Nhã Ái Thành Tính

Chương 14: Hôn kịch liệt




Hàn Tăng với Tống Các lần lượt đi tới.
Tống Các còn lên tiếng chào hỏi, “Tô tiểu thư.”
Ấn tượng của Tô Lương Mạt với hắn đã sớm kém đến không thể kém hơn, thấy sắc mặt Tô Lương Mạt không tốt, Vệ Tắc kéo tay cô che chở sau lưng, “Chiêm Đông Kình, đừng tưởng rằng Ngự Châu là nơi ngươi có thể một tay che trời, sau này ngươi tốt nhất cụp đuôi làm người, nếu không ta là người đầu tiên bắt ngươi!”
“Tiểu tử thối, mày mẹ nó nói gì đó?” Hàn Tăng làm sao để kẻ khác ăn nói với Chiêm Đông Kình như vậy, “cẩn thận ra ngoài không được chết tử tế.”
Ánh mắt Vệ Tắc chỉ dán chặt trên người Chiêm Đông Kình, “Chỉ dựa vào mấy lời này của các người, ta hiện tại có thể đưa các người vào đồn cảnh sát.”
Chiêm Đông Kình cởi hai cái găng tay da thú ra, “Thì ra là cảnh sát, cho dù người có quyền hạn làm như vậy, hành sự vẫn nên coi trọng chứng cứ, vừa không có nhân chứng cũng chẳng có vật chứng, cảnh sát cũng không thể tùy tiện vu oan người tốt, phải không, Lương Mạt?”
Tô Lương Mạt có thể hiểu được tâm trạng của Vệ Tắc, ở Ngự Châu mà nói, mỗi một nơi do Chiêm Đông Kình cai quản chính là khu vực đen tối nhất, nói hắn một tay che trời cũng không quá đáng, phàm là người có tinh thần trượng nghĩa, đương nhiên muốn muốn nhổ sạch cây đinh trong mắt này.
Tô Lương Mạt sợ cứ tiếp tục căng thẳng sẽ xảy ra chuyện, đồng nghiệp của Vệ Tắc mỗi người đều tràn đầy huyết khí, bình thường vì mấy vụ án của Chiêm Đông Kình không ít người bị phê bình, cô kéo ống tay áo Vệ Tắc, “Đi vào thôi.”
“Đừng sợ,” Vệ Tắc thuận thế đưa tay ôm bả vai Tô Lương Mạt, “có anh ở đây, sau này không ai dám động tới một đầu ngón tay của em.”
Khẩu khí của người trẻ tuổi, nói ra cũng có một kiểu ngang ngược.
Tầm mắt Tô Lương Mạt lơ đãng liếc nhìn đáy mắt Chiêm Đông Kình hung ác, cô tránh đi cánh tay của Vệ Tắc, “Đi thôi.”
Nói xong, lôi kéo Tôn Liễn đi vào trong, Vệ Tắc với mấy người đồng nghiệp cũng lần lượt đi vào, một nhóm người đi vào ghế lô, Vệ Tắc kéo Tô Lương Mạt tới bên cạnh, “Có gì ngại mà phải tránh đi?”
“Vệ Tắc, anh vừa mới trở về Ngự Châu, chẳng lẽ cậu anh liền cho anh đi trêu chọc Chiêm Đông Kình sao?”
Vệ Tắc mím chặt môi không nói lời nào, mấy ngày nay Trương Chính Tụng dặn đi dặn lại bảo anh phải an phận, trong nhà vốn muốn đưa anh vào một vị trí nhẹ nhàng, nhưng anh nhất định xin vào bộ phần điều tra hình sự.
Lưu Bàn Tử ở bên cạnh nghe được câu này, thình lình chen vào, “Thật ra Vệ Tắc nói cũng không sai, chúng tôi bình thường luôn có nằm vùng tìm chứng cứ, nhưng bị chặt đứt hết lần này tới lần khác, đừng nói là bắt được Chiêm Đông Kình, ngay cả Thanh Hồ Đường nơi hắn ở chúng tôi cũng không vào được, ngày nghỉ tháng này lại lỡ mất rồi, một ngày chưa bắt hắn bỏ tù, chúng ta một ngày đừng nghĩ được sống yên ổn.”
Vệ Tắc ôm vai cô kéo cô ngồi vào ghế sofa, Tôn Liễn bắt được một anh chàng trẻ tuổi nhiệt tình tán gẫu, Tô Lương Mạt nhớ tới vừa rồi Vệ Tắc khiêu khích Chiêm Đông Kình, trong lòng luôn lo lắng, Chiêm Đông Kình cho dù không có nổi giận tại chỗ, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ khi dễ bọn họ.
Nhân viên phục vụ bia rượu với hoa quả bưng vào phòng, Vệ Tắc cầm tay Tô Lương Mạt đưa tới bên miệng, “Lạnh quá, anh làm em ấm lại.”
Rốt cuộc là tâm tình của con gái, Tô Lương Mạt vùi mặt vào cần cổ Vệ Tắc, “Đừng làm rộn, nhiều người nhìn thấy như vậy.”
“Nhìn thấy thì sao?” Vệ Tắc nâng bàn tay hai người đang nắm chặt giơ lên đỉnh đầu, “Sau này đều phải nhớ gọi là chị dâu.”
Tô Lương Mạt trừng mắt với anh, “Cái gì mà chị dâu, em rất già sao?” Cô nhếch miệng cười một cái, “Mọi người gọi tôi Lương Mạt là được rồi.”
