Nhà Có Bé Ngoan

Chương 35:




Khi cả bọn đến trạm đã là chiều, nhưng vẫn còn cách chỗ bọn họ muốn đến ít nhất mười tiếng đi xe nữa, cho nên tài xế Vu dẫn ba người đi ăn trước rồi thuê một khách sạn trong thành phố.
Lúc nhận phòng tài xế Vu còn nói: "Huyện Mạo Sơn mà mấy đứa muốn tới còn xa đây lắm, phải đổi những hai tuyến xe buýt. Hôm nay ở lại đây đã, sáng mai anh đến đón mấy đứa xuất phát."
Lâm Du: "Tài xế Vu, muộn chút được không ạ?"
Tài xế Vu: "Vậy mười giờ sáng nhé? Em có việc gì à?"
"Vâng ạ." Lâm Du gật đầu, "Thật ra cũng không có gì, lần đầu tiên đến mà nên em muốn đi dạo chút."
Tài xế Vu: "Đi dạo quanh cũng hay, tuy ăn uống vui chơi ở chỗ bọn anh không bì được với thành phố lớn như Kiến Kinh nhưng cũng có điểm đặc sắc riêng."
Lâm Du nói vâng.
"Em định đi dạo thật đấy à?" Lúc lên lầu Lâm Thước xách túi đi cạnh Lâm Du sẵn tiện hỏi.
Lâm Du liếc nhìn cậu chàng, "Sao lại không được đi dạo, nghề mộc của nhà họ Nam ở Thuận Dương xuất chúng ở vùng này đó, đi xem thử cũng đâu thiệt gì. Hơn nữa anh không nhận ra mấy năm nay việc kinh doanh của bọn họ dần có xu hướng vượt mặt nhà họ Tần ở Hoài Xuyên à?"
Lâm Thước cạn lời chốc lát rồi nói: "Cái đi dạo mà em nói hoàn toàn không giống ý anh nói."
Lâm Du lười trả lời cậu chàng.
Sáng sớm hôm sau vốn Lâm Du định ra phố một mình, kết quả Lâm Thước Lâm Hạo lại một hai đòi góp vui.
Kiếp trước Lâm Du cũng từng ở phía nam đến mười năm, nhưng trên thực tế ngoài công tác ra thì cậu chưa từng thăm thú đây đó cho tử tế.
Lâm Du thấy Tưởng Thế Trạch trước một hàng trang sức.
"Hai người đi trước đi, em xem thêm chút nữa." Lâm Du xua Lâm Thước Lâm Hạo đi.
Quả nhiên, Tưởng Thế Trạch nhanh chóng bước tới.
Lâm Du cầm một sợi dây chuyền thập giá kiểu của nam lên, đặt trong lòng bàn tay ngắm rồi nói: "Có những người hứa hẹn cũng như đánh rắm ấy, quả nhiên không thể tin được."
Tưởng Thế Trạch đã thay đồ, mặt dán tận mấy miếng băng cá nhân, trông khá là đáng chú ý.
Cả chủ sạp thấy hắn bước tới cũng liếc nhìn mấy lần.
Tưởng Thế Trạch đứng cạnh nói: "Anh không cố ý, chỉ là hôm qua thấy tài xế đến đón bọn em đi, rồi hỏi thăm thử. Em... có biết hắn từng ngồi tù không. Anh lo cho em mà."
Tay Lâm Du khựng lại, nghe vậy thì nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
"Anh định nói gì?" Lâm Du hỏi.
Tưởng Thế Trạch: "Anh biết bọn em định đến huyện Mạo Sơn, nhưng người đó thật sự rất nguy hiểm. Anh có thể tìm giúp người dẫn bọn em..."
