Nhà Có Bé Ngoan

Chương 22:




Tuổi Triệu Dĩnh Tình cũng chưa lớn lắm, lớp Mười một, nhà cô năm vốn cũng có dự định sẽ chuyển cô bé về Kiến Kinh trong năm nay, nói là điều kiện giáo dục bên này tốt, tỉ lệ học lên nữa cũng cao hơn.
Tình hình mà Lâm Du biết là cô bé luôn không chịu, lý do là không muốn xa bạn học ở trường cũ.
Lần này gia đình họ đến trước một chuyến nhân sinh nhật bà cụ, cô năm định là có nhiều họ hàng thân thích cùng thuyết phục, không sợ cô bé không gật đầu.
Kết quả là trên bàn ăn sáng ngày hôm sau, lúc cô bé đột nhiên nói mình đồng ý, người ngồi trên cả bàn đều giật mình.
Chỉ mình Lâm Du thầm đoán ra đại khái sự tình khi thấy ánh mắt cô bé liên tục nhìn về phía anh mình.
Lòng thầm nghĩ đúng là mùa xuân của anh mình đến rồi, hoa đào nở nườm nượp.
"Giờ ăn thì lo ăn đi, ngẩn người cái gì đấy?" Đột nhiên tiếng Văn Chu Nghiêu vang lên bên tai.
Lâm Du nuốt chỗ cháo trong miệng xuống, trả lời: "Đâu có gì."
Lâm Du quay lại nhìn người bên cạnh, hôm nay không có tiết, một lần hiếm hoi Văn Chu Nghiêu ăn cùng mọi người.
Anh mới cắt tóc, gọn gàng sáng sủa, thật sự là một cảnh giới khác so với hai anh em Lâm Thước Lâm Hạo, một người cố ý cạo láng hai bên đầu nhìn như cái mào gà, một người để tóc mái rũ rượi che hết cả mắt.
Nhìn lại chị họ Triệu Dĩnh Tình.
Khác với kiểu xinh đẹp thời thượng lộng lẫy của cô út, cô bé hướng nội hơn, ngoại hình rất xán lạn, nhưng lại cố kiềm nén tính cách của mình lại. Hơn nữa với tính cách của cô năm, suốt ngày nói con gái bây giờ cứ tung tăng một tí là lại hư hết người ra, cho nên mới khiến con gái mình trầm tính như vậy.
Anh cậu ghét người lải nhải nhất, Lâm Du nhớ khi còn nhỏ anh vẫn hay chê cậu nói nhiều. Nếu anh mà thích cô gái nào thì có lẽ sẽ là dạng thế này.
Lâm Du nghiêng đầu gọi nhỏ: "Anh ơi."
"Ừ." Anh ra hiệu bảo cậu nói.
Lâm Du: "Anh thấy chị họ em sao?"
Lâm Du vừa hỏi xong thì phát hiện Văn Chu Nghiêu nhìn sang mình, Lâm Du tròn mắt làm mặt "đừng nhìn em, em thuận miệng hỏi thế thôi", rồi Văn Chu Nghiêu đưa mắt về phía nữ sinh đối diện.
"Cũng được." Anh đáp như thế.
Lâm Du: "..."
Câu cũng được này của anh cậu nghĩa là ít nhất ấn tượng không tệ đúng không vậy? Thậm chí có thể nói là, về mặt cảm nhận đã đạt chuẩn.
Lễ mừng thọ của bà cụ ngày càng gần, chuyện Triệu Dĩnh Tình dọn vào nhà họ Lâm đã được vội vàng quyết định như thế.
Bà cụ cũng tán đồng, bà đã cao tuổi rồi, không chê xung quanh đông đúc. Mấy năm nay cô út tìm được việc trong tòa soạn báo, cũng ít khi ở nhà.
Tuy trong nhà nhiều cháu trai, nhưng đa số đều hiếu động nghịch phá, Lâm Du muốn bầu bạn với bà cụ nhiều, nhưng bận học và bây giờ bắt đầu theo Lâm Bách Tòng làm việc, thời gian còn lại của cậu không nhiều.
Có đứa cháu gái rảnh rỗi nói chuyện với bà cụ, người trong nhà cũng đồng ý.
Chái phòng Lâm Du đang ở cũng không yên ắng mấy.