Bia đều được mở nắp rồi mới đưa tới, đám người này vốn là muốn chơi thật đã, bây giờ Vệ Tắc được điều về Ngự Châu, tất nhiên muốn ăn mừng thật lớn, Tô Lương Mạt mấy ngày nay đau rát cổ, không dám uống đồ lạnh, cô ngồi bên cạnh ăn ít trái cây, thấy Vệ Tắc với mấy người bạn kia đang chiến đấu kịch liệt.
Tô Lương Mạt vỗ vỗ cánh tay Vệ Tắc, “Uống ít thôi, em đi toilet một chút.”
Cô đứng dậy đi tới cạnh Tôn Liễn, “Tôn Liễn, muốn đi toilet không?”
“Cậu đi đi.” Tôn Liễn đang bận hát đối với anh chàng bên cạnh, Tô Lương Mạt mở cửa phòng đi ra ngoài, trên hành lang rộng rãi lại đụng trúng một người đàn ông, rõ ràng không cần chen lấn, hắn lại dựa lên vách tường mà đi, hơn nửa khuôn mặt đều giấu trong áo khoác, không dừng lại cũng không thèm nói xin lỗi, Tô Lương Mạt xoa xoa bả vai bị đụng đau.
Đi tới trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt, Tô Lương Mạt xuyên qua gương thấy Chiêm Đông Kình không biết từ khi nào thì đứng sau lưng mình, hắn không đem theo hộ vệ, xem ra chỗ như thế này sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tô Lương Mạt lau mặt sạch sẽ, người đàn ông nghiêng người đứng trước cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ, hắn không chọn chỗ nào lại nhất định đứng trước toilet, Tô Lương Mạt xoay người định đi, lúc đi ngang qua trước người hắn, bị Chiêm Đông Kình chế trụ cánh tay kéo mạnh vào toilet nam.
Cô gần như không bước theo kịp, “Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!”
Hắn đưa tay đẩy một phòng trong đó, nhét cô vào bên trong.
Tô Lương Mạt đưa hai tay chống đỡ vách ngăn, “Chiêm Đông Kình, anh đừng làm bậy!”
Người đàn ông che miệng cô lại, tay kia nắm chặt eo cô, môi mỏng dán bên tai cô, “Đừng làm ồn.”
Tô Lương Mạt bình tĩnh lại, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân rất nhẹ, lén la lén lút, không giống như người thường đi vào. Dãy phòng đối diện lần lượt bị mở ra, Chiêm Đông Kình khẽ hở cửa, Tô Lương Mạt nhìn thấy cái đỉnh đầu đội mũ kéo rất thấp, cùng với súng trong tay người đàn ông.
Hắn khóa kỹ cửa lại, thình lình ôm lấy hai chân Tô Lương Mạt nhấc cả người cô áp lên ván cửa, tiếng va chạm phát ra làm người đàn ông bên ngoài giật mình quay đầu lại, lực đạo từ hai tay Chiêm Đông Kình kìm chặt bắp chân cô phát đau, “Anh muốn chết phải không?!”
Cô buột miệng hét lên, như vậy rõ ràng là dẫn người ta tới đây, hắn muốn chết cũng đừng kéo cô làm đệm lưng.
Chiêm Đông Kình rút một tay ra, giật mấy cái cởi nút áo sơ mi của Tô Lương Mạt ra, đưa tay kéo áo ngực gò bó đẩy lên trên, trước ngực đầu tiên chợt thấy lạnh, sau đó là một đợt nóng rẫy kiểu cháy khô, Tô Lương Mạt dù thế nào cũng không ngờ, hán sẽ cắn chỗ mẫn cảm của cô.
Cảm giác xa lạ mãnh liệt trong cơ thể như lửa cháy thêm dầu, hắn lại thả Tô Lương Mạt xuống đất, lồng ngực chèn ép cô khó mà cựa quậy, Chiêm Đông Kình không nói hai lời hôn lên miệng cô, tay kia lại để trước ngực cô ra sức xoa nắn.
Tô Lương Mạt đau đến muốn hét lên, Chiêm Đông Kình thừa cơ tiến vào sâu hơn, trên môi ướt át cộng thêm động tác thành thạo trong tay hắn, âm thanh truyền ra ngoài không cần giải thích cũng biết bên trong đang trình diễn một màn kích tình nóng bỏng đến mức nào.
Chiêm Đông Kình rút hai tay ra, lại cởi áo khoác, đầu óc Tô Lương Mạt rối mù, thừa dịp hắn hắn đang buông lỏng gắng sức dùng trán đâm đầu vào hắn, Chiêm Đông Kình đưa tay chế trụ bả vai cô.
“Đi chết đi!” Cô nhấc chân tấn công thêm lần nữa, Chiêm Đông Kình thấy cô thường ngày cố nhẫn nhịn quen rồi, lúc này lại giống như biến thành người khác, Tô Lương Mạt đá lên trước bị trượt chân một cái, vừa đúng nhào vào ngực Chiêm Đông Kình, hắn thuận thế ôm eo cô.
Cùng lúc đó, đưa tay kia mở khóa kéo cửa ra.
Chiêm Đông Kình ném áo khoác màu đen trong tay qua khe hở, người đàn ông phía ngoài chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, Chiêm Đông Kình đưa tay rút súng giảm thanh, gần như không phát ra tiếng động gì lớn, Tô Lương Mạt giương mắt nhìn người đàn ông đã ngã xuống đất.
Chiêm Đông Kình buông lỏng cánh tay đang ôm cô, hắn vài bước đi tới trước mặt người đàn ông bị bắn trúng, phong thái ung dung tiêu sái, lại không thèm dời mắt về phía Tô Lương Mạt bên này đang nhếch nhác lộ liễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.