"Đủ rồi." Lâm Du nhíu mày ngắt lời, cậu nhìn hắn nói: "Tưởng Thế Trạch, tôi nhớ trước đây anh đâu có lắm lời thế. Tôi nhắc anh một lần cuối cùng, đừng có theo bọn tôi nữa, cũng đừng có dò hỏi cuộc sống và hành tung của bọn tôi."
Lâm Du nhờ chủ sạp gói sợi dây chuyền trong tay lại, chủ sạp nói sợi dây rất hợp với cậu.
Lâm Du: "Không phải cháu đeo đâu ạ, mua để tặng."
Mấy thứ bán ở sạp lề đường như thế này đều rất rẻ, cậu chỉ vô tình phát hiện hai chữ cái khắc ở mặt sau sợi dây chuyền này tình cờ là Chu Nghiêu, thấy trùng hợp nên muốn mua thôi.
Tính ra cho tới nay cậu đã tặng Văn Chu Nghiêu không ít thứ.
Đa phần là mấy thứ nho nhỏ linh ta linh tinh, không chọn thời gian hay những dịp lễ tết cố định nào, có lúc bỗng dưng nghĩ tới là tặng.
Đến nay ngăn kéo bàn trong phòng Văn Chu Nghiêu vẫn còn bình sữa Lâm Du từng bú khi còn nhỏ, con dao khắc đầu tiên mà cậu dùng, cả chiếc ba lô hình gấu bông cậu đeo năm năm sáu tuổi nữa.
Tập tính cất giữ đồ đạc này rất giống loài động vật nào đó, nhưng cậu lại không chịu tự cất mà một hai phải để ở chỗ anh. Thật ra đa số lần cũng là để trêu anh cậu thôi, tại Văn Chu Nghiêu lúc còn nhỏ chẳng giống trẻ con chút nào hết.
Nhưng Văn Chu Nghiêu cứ liên tục nhận lấy thật, cả Lâm Du cũng thấy rất có ý nghĩa kỉ niệm khi kéo ra xem.
Lâm Du trả tiền, cầm lấy chiếc túi ông chủ đưa rồi quay đầu đi.
Tưởng Thế Trạch đuổi theo, lên tiếng: "Lâm Du, anh đang nói nghiêm túc đó. Em không thể xem nhẹ an toàn của bản thân chỉ vì cáu kỉnh với anh được. Nơi đây là đất khách, không phải Kiến Kinh."
Lâm Du dừng chân đứng lại bên đường, quay đầu.
"Cáu kỉnh?" Lâm Du nhướng mày, "Anh xứng à?"
Sắc mặt Tưởng Thế Trạch sượng sùng hẳn, nhưng hắn cố kiềm lại mà nói: "Đừng cứng đầu nữa Lâm Du, anh đang nghiêm túc với em đấy."
"Có lẽ với sự việc này, anh thật sự có chút ý tốt." Lâm Du lùi lại một bước đứng trên đường lát đá cho người đi bộ, nhìn thẳng vào Tưởng Thế Trạch giờ chẳng cao hơn cậu là bao để nói: "Nhưng Tưởng Thế Trạch à, cái vẻ mềm mỏng nhẫn nhịn hiện giờ của anh đối với tôi chẳng có gì ngoài nực cười. Ngoài ra, tài xế Vu là người do anh tôi tìm, hiểu chưa?"
Sắc mặt Tưởng Thế Trạch khó coi hơn hẳn, "Tên Văn Chu Nghiêu đó à?"
"Phải." Lâm Du đáp: "Đừng nói là anh ta từng ngồi tù, có từng giết người phóng hỏa thì với tôi cũng không thành vấn đề."
"Em tin tưởng tên họ Văn đó vậy sao?"
Lâm Du: "Chứ không lẽ tin anh?"
Ngay từ lần đầu tiên Tưởng Thế Trạch gặp Văn Chu Nghiêu đã luôn cảm thấy quan hệ giữa anh và Lâm Du không tầm thường.
Lâm Du có không chỉ một người anh, nhưng Văn Chu Nghiêu thì khác.