Tiếng hai vợ chồng nhà cô năm cãi nhau đã inh ỏi suốt hai đêm liền rồi. Lâm Du không thân với cô năm lấy chồng sớm này lắm, nhưng nửa đêm nửa hôm tự dưng nghe gào lên ly hôn cũng giật cả mình.
Lâm Du khoác áo mở cửa ra ngoài vừa đúng lúc thấy Triệu Dĩnh Tình đứng lưỡng lự trước cửa phòng Văn Chu Nghiêu.
Lâm Du thầm lấy làm lạ, cậu gọi: "Chị họ."
"Ô Tiểu Du." Triệu Dĩnh Tình thấy cậu thì trông hơi xấu hổ, áy náy nói: "Xin lỗi em nhé, bố mẹ chị đánh thức em mất rồi."
Lâm Du nghe thấy tiếng vỡ đồ trong phòng, cậu hỏi: "Cô chú sao thế ạ?"
"Không có gì đâu." Triệu Dĩnh Tình lắc đầu nói. Vài giây sau lại cắn môi nói tiếp: "Vì chuyện quà mừng thọ ấy mà."
Cô bé nói rồi liếc nhìn cánh cửa phòng Văn Chu Nghiêu.
"Chị có việc cần tìm anh cả à?" Lâm Du hỏi.
Vì cô năm được gả xa nên những năm qua Triệu Dĩnh Tình không thân với mấy đứa nhỏ nhà họ Lâm bên này, lễ tết có vô tình gặp cũng chỉ thoáng qua một lát. Nhưng theo cách xếp thứ tự hiện tại của nhà họ Lâm thì Văn Chu Nghiêu vẫn là anh cả.
Sắc mặt Triệu Dĩnh Tình trông hơi hoảng hốt, nhưng tiếng quát càng lúc càng lớn từ phòng cách vách khiến cô bé nhanh chóng trấn tĩnh lại, khẽ nói: "Bây giờ muộn vậy rồi mà bố mẹ chị lại cãi vã đòi ly hôn, mọi người trong nhà ngủ hết rồi. Trước đây chị thấy anh cả rất có tiếng nói trong nhà, cả bố em cũng nghe ý kiến của anh ấy. Nên chị định... định là..."
"Chị định nhờ anh cả hòa giải à?" Lâm Du nói nốt giúp chị.
Triệu Dĩnh Tình gật đầu, bố mẹ làm ầm ĩ mất mặt như vậy, lại đang ở trong nhà người khác, làm cô bé thấy hơi xấu hổ.
Dù cũng là một thiếu nữ mới mười mấy, luống cuống cũng không lạ.
Lâm Du hơi băn khoăn trong lòng, nhưng vẫn nói: "Giờ chắc anh em ngủ rồi, hay là để em đi khuyên thử..."
"Lâm Du." Tiếng Văn Chu Nghiêu đột nhiên vọng ra qua cánh cửa đóng chặt, anh bảo: "Vào đây."
Lâm Du nhìn nhìn Triệu Dĩnh Tình, quả nhiên thấy chị mình tròn mắt lên, mặt mày đỏ lựng.
Cô bé sang tìm Văn Chu Nghiêu là đã hạ mình và bất chấp xấu hổ lắm rồi, kết quả Văn Chu Nghiêu lại lên tiếng đúng lúc này, hiển nhiên anh đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người.
Anh gọi Lâm Du vào chứ không chọn bước ra.
Có giúp hay không, nhìn thôi cũng biết.
Giờ thì Lâm Du bắt đầu ngại ngùng rồi, dù sao Triệu Dĩnh Tình cũng là chị, tuy mấy năm qua không gặp mặt nhiều, nhưng người nhà họ Lâm luôn rất coi trọng việc duy trì mối quan hệ họ hàng ruột thịt.
Lâm Du nói: "Chị họ chị về ngủ trước đi, muộn lắm rồi, mai mà vẫn chưa thôi em đi tìm bà nội giúp chị, bà sẽ giải quyết được thôi."
Đến đây sắc mặt Triệu Dĩnh Tình mới dịu bớt, cô bé gật đầu rồi quay về phòng.
Lâm Du thấy chị mình đi rồi mới quay lại đẩy cửa bước vào phòng Văn Chu Nghiêu.
"Anh còn thức sao không bật đèn?" Lâm Du hỏi bóng người mơ hồ đang ngồi trên đầu giường.
