, trạng nguyên thám hoa vừa đỗ đạt trong những kì thi vừa qua nữa nè. Ô, mỗi người đều có ghi đầy đủ thông tin này.” Cẩm Sắc lại mò thêm được một xấp tranh vẽ, chính là tranh vẽ những nam tử kia. Cẩm Sắc lại lần nữa trầm trồ thán phục: “Nguyệt tỷ, tỷ xem nè, ai cũng rất thuận mắt á. Xem ra hoàng đế thật sự rất dụng công cho việc này đó.”
“Ừ, vậy mới đáng ngờ.” Vương Nguyệt nhấp một ngụm trà, bình thản nói. Không dưng lại có việc quá tốt như vậy, ngay cả lục công chúa mà hắn ta yêu thương nhất còn không có được, sao nàng lại có? Đây rõ ràng là một cái bẫy, một cái bẫy bọc nhung êm ấm.
“Sao thế tỷ? Không phải việc tốt sao?” Cẩm Sắc hỏi. Vương Nguyệt lắc đầu giải thích: “Muội chú ý cho kĩ. Trong thánh chỉ có bảo tỷ chọn thêm nam sủng, tức là chọn nhiều người một lúc. Mà những người trong danh sách kia, chọn bừa một công tử thế gia thì đều có thể chọc giận nhà họ. Quan trạng lấy quận chúa cũng chỉ có thể làm hầu gia, không thể tiếp tục con đường làm quan. Mà tướng lĩnh lấy quận chúa thì cũng phải giao lại binh quyền. Dù có chọn ai thì ta cũng sẽ đắc tội với người khác, có khi là đắc tội với trăm dân. Cái bẫy này, thật sự rất sâu.”
“Muội hiểu rồi, vẫn là tỷ suy nghĩ chu toàn. Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Trước cứ ăn uống no say rồi đi ngủ một giấc. Bây giờ đã muộn, có vào cung thì hắn cũng chẳng cho yết kiến nên sáng mai hãy tiến cung sau.” Mặc dù trong lòng nàng vẫn cảm thấy, chuyến đi này kahr năng thành công không cao. Nhưng biết sao được, phải thử thôi.
Sáng sớm hôm sau, dùng bữa xong, Vương Nguyệt tiến cung. Lý Thụy để nàng chờ một lúc, đến lúc mặt trời lên cao mới cho gặp. Qua màn thỉnh an quen thuộc, vừa được ban ngồi, Vương Nguyệt liền nói: “Hẳn hoàng thúc cũng biết lý do hôm nay A Nguyệt tiến cung.”
“Trầm biết.” Lý Thụy trầm ngâm. Bởi vì biết nên hắn mới để cho nàng chờ một lúc như vậy, để hắn từ từ tìm cách ứng phó.
“Vậy xin hoàng thúc hãy thu hồi thánh chỉ tứ hôn lại.” Vương Nguyệt cung kính nói.
“Không thể. A Nguyệt à, đây là chút lòng thành của trẫm, vậy mà con cũng không muốn nhận sao?” Lý Thụy lại bày ra vẻ mặt xót thương, đau lòng cùng tự trách: “Con lập chiến công hiển hách như vậy, công lao chẳng thua kém nam tử, vậy cũng phải được ân điển chẳng kém nam tử.”
“Nhưng bệ hạ, việc này… A Nguyệt chỉ cần một phu quân là đủ rồi.”
“Cái gì mà một phu quân chứ? Hoàng huynh và hoàng tẩu chỉ có mỗi mình con, trẫm làm sao nỡ nhìn con chịu ủy khuất như những nữ nhi gia bình thường chứ? Con phải có thật nhiều nam sủng, khai chi tán diệp, như vậy sau này xuống hoàng tuyền trẫm mới có mặt mũi mà nhìn hai người họ.” Lý Thụy thở than. Vương Nguyệt thầm cười nhạo trong lòng. Lấy phụ mẫu và huyết thống của họ ra dọa dẫm nàng, quả nhiên chỉ có Lý Thụy mới dùng tới cách hèn hạ này. Bây giờ nàng làm sao chối từ tiếp đây? Nếu còn nói nữa, chính là khinh nhờn ý của hoàng đế, tội khi quân khó tránh…
“Haizz…” Lý Thụy thở dài: “Nếu con đã nói, vậy ta giảm xuống một chút. Chỉ ba người thôi, có được không?”
“… Vâng… nghe lời hoàng thúc.” Vương Nguyệt thở dài não nề.
Lúc nàng hồi phủ, nhìn vẻ mặt chó chê mèo ghét bỏ đó, Cẩm Sắc liền biết được chuyện đã không thành. Nàng ấy lấy ra một vò rượu mơ, cẩn thận rót cho Vương Nguyệt: “Thôi tỷ cứ từ từ, cũng chỉ là vài tên nam nhân thôi mà, ta giải thích một chút biết đâu lại tốt. Hơn nữa, không phải tỷ được chọn sao? Vậy cứ chọn người nào dễ đối phó một chút là được rồi.”
Vương Nguyệt một hơi nốc sạch bát rượu vừa mới rót, ũ rũ lên tiếng: “Nhưng còn thanh danh thì sao? Thanh danh của tỷ thì sao đây hả? Rồi sau này, người mà tỷ thích ấy có chê tỷ không chứ. Không muốn đâu!”
“Vậy tỷ chọn người mà tỷ thích ấy! Một công đôi việc rồi còn gì.” Cẩm Sắc dặn một nha hoàn mang ít đồ nhắm lên cho nàng, rồi chợt giật mình: “Nhưng tỷ có thích ai à? Sao muội lại không biết?”
Sắc mặt của Vương Nguyệt lại càng khó coi hơn: “Thì bây giờ đâu có! Nhưng nếu tương lai có thì sao đây?” Vương Nguyệt lại nốc thêm rượu, rồi chợt như bừng tỉnh: “Hay tỷ lại ra chiến trường? Tốt! Như vậy không cần nạp nam sủng nữa.”
“Nhưng bây giờ đào đâu ra chiến trận cho tỷ chứ…? Không phải tỷ đã dẹp hết rồi sao?”