Cộng thêm việc Tưởng Thế Trạch nhớ được kiếp trước cuối đời mình đã xuống dốc như thế nào, cái tên Văn Chu Nghiêu để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu hắn, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh hoàng.
Thái độ bảo vệ của Lâm Du kích thích điểm yếu ớt trong thần kinh của hắn, khiến Tưởng Thế Trạch buột miệng nói mà không lựa lời: "Lâm Du, tư tưởng của em đã dị dạng rồi em không nhận ra à? Anh biết trước đây mình làm không tốt, khiến em và người nhà bị chia cắt sớm. Nhưng em có thấy đứa em trai nào như em không, nói câu nào cũng anh anh anh anh, trong lòng em thật sự hy vọng hắn là anh của em à?"
Tưởng Thế Trạch nói xong mới nhận ra mặt Lâm Du đã lạnh buốt, vội vàng bước tới sửa lời: "Lâm Du, anh không có ý đó, không nói em có vấn đề."
Lâm Du lên gối thẳng vào bao tử Tưởng Thế Trạch làm mặt hắn tái đi, cong gập người ngay tại chỗ.
Lâm Du ngồi xổm xuống trên bậc đá, nhìn lên khuôn mặt khổ sở của Tưởng Thế Trạch.
"Đừng có đặt mấy thứ suy nghĩ bẩn thỉu đó của anh lên anh ấy, hiểu chưa?"
Lâm Du nói rồi đứng lên định đi, Tưởng Thế Trạch giữ cậu lại.
"Nhất định phải mắng như thế à?" Hắn hỏi.
Lâm Du hất tay ra, "Chứ không thì sao?"
"Lâm Du!" Tưởng Thế Trạch lại gọi cậu lại, "Anh hỏi một câu cuối cùng, em trả lời anh thật lòng"
"Hỏi."
"Trước đây... có phải em đã liên lạc với Văn Chu Nghiêu, cho nên mới bỏ đi cương quyết, không hề quay đầu như thế?"
Lâm Du quay đầu, nhíu mày, "Ý anh là sao?"
"Em dám bảo đảm tuyệt đối không có không?" Dường như Tưởng Thế Trạch vẫn canh cánh trong lòng mãi chuyện này, hắn nói: "Nếu không thì lúc đó tại sao hắn cứ cắn chặt anh không tha. Công ty phá sản, hôn nhân thất bại đều có bóng hắn giật dây. Lâm Du, anh cũng không ngu đâu, anh chỉ muốn biết chân tướng."
Ban đầu Lâm Du còn chưa hiểu ý hắn, nhưng khi đã hết câu, cậu liền hiểu ra.
Lâm Du không hề biết về sau Tưởng Thế Trạch như thế nào, càng không biết lại là...
Lâm Du ngẩn người rất lâu...
Chuyện kiếp trước cậu đã quên nhiều, chỉ nhớ được bóng dáng trước mộ bia ngày cuối cùng, nhớ được màn tuyết ngày hôm ấy.
Thì ra, anh đã làm nhiều như vậy.
Lời cuối cùng Lâm Du nói với Tưởng Thế Trạch là: "Anh đừng tưởng bản thân mình là một tên khốn khiếp với đạo đức mạt hạng thì người khác cũng sẽ làm chuyện giống anh. Nhưng hôm nay, tôi vẫn phải cảm ơn anh một tiếng."
Lâm Du từng nghĩ, năm ấy anh cậu bôn ba dặm trường nhặt xác cho cậu là vì tình nghĩa thế hệ cha chú.
Lâm Du rất muốn hỏi anh, Lâm Du cậu có gì đáng cho anh làm đến mức ấy.
Lâm Du chưa từng nóng lòng gặp ai đến thế, dù cho đời này anh không còn ký ức kiếp trước, nhưng Lâm Du vẫn vô cùng muốn gặp anh.