"Mới dậy thôi." Văn Chu Nghiêu đáp bằng chất giọng trầm hơn thường ngày hai tông, Lâm Du nghe là biết ngay anh không nói dối.
Đến hiện tại, Lâm Du lại có chút không được vui với nhà cô năm.
Dù sao thì so sánh độ xa gần thân lạ, đương nhiên anh cậu xếp trước.
"Với tình hình này em thấy còn sẽ cãi nhiều." Lâm Du lần mò đi tới cạnh giường, cũng không có ý định bật đèn. Cậu cởi giày ngồi khoanh chân cạnh chân Văn Chu Nghiêu, "Lúc nãy chị họ bảo hình như vì quà mừng thọ gì gì đó."
Văn Chu Nghiêu dịch chân vào nhường chỗ cho cậu, cất tiếng hỏi: "Vừa rồi em định đi làm gì vậy? Khuyên can à?"
"Thì em..." Lâm Du á khẩu, "Nhìn chị ấy đứng trước cửa phòng anh lúc nửa đêm lại không dám lên tiếng gọi đáng thương lắm."
"Em nhìn ai mà chẳng thấy đáng thương." Văn Chu Nghiêu thờ ơ cho cậu một câu như thế.
Giữa đêm tối, Lâm Du cũng không biết Văn Chu Nghiêu đang có biểu cảm ra sao.
Phòng kế bên vẫn còn cãi, nheo nhéo bên tai.
Văn Chu Nghiêu: "Em đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ, mai cũng không cần đi tìm bà nội."
"Tại sao ạ?" Lâm Du hỏi.
Dù Lâm Du không thấy gì thì cũng đoán được Văn Chu Nghiêu mới liếc mình một cái, anh nói: "Không phải vấn đề quà mừng thọ, đang chỉ chó mắng mèo thôi. Người ta gây gổ mấy năm nay rồi, cũng có ly hôn đâu. Em tưởng bà cụ không biết à? Đừng có lo chuyện bao đồng."
Lâm Du: "... Sao anh biết?"
Cậu ngạc nhiên với chuyện này hơn.
Văn Chu Nghiêu nhìn cục đen đen cạnh chân mình, bóng sáng lướt qua ngoài cửa sổ, phủ một màn sáng lên đôi mắt tròn xoe sửng sốt, làm nó còn sáng rọi hơn cả thường ngày.
Văn Chu Nghiêu: "Sao anh lại không biết? Mùa hè năm trước chú Lâm ra ngoài nửa tháng, chính vì chuyện cô năm em đòi ly hôn."
Lâm Du mấp máy môi, nhưng không nói gì, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng.
Được rồi, xem ra chỉ mình cậu không biết.
Cậu đã đạt được thành công với việc làm bản thân trở nên vô ích, trở thành một em bé vô dụng thật sự chỉ quan tâm tới việc mình để tâm. Cả chuyện hai vợ chồng cô năm mâu thuẫn tình cảm, đòi ly hôn suốt mấy năm cũng phải chờ anh cậu nói cho biết.
Hai người ngồi đối diện nhau trong bóng tối.
Qua một khoảng lặng yên, Lâm Du mới nhận ra đã muộn lắm rồi.
Cậu chống lên chân Văn Chu Nghiêu trong chăn, định trèo xuống giường. Kết quả anh cậu đột nhiên nhấc chân lên chắn ngang trước ngực cậu, hỏi: "Làm gì đó?"
"Thì em về ngủ." Lâm Du hỏi anh, "Anh không buồn ngủ hả?"
Văn Chu Nghiêu hạ chân xuống, "Thôi, tối nay ngủ bên này đi."
Lâm Du lại sững người, chần chừ: "Không cần đâu, để em về bên kia ngủ."
Lúc còn nhỏ cậu thích ở lì trong phòng Văn Chu Nghiêu nhất, cậu ngủ trên giường anh còn nhiều hơn giường mình. Cho nên bây giờ cũng không dám thể hiện quá lộ khiến cho Văn Chu Nghiêu nghi ngờ.
Cậu nói xong thì định đứng lên lần nữa, sải chân định bước xuống giường.
Rồi ngay giây sau đã ngồi bịch xuống lại, ngơ ngẩn cả người.
Nhìn Văn Chu Nghiêu trong bóng đêm, "Sao vậy anh?"
"Lâm Du." Đột nhiên Văn Chu Nghiêu hỏi: "Em có chuyện gì giấu anh sao?"
Tim Lâm Du đập thình thịch, ậm ừ, "Đâu có."
Lâm Du có thể cảm nhận được ánh mắt của Văn Chu Nghiêu, may mà bóng đêm đã che lấp tất cả, giúp cậu không bị bại lộ tại chỗ. Cậu thầm phỉ nhổ tố chất tâm lý của mình càng lúc càng vô dụng trước mặt anh mình.
"Gần đây em rất bất bình thường." Văn Chu Nghiêu đưa ra kết luận như thế, bất chấp cơ thể cậu đang càng lúc càng cứng đờ ra, đột nhiên kéo vai lôi cậu qua cố định trước ngực mình, nhấc cằm cậu lên.
Đây là tư thế dựa vào nhau trong cự ly gần để thấy rõ đối phương đầy tính khống chế, Văn Chu Nghiêu phía trên đầu cậu lên tiếng: "Lâm Du, em định thật thà khai báo hay nhất định phải để anh hỏi?"
Lâm Du nuốt nước bọt, nắm chắc Văn Chu Nghiêu không phát hiện được mới biện giải: "Có gì bất thường đâu mà, anh nghĩ nhiều rồi."
"Em chắc chắn chưa?" Anh khẽ hỏi.
Lâm Du nhắm mắt nói to: "Con nít nó lớn rồi, không thể có vài bí mật riêng tư được à?!"
Cứ ngang ngược là được, anh cậu bó tay với chiêu này.
Nhưng lần này hình như lại vô hiệu, Lâm Du nhận ra bàn tay đang giữ cằm mình không hề có ý định buông lỏng.
Ngay vào lúc Lâm Du định ra tay.
"Vậy hả?" Giọng Văn Chu Nghiêu rất khẽ, anh nói: "Anh không ngại chuyện em có bí mật riêng tư, nhưng đừng lần nào cũng chạy tới rồi cuối cùng lại trốn tránh như anh định làm gì em. Lâm Du, em có biết mình tránh rõ ràng tới mức nào không?"
Lâm Du, em có biết năm nay mình bao nhiêu tuổi không?
Lâm Du, em biết mình để lộ rõ thế nào không?
Cứ mỗi lần anh hỏi cậu bằng giọng điệu và sắc mặt thế này, Lâm Du sẽ căng thẳng lên ngay tắp lự.
Phản ứng đầu tiên của cậu là Văn Chu Nghiêu phát hiện ra rồi.
Làm sao anh phát hiện được?
Cổ họng Lâm Du như thắt chặt lại, gian nan đấu tranh: "Anh nói buồn cười quá, anh là anh em, toàn con trai cả, anh làm gì em được chứ?"
Động tác véo cằm của Văn Chu Nghiêu nhẹ dần, ngón tay cái vuốt trên xương hàm của cậu, làm mảnh da ấy tê dại như thiêu đốt.
"Cảm giác thế nào?" Văn Chu Nghiêu hỏi cậu.
Lâm Du thật thà đáp: "Hơi cuống."
"Cuống thì đúng rồi." Ngón tay Văn Chu Nghiêu vẫn đang vuốt ve nơi ấy, anh lên tiếng: "Giữa hai người đàn ông có thể làm được nhiều thứ lắm. Lâm Du, anh tốt bụng nhắc nhở em, đừng làm như anh muốn cưỡng ép em nữa, em như thế rất dễ khiến anh nghĩ sai."
Lâm Du suýt chút bốc khói.
Lượng thông tin cần cậu tiêu hóa trong câu này của Văn Chu Nghiêu quá nhiều. Trước mắt cậu kiểm chứng điểm quan trọng nhất đã, "Anh, anh... biết đàn ông với đàn ông là thế nào à?"
"Đồng tính luyến ái?" Giọng Văn Chu Nghiêu bình thường trở lại, anh đáp: "Biết."
Giọng Lâm Du dè dặt hơn hẳn: "Anh có không?"
Văn Chu Nghiêu bỗng im lặng.
"Anh ơi?" Lâm Du lại lên tiếng.
Bàn tay anh đặt trên má cậu đột nhiên khựng lại, rồi cậu nghe thấy Văn Chu Nghiêu nói: "Đang chứng thực. Cho nên, Lâm Du, đừng khích anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.