Mười giờ cả bọn y hẹn có mặt ở trạm xe gặp tài xế Vu rồi đi thẳng đến huyện Mạo Sơn.
Kế hoạch của Lâm Du là cố gắng rút ngắn hành trình hết mức có thể, nhưng cả bọn vừa đến huyện Mạo Sơn, còn chưa kịp gặp chú Hoàng phụ trách mà Lâm Bách Tòng nói đã gặp chuyện công nhân bên này làm loạn.
Chú Hoàng này cũng đã bốn mươi mấy gần năm mươi rồi. Chú là một trong những người làm nghề gỗ sớm nhất huyện Mạo Sơn, kiếm được cũng khá, nhưng mấy năm nay việc kinh doanh trì trệ, phải nợ lương rất nhiều công nhân.
Chú Hoàng dẫn nhóm Lâm Du đến nhà mình.
Vừa đi vừa nói: "Lô hàng anh Lâm đặt vẫn chưa bắt đầu sản xuất, phải xem phía núi Ngọc Dương thế nào đã. Nhưng mấy đứa cũng thấy tình hình chỗ chú rồi đó, trước mắt chắc không cách nào dẫn mấy đứa đi được. Mấy đứa chịu khó ở lại đây mấy hôm trước đã nhé."
Chuyện bất đắc dĩ, cả bọn đành phải ở lại.
Nhà của chú Hoàng là dạng nhà vườn điển hình của phía nam, trồng rất nhiều hoa huệ mưa.
Chỉ là các công nhân đình công thường xuyên tìm đến, những người ở đây cũng khó tránh bị liên đới đến chật vật.
Khi rảnh Lâm Du cũng hay theo chú Hoàng đi đây đi đó, cậu không bỏ qua bất kì thứ gì cần xem hay thu thập.
Ngày thật sự xuất phát đến núi Ngọc Dương cách hôm bọn họ đến huyện Mạo Sơn gần một tuần lễ.
Hôm đó thời tiết không được đẹp, chú Hoàng có một chiếc xe thùng rất lớn để tự chuyển hàng, nói là có thể lái đến chân núi Ngọc Dương.
Có điều đi đường đất nên xóc nảy điên đảo.
Bọn Lâm Du ngồi trong cabin phía sau, xe rung lắc làm cả bọn nghiêng ngả. Lâm Hạo than vãn: "Anh cứ tưởng chuyến này ra ngoài vui lắm. Nhưng bao nhiêu ngày nay, ngoài cực khổ ra chẳng còn gì khác."
"Vốn cũng đâu phải đi để anh chơi." Lâm Du nói.
Trong lúc nói chuyện xe dằn trúng một cái ổ gà lớn, Lâm Thước đập đầu vào thanh sắt kế bên, còn chửi tục.
Chú Hoàng ngồi trước nói lớn: "Mấy đứa nhỏ giữ chặt nha, đường đi bên này vậy đó, lồi lõm dữ lắm."
"Dạ biết rồi chú Hoàng, chú cứ lái đi ạ."
Không ai ngờ được giữa đường lại gặp mưa, còn là mưa như trút nước.
Giữa con đường đất neo nhà vắng khách, tiếng mưa dội vào thân xe kêu rầm rầm.
Cả bọn Lâm Du đứng bên đường, người bê bết bùn đất, nghẹn ngào nhìn nửa cái bánh xe lún trong bùn sình.
"Làm sao bây giờ?!" Lâm Hạo gào hỏi trong tiếng mưa.
Lâm Du chớp chớp cho rơi nước mưa vẫn liên tục chảy xuống mi mắt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, một lát sau mới nói: "Làm sao được nữa? Hoàn toàn không đẩy nổi, chờ chú Hoàng tìm người đến vậy."
"Xui thế không biết!" Lâm Thước đá cục đá bên chân.
Cậu chàng vừa đá xong thì sững lại, hỏi: "Ê nghe xem, có xe đến phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.